Phủ tướng quân thủ vệ nghiêm ngặt, bá tánh tầm thường căn bản là không vào được.

Phó Dữ Duy cũng không ở lại lâu, anh ở tại chỗ nghỉ ngơi một chút, rồi cùng Tạ Nhạc Ninh trở về tửu lâu.

Trương lão bản đứng ở xa xa nhìn thấy bọn họ, như là thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện khác cũng không hỏi nhiều, liền nói một câu: “Cơm ở phía sau bếp.”

Phó Dữ Duy đáp lại rồi nắm tay Tạ Nhạc Ninh đi đến hậu viện.

Sinh ý của tửu lâu rất tốt, đồ ăn cũng không kém, cũng đã qua giờ ăn, tiểu nhị vội vàng làm xong việc liền ở phía sau bếp chuẩn bị ăn cơm, thấy một lớn một nhỏ đi tới, cũng nhiệt tình hô: “Vừa vặn chừa cho các ngươi một phần.”

Mọi người ở trong cửa hàng này, từ chưởng quầy đến tiểu nhị, thậm chí cả đầu bếp rất dễ ở chung, đặc biệt là tiểu nhị ca Thường Hưng, tuổi tác không lớn, lại là một người hoạt bát lanh lợi, nói rất nhiều, đối với Phó Dữ Duy tràn ngập tò mò.

“Ca, ngươi không phải nhân sĩ kinh thành đi?”

 Phó Dữ Duy vừa ăn vừa nói: “Lần đầu vào kinh.”

Dù sao cũng cần phải giao tiếp với người khác, vì thế Phó Dữ Duy thuận tay bưng đồ ăn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, Tạ Nhạc Ninh vẫn chưa thuần thục việc dùng đũa, nên cần sự trợ giúp của cha mình.

Thường Hưng lại hỏi: “Vậy quê quán của các ngươi ở đâu a?”

Phó Dữ Duy một bên đút cho con trai ăn, một bên trả lời: “Tương đối xa nơi này, có nói khả năng ngươi cũng chưa từng nghe qua.”

Thường Hưng “nga” một tiếng, ánh mắt dời về phía Tạ Nhạc Ninh đang ngoan ngoãn há mồm chờ đút ăn, cảm khái nói: “Ca, nhi tử của ngươi thật đáng yêu.”

Tạ Nhạc Ninh nghe có người khen mình, ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực so với đá quý còn đẹp hơn, hướng Thường Hưng nở một nụ cười.

Tiểu bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu khiến người thích.

Những người khác thoạt nhìn không lên tiếng, nhưng trên thực tế đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng, nghe vậy trêu ghẹo nói: “Thường Hưng ngươi đừng có quá hâm mộ a, không phải ngươi cũng đến tuổi lấy vợ rồi đi, chờ ngươi cưới tức phụ liền có thể sinh cho ngươi một tiểu đáng yêu a.”

Thường Hưng thở dài một tiếng, nhắc đến chuyện thành thân liền có chút xấu hổ: “Ta cũng có ý này, nhưng mà còn chưa tích cóp đủ a, lại nói Phó ca lớn lên đẹp như vậy, tức phụ hắn cũng là mỹ nhân đi, nên mới có thể sinh ra một bảo bối dễ thương như vậy, ta nào có phúc khí này a.”

Lời này quả thực không thể bác bỏ, Phó Dữ Duy vô luận tướng mạo hay khí chất thì đều không tầm thường, dù cho ăn mặc áo lanh vải thô, cùng với hoàn cảnh sau bếp này không hợp nhau, điệu bộ giơ tay nhấc chân trông rất tao nhã và dè dặt.

Không đợi Phó Dữ Duy mở miệng.

Nhắc tới đề tài tức phụ này, mọi người không khỏi tò mò, hỏi: “Tiên sinh, tức phụ của ngươi không đi vào kinh chung với ngươi sao?”

Tạ Nhạc Ninh là do Phó Dữ Duy sinh, lúc đầu, anh thậm chí còn không biết mình có thể thụ thai mà chỉ cảm thấy không khỏe nên gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra, được bảo là đã mang thai. Lúc ấy, Tạ Chước Lăng với anh đều cho rằng là nghe lầm, cũng may hai người rất nhanh chấp nhận sự thật này.

Đối với chuyện có thể mang thai, Phó Dữ Duy cũng không xem là chuyện gì lớn, vì đang mang thai nên thuận theo tự nhiên mà sinh thôi.

Bất quá, sau khi sinh không bao lâu, Tạ Chước Lăng liền đi buộc ga rô, nói là không muốn cho anh phải chịu đựng thêm lần nào nữa.

Phó Dữ Duy đạm thanh nói: “Tức phụ ta chạy rồi.”

Vốn sau bếp đang náo nhiệt nháy mắt an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tạ Nhạc Ninh đang chuyên tâm ăn cơm, không cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện, giờ phút này nhóc cảm thấy không khí có chút không đúng, cảm thấy nghi hoặc ngẩng đầu lên nói: “Sao mọi người không nói gì nữa ạ?”

Mọi người bị Tạ Nhạc Ninh hỏi một câu không hề có tâm nhãn như vậy, càng thêm xấu hổ.

Phó Dữ Duy khóe môi hơi cong, thong thả ung dung mà ăn cơm.

Thường Hưng có chút không biết làm sao: “Ca, ngượng ngùng rồi, chúng ta không nên hỏi như vậy, ngươi đừng cảm thấy khổ sở.”

Những người khác cũng bình tĩnh lại, cảm thấy mình nên nói gì đó, phụ họa nói: “Tiên sinh dung mạo tốt như vậy, không sợ không tìm được tức phụ a.”

“Chính là, chính là, cũ không đi mới sẽ không tới, tiên sinh đừng quá đau buồn.”

Phó Dữ Duy chỉ là không muốn bọn họ lại tra hỏi mình nữa, vì thế đúng lúc nhắc nhở, nói: “Hài tử còn ở đây.”

“Phải, phải a! Không nói nữa, không nói nữa.”

Mọi người ở một bên ăn cơm, một bên trộm quan sát Phó Dữ Duy, thấy thần thái anh tự nhiên, thoạt nhìn không giống như để ý bọn họ lắm miệng mà nói lung tung. Lúc này mới yên tâm, không khí dần dần trở nên thoải mái hơn.

Thường Hưng hưng phấn nói: “Ca, ngươi là người mới tới, có cái gì không quen hay muốn biết gì, đều có thể hỏi tiểu đệ, không cần khách khí, ta không phải nói ngoa, ở kinh thành này không có chuyện gì mà ta không biết!”

Phó Dữ Duy cười cười: “Vậy đa tạ trước.”

Thường Hưng thấy Phó Dữ Duy nói năng có lễ, một chút cũng không có vẻ thanh cao của người đọc sách. Tiên sinh trướng phòng trước kia là một tú tài, tự cảm thấy mình cao hơn người, nên chưa bao giờ muốn nói chuyện với bọn họ. Hơn nữa, bộ dáng Phó Dữ Duy rất tốt, Thường Hưng không khỏi sinh ra thân cận với anh hơn, càng trở nên nhiệt tình.

… ... 

Tạ Nhạc Ninh ăn no liền mệt rã rời, đứa nhỏ thật dính người, có nhu cầu trao đổi tình cảm cao, cho nên cần Phó Dữ Duy kiên nhẫn dỗ dành.

Trước đây đều để cho Tạ Chước Lăng trông con, khi đi làm cũng mang theo Tạ Nhạc Ninh đến công ty. Phó Dữ Duy cũng muốn đi làm, thời gian dành cho Tạ Nhạc Ninh không nhiều bằng Tạ Chước Lăng ở cùng Tạ Nhạc Ninh.

Cũng may, Tạ Nhạc Ninh không bướng bỉnh mà thực nghe lời, nên hai ngày này Phó Dữ Duy mang theo con trai thật thuận lợi.

Chờ sau khi dỗ đứa nhỏ ngủ, Phó Dữ Duy tính toán đem giặc kiện quần áo vừa mới mua, nhân lúc thời tiết đang đẹp mà đem đi phơi.

Thường Hưng nắm một nắm hạt dưa, thấy Phó Dữ Duy đứng ở bên giếng nước vẫn không nhúc nhích, tò mò đi tới: “Ca, ngươi đang nhìn cái gì ở đấy thế?”

Phó Dữ Duy không nhìn gì cả, chỉ là anh chưa từng sử dụng thứ này thôi, nên đang đứng nghiên cứu cách dùng. Còn chưa kịp nói gì thì Thường Hưng đã bước tới, nhìn thấy quần áo trong chậu gỗ bên cạnh, “Định giặt quần áo cho tiểu bảo à?”

“Ừm.”

Thường Hưng nghĩ đến chuyện tức phụ của anh chạy rồi, một mình mang theo nhi tử, quả thức không dễ dàng, “Ca, ngươi thật vất vả.”

“Ta tới giúp ngươi múc nước a, ròng rọc kéo nước chỗ chúng ta có chút không linh hoạt lắm.”

Nói xong, hắn đặt dĩa hạt dưa sang một bên, dùng dây thừng buộc thùng nước bên cạnh, Phó Dữ Duy ở một bên âm thầm ghi nhớ. Thường Hưng làm việc rất nhanh nhẹn, rất mau liền kéo được một thùng nước đổ vào chậu gỗ.

Phó Dữ Duy cùng hắn khách khí nói lời cảm tạ.

Thường Hưng thấy cũng không có việc gì, ngồi trên băng ghế cách đó không xa cắn hạt dưa nhìn Phó Dữ Duy giặt quần áo.

“Ca, có phải ngươi chưa từng giặc quần áo a?”

Động tác giặc quần áo cực kỳ mới lạ, vừa nhìn là biết anh chưa từng làm qua việc này bao giờ.

Ánh mắt Thường Hưng dừng trên đôi tay của Phó Dữ Duy, khớp xương thẳng thớm, da thịt trắng mịn, một đôi tay tinh tế như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ, nếu được đem đi chưng bày để triển lãm cũng không nói quá, xác thực không giống đôi tay của người hay lao động.

Phó Dữ Duy từ trước đến nay chưa từng giặt giũ, chẳng qua mặc kệ là cái gì thì đệu bộ vẫn là thong dong thư thái điềm đạm, cũng không để lộ vẻ luống cuống tay chân, “Ta không thường xuyên giặc.”

Thường Hưng tỏ vẻ hiểu gõ, hiện tại không thể không giặt, dù sao tức phụ cũng đã chạy rồi, sợ nhắc đến chuyện thương tâm, hắn liền không tiếp tục chủ đề này mà bắt đầu quay sang lôi kéo Phó Dữ Duy nói chuyện phiếm. Nói đến những nơi nào ở kinh thành này chơi vui, nơi nào có đồ ăn ngon, bảo Phó Dữ Duy khi nào rảnh có thể dẫn nhi tử đi chơi một chút hay ăn thử chút đồ ăn ngon.

Phó Dữ Duy không ngắt lời hắn, để cho hắn huyên thuyên một hồi, cuối cùng hắn cũng nói xong, anh mới bất động thanh sắc hỏi: “Ta mới đến kinh thành cũng không quen lắm, hôm nay ta đi ra ngoài liền thấy mọi người đang nói đến chuyện tiểu thế tử của Tạ Vương, không biết Tạ tiểu thế tử là người phương nào? Ngươi có nghe nói qua hắn không?”

Thường Hưng buông xuống hạt dưa, giọng điệu hơi đề cao nói: “Sao lại chưa từng nghe qua chứ? Vị Tạ thế tử này ở kinh thành chính là tiếng tăm lừng lẫy.”

Phó Dữ Duy ra vẻ kinh ngạc: “Nổi danh như vậy?”

Thường Hưng: “Lần đầu ca đến đây không biết là chuyện bình thường, vị tiểu thế tử này là con trai của Tạ tướng quân cùng trưởng công chúa. Trưởng công chúa cùng đương kim thánh thượng là cùng một mẹ đẻ ra, tiểu thế tử là cháu trai bên ngoại của bệ hạ.”

“Vị kia chính là không sợ trời không sợ đất, ngay cả ý chỉ của thánh thượng cũng dám cãi a, chuyện này ai mà dám làm? Nếu dám chính là rơi đầu đó!”

“Nếu ngươi gặp được vị kia, thì ngàn vạn lần tránh xa một chút, những thế gia công tử ở kinh thành đều không dám trêu trọc vị kia, huống chi thường dân như chúng ta.”

“Vị kia nhìn như nào cũng là một hỗn thế ma vương.”

Người này hoàn toàn không giống với Tạ Chước Lăng mà Phó Dữ Duy biết, nhớ đến bóng dáng nhìn thoáng qua trước cửa tướng quân phủ vào buổi trưa, khuôn mặt hình dáng quả thực rất giống lão chồng nhà mình.

Phó Dữ Duy ra vẻ không đem lời này để ở trong lòng, cười nói: “Hắn là thế tử ở trong phủ, làm sao ta có thể gặp được chứ? Tất nhiên cũng không cần lo lắng đến việc lở trêu chọc hắn.”

Quả nhiên, lời này anh vừa nói ra, Thường Hưng liền nói: “Cợ hội gặp rất lớn a, tiểu thế tử kia hắn căn bản không ở trong phủ nhiều, hắn thường xuyên đi ra ngoài chơi.”

Phó Dữ Duy cơ hồ chỉ là thuận miệng hỏi, không ngẩng đầu, tay vò vò quần áo: “Vậy bình thường hắn thích chơi cái gì?”

Thường Hưng cũng không nghĩ nhiều: “Không phải thế gia công tử nào cũng thích chơi đùa, như ăn nhậu chơi bời, hay dạo hoa lâu gì đó chẳng hạn.”

Tay Phó Dữ Duy đang vò quần áo dừng lại, hàng mi dài rũ xuống giấu đi cảm xúc ở trong mắt, thờ ơ nói: “Dạo hoa lâu?”

Thường Hưng cũng nhất thời lanh mồm lanh miệng, nghe vậy liền sửa lời: “Ta nói chính là mấy vị công tử khác, Tạ tiểu thế tử thì hình như không nghe nói hắn có đi dạo cái này, bất quá mà biết được chứ, những thế gia công tử đó thường xuyên ở thanh lâu tranh giành tình cảm, vung tay đánh nhau cũng có, chuyện này cũng không hiếm lạ gì.”

“Bất quá Tạ tiểu thế tử rất thích chơi chọi dế, với chọi gà, ném thẻ vào bình rượu cũng rất giỏi, dù sao cũng có thể nói hắn là một người không học vấn lại còn bất tài.”

“Nói đến chuyện này, buổi chiều ngày mai ở phố tây Bảo Vị Lâu có một trận thi đấu, Lục gia công tử lần trước bị đánh bại trong tay tiểu thế tử, gần đây nghe nói có được bảo bối, muốn cùng tiểu thế tử đấu lại một lần nữa, bất quá ngày mai ta lại có việc, không thể đi xem náo nhiệt a.”

Ngữ khí có chút tiếc nuối.

Phó Dữ Duy: “Chiều mai nếu ta rảnh, giúp ngươi đi xem náo nhiệt, xem là ai thắng.”

Thường Hưng cảm thấy mối quan hệ với Phó Dữ Duy gần thêm một chút, nghe anh nói như vậy, cao hứng nói: “Vậy thì tốt quá a.”

… …

Tạ Nhạc Ninh ngủ cũng không được bao lâu, dù sao hoàn cảnh cũng xa lạ, giường ngủ lại không thoải mái.

Phó Dữ Duy phơi xong quần áo liền đẩy cửa đi vào nhìn Tạ Nhạc Ninh đang ghé vào giường khóc, tức khắc đau lòng mà đi lên đem nhóc con ôm vào trong lòng ngực.

“Làm sao vậy bảo bảo? Gặp ác mộng sao?”

Tạ Nhạc Ninh cũng không nói lời nào, chỉ không ngừng ô ô khóc, nước mắt ướt đẫm bả vai cha mình.

Phó Dữ Duy vuốt vuốt đầu nhóc con, trấn an nói: “Bảo bảo ngoan không khóc, daddy ở đây.”

Tạ Nhạc Ninh khóc một hồi mới ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ, nước mắt vẫn không ngừng rơi, “Daddy, con muốn về nhà.”

Tạ Nhạc Ninh dù sao vẫn còn nhỏ, đột nhiên đi đến một địa phương xa lạ, trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút sợ hãi.

“Daddy, con muốn về nhà, con muốn ba ba.”

Không hiểu sao lại đến được nơi này, tạm thời lại không thể về nhà được, ba ba thì lại có thể thử đi tìm hắn một chút.

Phó Dữ Duy lau nước mắt cho con trai, nhìn nhóc con cũng Tạ Chước Lăng bây giờ có vài phần tương tự, trong lòng làm ra một quyết định, “Ngày mai daddy liền mang bảo bảo đi tìm ba ba có được không?”

Tạ Nhạc Ninh đã ngừng khóc, chẳng qua còn chút nức nở, nhỏ giọng nói: “Daddy gạt người, ngày hôm qua người cũng nói hôm nay mang con đi tìm ba ba.”

Phó Dữ Duy: “Không lừa con, ngày mai daddy nhất định sẽ mang con đi tìm người.”

Tạ Nhạc Ninh: “Có thật không?”

Phó Dữ Duy: “Thật, bất quá ba ba có thể sẽ không nhận ra chúng ta, cho nên chúng ta cần phải tìm cách, cùng ba ba một lần nữa nhận thức mới được.”

Hai ngày nay nghe được chuyện về Tạ Chước Lăng, làm Phó Dữ Duy không dám tùy tiện nhận người.

Tạ Nhạc Ninh nghe có chút không hiểu: “Sao ba ba lại không nhận ra chúng ta? Ba ba không phải yêu chúng ta nhất sao?”

Dù sao nhóc con mới chỉ có ba tuổi, có một số chuyện cho dù có nói cũng sẽ không hiểu.

Phó Dữ Duy như nào cũng đều được hết, lại không muốn Tạ Nhạc Ninh đi theo mình chịu khổ.

“Bảo bảo có muốn gặp ba ba không? Nếu muốn gặp ba ba, ngày mai nhất định phải nghe lời daddy nói, còn có, đầu tiên cần phải đổi xưng hô với ba ba lại, về sau thấy người thì phải kêu phụ thân.”

Tạ Nhạc Ninh vội gật đầu: “Muốn gặp ba ba - - muốn gặp phụ thân!”

… …

Buổi chiều ngày hôm sau, Phó Dữ Duy xin nghỉ nửa ngày vì Tạ Nhạc Ninh không thoải mái, buổi sáng anh liền đem việc của trướng phòng trước đây làm tốt, Trương lão bản rất vừa lòng, liền không nói lời nào đồng ý.

Sau khi ra khỏi tửu lâu, Phó Dữ Duy lại đi đến cửa tiệm quần áo, mua một chiếc váy rẻ nhất ở cửa tiệm, mang theo Tạ Nhạc Ninh đến một con ngõ nhỏ không người, trực tiếp đem chiếc váy mặc bên ngoài bộ đồ ngủ tơ tằm.

Tạ Nhạc Ninh ngơ ngác mà nhìn anh.

Phó Dữ Duy cười nói: “Con không nhận ra ta sao?”

Tạ Nhạc Ninh thấp giọng nói: “Daddy.”

Phó Dữ Duy mặc váy vào vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn không có thái độ thẹn thùng hay ngượng ngùng gì, giải thích nói: “Một hồi có người ngoài phải gọi là mẫu thân.”

Tạ Nhạc Ninh gật đầu thật mạnh.

Nếu muốn giả làm nữ nhân, không chỉ thay đổi thân váy áo là giống thật được, Phó Dữ Duy mang theo Tạ Nhạc Ninh vào một cửa hàng son phấn.

Một nén nhang sau.

Phó Dữ Duy bước ra ngoài với mái tóc đã được búi cao, mi được vẽ, môi tô son đi ra.

Phó Dữ Duy lớn rất đẹp, lại không có vẽ nữ tính, giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp được bàn tay khéo léo của trang nương tô điểm, đẹp đến mức khó mà phân biệt được nam nữ , minh diễm động lòng người, làm người không thể rời mắt.

Hơn nữa anh dáng người cao gầy mảnh khảnh, khung xương so với nam nhân bình thường thoạt nhìn nhỏ hơn một chút, váy sam quấn ở bên hông, khoe ra vòng eo nhỏ thon gọn.

Phó Dữ Duy đã diễn thì phải diễn nguyên bộ, anh cùng trang nương nói, vì trượng phu vẫn luôn ghét bỏ mình không vị nữ nhân, cảm thấy mình lớn lên quá mức tục tằng, cho nên mới muốn thay đổi để kéo lại tâm của trượng phu.

Khi Phó Dữ Duy còn ở trong ký túc xá của trường, có một bạn cùng phòng là ngụy âm chủ bá, lúc ấy còn dạy những người trong ký túc xá làm thế nào để giá giọng. Phó Dữ Duy tuy rằng lười nhác một chút, nhưng đầu óc cũng thực thông minh, chỉ nghe sơ qua, cũng học được một vài điều trong đó, ít nhất chỉ giả giọng nữ cũng không thành vấn đề.

Trang nương không nghi ngờ lời anh nói, an ủi anh, cảm thấy trượng phu anh mắt mù, chỗ nào là lớn lên tục tằng? Chỉ do vóc dáng cao gầy, thoạt nhìn không mấy mảnh mai mà thôi, còn diện mạo này không làm hài lòng trượng phu, quả thực thiên lý nan dung!

Cho đến khi Tạ Nhạc Ninh bị Phó Dữ Duy nắm tay ra khỏi cửa hàng son phấn, cũng chưa lấy lại tinh thần, nghiêng đầu, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cha mình, nhìn khuôn mặt dị thường nhu mỳ kia, giọng nói của daddy cũng thay đổi, này hết thảy đối với một tiểu gia hỏa mà nói thật ra là quá xa lạ.

Ôi, daddy tại sao lại biến thành phụ nữ rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play