Buổi tối, Vương thẩm đem phòng ở của lão tam dọn dẹp một phen, thay một đệm giường và chăn sạch sẽ, cho hai phụ tử ở lại.

Trong thôn không có trò giải trí nào, sau một ngày bận rộn, mọi người đều đi ngủ sớm.

Ngoài sân vắng lặng.

Phó Dữ Duy lạ giường, lúc này không có cảm giác buồn ngủ cho lắm, thường ngày Tạ Nhạc Ninh cũng không đi ngủ sớm như vậy. Giường cứng, chăn thô ráp, làn da của cậu bé kiều nộn, ghé vào trên người cha nhóc, vẻ mặt như đưa đám.

“Daddy, bảo bảo muốn về nhà.”

Phó Dữ Duy dựa vào đầu giường ôm nhóc: “Ban ngày không phải con còn cao hứng khi được về quê của ba ba con sao?”

Mới mẻ qua đi, Tạ Nhạc NInh bên này vì không có đồ ăn vặt, không có đồ chơi gì chơi vui, càng không có phim hoạt hình cùng không có căn phòng lớn thoải mái, lẳm bẳm nói: “Quê của ba ba chẳng có chỗ nào vui cả, daddy, chúng ta vẫn nên về nhà thôi.”

Phó Dữ Duy gãi gãi cằm nhóc con: “Tạm thời chưa có biện pháp trở về làm sao bây giờ?”

Tạ Nhạc Ninh cũng không có tính cách ngang ngược vô lý, nếu daddy nói không thể quay về, đành phải rầm rì nói: “Bảo bảo nhớ ba ba lắm.”

Phó Dữ Duy nghĩ đến vị tiểu thế tử mà Vương thúc nói kia, dù sao cũng phải đợi xác định lại một chút, “Ngày mai chúng ta đi tìm ba ba.”

Tạ Nhạc Ninh: “Muốn ba ba mua gà trống cho con!”

Phó Dữ Duy cười nói: “Được a.”

Nhoc con rất dễ dỗ dành, nhóc đưa tay ôm lấy cổ anh làm nũng.

……

Người trong thôn đều dậy rất sớm, trời vừa tở mờ sáng bên ngoài đã có động tĩnh.

Phó Dữ Duy không thể nào ngủ ngon được, nghe thấy tiếng động bên ngoài liền mở bừng mắt, Vương thẩm ước chừng là đã rời giường chuẩn bị bữa sáng.

Tạ Nhạc Ninh ghé vào trong lòng anh ngủ rất say sưa, Phó Dữ Duy đành phải bảo trì nguyên trạng không nhúc nhích. Thẳng đến khi tiểu gia hỏa bị nước miếng nghẹn tỉnh, còn mớ ngủ nói: “Daddy, bảo bảo muốn đi tiểu.”

Phó Dữ Duy đứng dậy: “Daddy đưa con đi.”

Vương thẩm thấy bọn họ ra tới, chào hỏi nói: “Cơm sáng đã làm xong rồi, thẩm có làm vài cái bánh nướng, cho các ngươi mang đi trên đường ăn lót bụng.”

Phó Dữ Duy có chút ngượng ngùng, vốn dĩ cũng đã làm phiền người khác rất nhiều: “Thật sự là phiền toái thẩm quá.”

Thật ra Vương thẩm cũng không quá để ý: “Chuyện nhỏ thôi.”

Tạ Nhạc Ninh bộ dáng chưa tỉnh ngủ, ghé đầu và bả vai anh, hàm hồ nói: “Bảo bảo nhịn hết nổi rồi.”

Vương thẩm nghe vậy vội chỉ hướng: “Nhà xí ở bên kia, mau đi đi, đừng để Ninh Ninh nghẹn hỏng a.”

Phó Dữ Duy theo lời Vương thẩm lần nữa nói lời cảm tạ, sau đó ôm Tạ Nhạc Ninh đi nhà xí.

Tạ Nhạc Ninh chỗ nào từng đi qua cái WC nào như này, nhìn thấy nhà xí trong thôn, bị dọa đến chít chít không dám đi tiểu.

Phó Dữ Duy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, tuy biểu tình đạm nhiên nhưng cũng có chút không chịu nổi a, hai cha con cọ xát gần nửa ngày mới xả nước xong.

Tạ Nhạc Ninh cũng hết buồn ngủ, nhăn khuôn mặt nhỏ khổ hề hề nói: “Daddy, khi nãy con sợ mình bị rớt vào a, như thế nào ở đây không có bồn cầu nha?”

Phó Dữ Duy bất đắc dĩ: “Bên này không có bồn cầu đâu.”

Tạ Nhạc Ninh: “Không thể mua một cái sao ạ? Bất quá cũng có thể nhờ chuyển phát nhanh giao a?”

Phó Dữ Duy ôm con trai đi vào sân lấy nước, một bên rửa tay cho nhóc, một bên cùng nhóc kiên nhẫn nói: “Quê của ba ba con bên này cùng chúng ta không giống nhau, ở bên này của ba con cái gì cũng không có, chúng ta đến đây phải nhập gia tùy tục có được không?”

Tạ Nhạc Ninh cái hiểu cái không gật đầu.

Phó Dữ Duy đánh răng xong, lại giải thích cho nhóc: “Quê của ba ba không an toàn lắm, bảo bảo nhất định không được chạy loạn, hay nói lung tung, daddy nói vậy con có thể làm được không?”

Tạ Nhạc Ninh ùng ục ùng ục súc miệng, xong phun ra, gật đầu thật mạnh: “Bảo bảo sẽ nghe lời daddy!”

Phó Dữ Duy lau mặt cho nhóc nói: “Bảo bảo thật ngoan.”

… …

Sau khi ăn sáng, liền xuất phát.

Vương đại thúc lấy xe bò dùng để đi đưa đồ ăn, Phó Dữ Duy ôm Tạ Nhạc Ninh ngồi trên băng ghế ở phía sau, tiểu gia hỏa trên người treo tay nải đựng đồ ăn Vương thẩm cho, bên trong là bánh đã được nướng.

Thôn trang này ở ngoại thành, khoảng cách đến cửa thành một quảng khá xa, Vương đại thúc ngồi ở phía trước đánh xe trâu, một bên hỏi: “Tiểu Phó, một lát vào thành các ngươi định làm gì?”

Phó Dữ Duy tìm từ để nói: “Trên đường đến kinh thành, lộ phí cũng đã dùng hết, ta định tìm một công việc gì đó để kiếm sống.”

Vương đại thúc: “Việc thì rất nhiều, bất quá đa phần đều là những công việc của culi, còn ngươi thì…”

Vương đại thúc muốn nói rồi lại thôi, hiển nhiên là thấy hắn tay trói gà không chặt, đừng nói làm culi, đến xách thùng nước cũng khó khăn.

Phó Dữ Duy tất nhiên không muốn đi làm culi, dù có khó khăn cùng không thể chịu khổ a, hơn nữa còn phải mang theo Tạ Nhạc Ninh, anh có tính toán của riêng mình.

“Thúc thúc, con đi trước nhìn xem.”

Vương đại thúc: “Mấu chốt là ngươi còn mang theo hài tử, nếu chỉ có một mình ngươi, thúc đây còn có thể giúp ngươi hỏi phía bên lão tam một chút, xem thử trong phủ trưởng công chúa có việc gì làm không.”

Bất quá, nhìn chung thì phú gia nào cũng giống nhau, đều không muốn dìu già dắt trẻ, họ cảm thấy rất phiền phức.

Phó Dữ Duy: “Thúc, hai ngày nay đã phiền toái các ngươi rất nhiều, ngài cũng đừng quá nhọc lòng cho con a.”

Nhưng nghĩ tới Tạ Chước Lăng, Phó Dữ Duy chuyển đề tài: “Thúc, tam nhi tử của thúc huynh ấy tên gì thế ạ? Đến lúc tìm được việc, khi nào có thời gian cháu sẽ đến thâm huynh ấy.”

Vương đại thúc vung nhẹ chiếc roi, nghe vậy cao hứng: “Vương Tiến, ý là muốn hắn tiến bộ, nhũ danh kêu Thiết Đan.”

Đây chính là tên mà Vương đại thúc nghĩ muốn nát đầu mới ra được.

Phó Dữ Duy ghi nhớ.

Tạ Nhạc Ninh dậy khá sớm, ăn xong cơm sáng giờ đã bắt đầu mệt rã rời, nằm sắp trong lòng ngực anh, theo quáng tính lắc lư của xe bò mà ngủ ngon lành.

Đại khái phải mất khoảng một canh giờ mới có thể vào thành.

Đi vào thành giống như bước vào một thế giới khác, dưới chân tường thành rất phồn hoa và náo nhiệt, tiếng người huyên náo ồn ào, vừa cổ kính vừa khiến người hoa cả mắt.

Vương đại thúc muốn đi đưa đồ ăn, Phó Dữ Duy ôm Tạ Nhạc Ninh cùng ông tách ra.

Tiếng rao của những người bán hàng rong hết đợt này đến đợt khác, có rất nhiều quầy hàng được bày bán trước các cửa tiệm, chợ sáng cái gì cũng có. Ngay cả tiểu nhị của quán rượu hay khách điếm thỉnh thoảng cũng hét lên để thu hút khách nhân.

Tạ Nhạc Ninh cuối cùng cũng bị đánh thức, mở to mắt nhìn khung cảnh hết thẩy xa lạ, khiếp sợ mà há to miệng.

Tiểu gia hỏa ghé vào bên tai cha mình nhỏ tiếng hỏi: “Daddy, sao ở đây lại kỳ lạ quá nha?”

Không chỉ có người ăn mặc kỳ kỳ quái quái mà các kiến trúc ở đây cũng rất kì quái.

Tạ Nhạc Ninh còn nhỏ, chỉ xem mỗi phim hoạt hình trên TV, còn chưa có tiếp xúc đến phim cổ trang, trong nhà lại có tiền, thường ngày đều chơi ở trong công viên giải trí của nhà mình, nên không có cơ hội tiếp xúc đến nền văn hóa này đó, tự nhiên sẽ không biết.

Phó Dữ Duy: “Quê của ba ba con đều là cái dạng này.”

Ánh mắt của Tạ Nhạc Ninh bị hấp dẫn bởi những trò ảo thuật cách đó không xa, hưng phấn đá chân: “Daddy, mau xem, mau xem, ở đó có người phun lửa a!”

Sau một màn biểu diễn, quần chúng vây xem bất đầu hướng khay đồng đánh thưởng, Phó Dữ Duy vốn đang muốn mang nhi tử tiến lên để tiếp tục xem, nhưng khi nhìn thấy thế, liền yên lặng thu hồi chân, lui ra phía sau một bước.

Không có tiền thật là một bước khó đi, vẫn nên đi tìm công việc thôi, không thì buổi tối lại ăn ngủ đầu đường mất.

“Bảo bảo, hiện tại daddy con muốn đi tìm công việc, vì hiện tại chúng ta không có tiền nha.”

Tạ Nhạc Ninh: “Không đi tìm ba ba sao?”

Phó Dữ Duy: “Đợi khi nào daddy tìm được việc làm, sau đó lại đi tìm ba ba.”

Hiện tại còn chưa xác định được tình huống rốt cuộc là như thế nào, Phó Dữ Duy cũng không dám tự tiện đi đến tướng quân phủ tìm Tạ Chước Lăng.

Tạ Nhạc Ninh: “Vậy được rồi.”

Tạ Nhạc Ninh đành phải thu hồi tầm mắt, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn kẹo hồ lô bên đường, sơn tra được bọc một lớp đường lóng lánh dưới ánh mặt trời, đẹp đến mê người, “Daddy, bảo bảo đói bụng.”

Không phải mới vừa ăn sáng sao?

Phó Dữ Duy nhìn theo ánh mắt của tiểu gia hỏa: “... …”

Phó Dữ Duy đời này chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác nghèo là gì, đến bên này, liền ngay cả đường hồ lô cũng không thể thoải mái mua cho con trai của mình, Phó Dữ Duy thở dài một hơi.

Dù khó khăn đến mấy cũng không thể để con trai khổ a, tình thương của cha trong con cá mặn ngày càng lớn mạnh.

… …

Lão bản của tửu lâu nhìn Phó Dữ Duy từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ không tín nhiệm anh lắm, cuối cùng là trướng phòng tiên sinh có kinh nghiệm hơn, công tử trước mắt này thật sự còn quá trẻ tuổi.

Phó Dữ Duy biết ông lo lắng cái gì, lặng lẽ nói: “Lão bản, đừng vội từ chối ta, ông có thể cho ta làm thử mấy ngày cũng được.”

Tửu lâu mới vừa khai trương không bao lâu, sinh ý quả thực không tồi, chỉ là tiên sinh lúc trước, mẫu thân trong nhà bệnh nặng nên đã trở về rồi, Trương lão bản vội vã tìm người, thời buổi này để có kinh nghiệm tính toán cũng rất khó tìm.

Trương lão bản chiêu không được người, cũng vô pháp a, thấy Phó Dữ Duy vẻ mặt điềm tĩnh đứng đó, khí chất thư sinh: “Vậy ta cho ngươi thử làm ba ngày đi.”

Phó Dữ Duy: “Ba ngày này có thể bao ăn bao ở không?”

Trương lão bản tầm mắt nhìn tay anh đang nắm lấy Tạ Nhạc Ninh, tiểu gia hỏa chớp đôi mắt to tròn nhìn ông, bộ dáng trông khá đáng yêu, “Được rồi, nếu thông qua, mỗi tháng một lượng bạc, bao ăn bao ở.”

Phó Dữ Duy còn mang theo hài tử, ưu tiên hàng đầu là nơi ăn chốn ở, chỉ khi giải quyết được vấn đề quan trọng nhất này, anh mới có thời gian đi làm việc khác.

… …

Trương lão bản mang theo Phó Dữ Duy đi làm quen tửu lâu, nói cho anh biết tình hình chung của tửu lâu, thấy anh nghe nghiêm túc thường thường còn dò hỏi một hai tiếng, thoạt nhìn như là không có kinh nghiệm, ông thoáng yên tâm. Giữ anh lại còn có một nguyên nhân chính là Phó Dữ Duy tính toán cực kỳ nhanh, vừa mới cho anh tính toán thử, tuy anh không thể gảy bàn tính nhưng tính nhẩm đại khái rất nhanh, đây mới là điểm mấu chốt nhất.

Chờ sau khi nắm rõ tình hình của tửu lâu xong, Trương lão bản mới dẫn bọn anh đi đến phòng nghỉ ở hậu viện. Trướng phòng tiên sinh trước đó ở trong một gian phòng nhỏ ở hậu viện, không ở cùng các tiểu nhị khác ngủ trên một cái giường chung lớn, vừa lúc thuận tiện cho Phó Dữ Duy chăm sóc con trai.

Tạ Nhạc Ninh vẫn luôn ngoan ngoãn không phát ra tiếng, đến khi người vừa đi hết, mới mở miệng nói: “Daddy, chúng ta đi tìm ba ba đi, con không muốn ở đây đâu, nơi này quá nhỏ nga.”

Phó Dữ Duy cũng không từ chối, Trương lão bản nói anh có thể bắt đầu làm từ ngày mai, anh bây giờ còn có thời gian rảnh, chẳng qua nếu muốn nhập gia tùy tục, thì phải - -

Trương lão bản trầm mặc nửa ngày mới miễng cưỡng mở miệng nói: “Mượn bạc?”

Còn mở miệng chính là mượn một lượng thôi sao? Sao ngươi dám?

Phó Dữ Duy bộ dáng văn đạm phong khinh, không hề có tý cảm giác quẫn bách nào: “Xem như ta dự chi tiền lương một tháng cho ngươi trước.”

Trương lão bản nhắc nhở: “Còn chưa được thông qua đâu đấy!”

Phó Dữ Duy chắc chắn mình có thể thông qua, cũng xác định Trương lão bản rất hài lòng với mình, bằng không anh sẽ không nói đến chuyện này.

Trương lão bản thấy Phó Dữ Duy mặt mày khiêm tốn ôn nhuận, lời nói cử chỉ văn nhã thấy thế nào cũng không giống kẻ lừa đảo, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Ta viết giấy nợ cho ngươi, một lượng bạc quá nhiều, nhiều nhất chỉ cho ngươi mượn tám quan.”

Phó Dữ Duy cũng đoán được điều này.

Sau khi mượn được tiền, Phó Dữ Duy ôm con trai ra cửa, trước tiên là đi đếm tiệm quần áo đặc mua hai bộ, tiền có hạn, nên anh chọn quần áo được cắt may từ loại vải bình thường.

Tạ Nhạc Ninh có đội một chiếc nón nhỏ, lúc này bên trong mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa tơ tằm, bên ngoài khoác một lớp quần áo màu xanh lá, tiểu gia hỏa vỗ vỗ trước ngực, có vẻ không hài lòng cho lắm: “Daddy, quần áo này thật khó coi a.”

Nhóc con lớn lên béo đô đô, loại quần áo may sẵn này đều cùng một kiểu dáng, hơn nữa, khi nhóc mặc lên, trong như một quả dưa hấu tròn trịa.

Phó Dữ Duy trấn an nói: “Ngoan, chờ daddy kiếm được tiền, lại mua cho co một bộ quần áo đẹp hơn.”

Tạ Nhạc Ninh nhìn cha một thân quần áo xám xịt, càng khó coi hơn, trong lòng rầu rĩ.

Phó Dữ Duy nhìn nhóc con ủ rũ cụp đuôi, dỗ dành nói: “Daddy mua hồ lô đường cho con có được không?”

Tạ Nhạc Ninh lắc lắc đầu, ngữ khí thực hiểu chuyện nói: “Bảo bảo không muốn ăn, đợi khi nào tìm được ba ba, sẽ kêu ba ba mua cho a, hiện tại daddy không có tiền nha.”

Phó Dữ Duy nở nụ cười: “Tiền còn đủ để mua hồ lô đường, daddy mua cho con.”

Chờ mua được hồ lô đường nhóc liền cắn một ngụm, Tạ Nhạc Ninh đôi mắt cong cong cười, “Ăn ngon thật! Daddy, người cũng ăn đi!”

Phó Dữ Duy liền đem viên trên cùng trên tay nhóc cho vào miệng, chậm rãi nhai xong nuốt xuống, mở miệng phụ họa: “Ừm, ăn ngon.”

Kinh thành rất lớn, con đường cũng rộng, ngõ nhỏ cũng nhiều, tựa như đi trong mê cung, non nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến nơi cần tìm.

Chung quanh tướng quân phủ cũng không ồn ào náo nhiệt, yên tĩnh tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất đoạn đường này. Tẩm bảng tướng quân phủ treo cao khí thế trang nghiêm, cả tòa phủ đệ nguy nga khí phái.

Phó Dữ Duy không tiến lên, bởi vì trước cửa có thủ vệ đứng canh, mặt vô biểu tình thật không dễ chọc.

Tạ Nhạc Ninh: “Daddy, không phải muốn đi tìm ba ba sao? Làm sao lại không đi nữa?”

Phó Dữ Duy dựa vào chỗ ngoặt của ngõ nhỏ, cách thật xa đánh giá tướng quân phủ, “Ôm cây đợi thỏ.”

Tạ Nhạc Ninh nga một tiếng, ăn nhiều hồ lô đường cổ họng có chút khó chịu, nhóc con liền không nói lời nào, ghé đầu vào vai cha mình.

Không bao lâu nơi xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa, từ xa tới gần, Phó Dữ Duy theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một bóng người quen thuộc lại có chút xa lạ ngồi ở trên lưng ngựa, phi rất nhanh, rất mau vọt tới cửa tướng quân phủ.

Thủ vệ canh cửa dường như đã quen với việc xuất hiện như này, cũng không tỏ vẻ hoảng loạn.

Tạ Chước Lăng dứt khoát lưu loát xuống ngựa, một thân quần áo cưỡi ngựa màu đen, thân hình cường tráng, vai rộng eo thon, hắn tạo cho người ta cảm giác vừa mạnh mẽ vừa phóng túng, động tác không kìm chế đem cương ngựa ném cho thủ vệ, một câu cũng không nói, trực tiếp đi vào tướng quân phủ.

Khi Tạ Nhạc Ninh nghe được động tĩnh nhìn xung quanh, chỉ nhìn đến một bóng lưng, xoa xoa đôi mắt có chút không xác định nói: “Con hình như nhìn thấy ba ba?”

Phó Dữ Duy: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play