Mang con xuyên về cổ đại.

Chương 2.


2 ngày


Ngôi nhà tranh lụp xụp thỉnh thoảng lọt gió mang một ít mưa bụi đi vào khiến nó có chút lạnh lẽo.

Về lý do gì mà họ không nghĩ mình bị bắt cóc, xét cho cùng tiểu khu của Phó Dữ Duy ở rất cao cấp, các biện pháp an ninh cũng ở mức hàng đầu, hơn nữa, không ai có bản lĩnh lớn đến nỗi thần không biết quỷ không hay mang bọn họ đi như vậy đi?

Khả năng cao vẫn là đang nằm mơ.

Tạ Nhạc Ninh đối mặt với hoàn cảnh lạ lẵm cũng không hề sợ hãi, bởi vì có daddy của nhóc bên cạnh, liền dùng tay chân bò lên trên người daddy.

Tiểu gia hỏa bị dưỡng cho trắng trẻo mập mạp, một thân thịt mỡ, toàn bộ đều đè trên ngực Phó Dữ Duy, nặng trĩu, ngón tay níu níu lấy mái tóc xõa lòa xòa của daddy, mới lại nói: “Daddy, sao tóc của người lại dài thế ạ?”

Phó Dữ Duy bị con trai mình đè đến thở không ra hơi, giấc mơ này có cần phải chân thật đến thế không?

Tạ Nhạc Ninh không có được đáp án, lại mở miệng nói: “Daddy, bảo bảo đói bụng.”

Vì sáng nay chưa ăn gì, Phó Dữ Duy cũng cảm thấy đói, bất quá cậu có thể chịu được.

Nhưng Phó Dữ Duy lại không thể mặc kệ con trai mình, ôm tiểu mập mạp ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, địa phương này chỉ có bao lớn, liếc mắt một cái là nhìn thấy hết, nhà thật sự chỉ có bốn bức tường.

Trong phòng, trừ bỏ cái giường gỗ dưới thân, thì ngay cả một món đồ gia dụng cũng chẳng có, chứ đừng nói đến đồ ăn.

Phó Dữ Duy thực sự bất lực: “Bảo bối à, không ấy mình ngủ tiếp đi.”

Tạ Nhạc Ninh rên rỉ: “Daddy ơi, bảo bảo ngủ không được, bảo bảo đói đói.”

Phó Dữ Duy thở dài: “Daddy cũng đói.”

Chỉ là tình huống hiện tại có điểm khó giải quyết.

Phó Dữ Duy kiên nhẫn dỗ dành nói: “Vậy đợi mưa tạnh, daddy ra ngoài mua thức ăn ngon cho con có được không?”

Tạ Nhạc Ninh xoa xoa bụng, nhìn mưa to bên ngoài qua khung cửa sổ, nghe lời gật gật đầu.

Không biết hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Tuy nhiên, Phó Dữ Duy lại rất bình tĩnh, giữ vững thái độ chuyện gì đến sẽ đến, cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Tạ Nhạc Ninh ngoan ngoãn ghé vào lòng ngực của daddy nhóc: “Daddy, chúng ta đang ở đâu vậy ạ? Có phải hay không đây là quê hương của ba ba ạ?”

Phó Dữ Duy: “Tạm thời, daddy cũng không biết nữa.”

Tạ Nhạc Ninh vui tươi hớn hở nói: “Chắc chắn là quê hương của ba ba!”

Phó Dữ Duy: “... …”

Nếu là vậy thì cũng không phải là chuyện đáng để vui mừng đúng không?

Phó Dữ Duy nhéo nhéo khuôn mặt của con trai, “Bảo bảo à, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

Tạ Nhạc Ninh: “Không có ạ, daddy, bảo bảo chỉ đói bụng thôi, muốn ăn gì đó.”

Phó Dữ Duy nghe xong liền rời giường, mang dép đi vòng quanh căn nhà tranh tồi tàn, “Bảo bối à, ba ba con bảo nhà hắn có quyền có thế lắm à?”

Nếu đây thật sự là quê nhà của Tạ Chước Lăng, này không phải là quá nghèo rồi đi?

Tạ Nhạc Ninh đứng trên giường gỗ, chỉ cảm thấy chân mình bị cộm đến khó chịu: “Ba ba nói là như vậy nha?”

Không đợi Phó Dữ Duy mở miệng, cậu bé đã nói: “Con không chê nhà nghèo đâu!”

Phó Dữ Duy bị chọc cười: “Ừ, nếu con không chê, thì ta cũng không chê.”

Tạ Nhạc Ninh: “Hí hí, ai bảo chúng ta đều thương ba ba cơ chứ!”

Phó Dữ Duy cẩn thận đánh giá một phen, thật sự là không có gì đáng xem, ngồi trở lại giường, lại lần nữa đưa ra một kết luận: “Là quá nghèo.”

Tạ Nhạc Ninh ngồi hẳn trên đùi daddy nhóc, đung đưa chân, nghiêm túc gật đầu phụ họa: “Ừ, ừ, thật là nghèo.”

Phó Dữ Duy bây giờ có mái tóc dài, xõa trên vai, có một vài sợ còn bay bay đến mặt Tạ Nhạc Ninh, cậu bé gãi gãi khuôn mặt: “Daddy ơi, tóc người làm bảo bảo ngứa quá.”

Phó Dữ Duy cầm lấy mái tóc không biết đã dài ra từ lúc nào, này nếu không phải là mơ thì thật sự rất khó để giải thích.

Tạ Nhạc Ninh: “Daddy, chán quá đi, bảo bảo muốn xem hoạt hình a.”

Tiểu gia hỏa hiển nhiên còn không biết nếu đây thật sự là quê nhà của ba ba, thì mình phải đối mặt với chuyện gì?

Phó Dữ Duy trấn an nói: “Vẫn nên ngủ tiếp đi, tỉnh rồi lại xem tình hình thế nào đã.”

Nói là ngủ, kỳ thật cậu cũng không ngủ thật.

Một lớn một nhỏ chưa bao giờ ăn qua khổ, chưa bao giờ phải sống trong một môi trường ác liệt như vậy. Cũng may, mưa bên ngoài dần dần nhẹ đi, rồi tạnh nhanh chóng.

“Daddy, hết mưa rồi!”

Phó Dữ Duy: “Chúng ta ra ngoài xem xem.”

Phó Dữ Duy ôm Tạ Nhạc Ninh đi ra cửa, qua một trận mưa, không khí tràn ngập mùi bùn đất.

Liếc mắt nhìn một vòng, phụ cận trừ bỏ cái nhà tranh thì xung quanh không thấy thêm một căn nhà nào khác.

Sau khi đi đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái thôn trang, Tạ Nhạc Ninh nghe thấy hô hấp của daddy mình có chút nặng nề. “Daddy, bảo bảo có phải nặng quá không?”

Tố chất thân thể của Phó Dữ Duy so với Tạ Chước Lăng kém khá xa, Tạ Chước Lăng thích rèn luyện thể dục thể thao, cơ ngực cơ bụng đều đủ hết. Tương phản, Phó Dữ Duy lại khá lười nhác, đừng nói đến chủ động đi rèn luyện, ngày thường ngay cả vận động ở trên giường cũng không muốn bản thân động một chút.

Giờ phút này ôm con trai đi lâu như vậy, hoàn toàn là do tình thương sâu sắc của người cha chống đỡ.

Phó Dữ Duy: “Có một chút.”

Tạ Nhạc Ninh: “Vậy, để bảo bảo xuống dưới đi thôi.”

Phó Dữ Duy nghe vậy, cánh tay quả thực là không xong, đem cậu bé đặt xuống đất, cậu nắm lấy tay nhỏ của nhóc con, nói: “Nếu con đi không nổi nữa, thì phải nói với daddy.”

Tạ Nhạc Ninh gật đầu: “Vâng ạ!”

Lúc này mặt trời cũng đã lặn xuống núi, thôn trang nhỏ tràn đầy sinh khí, tốp năm tốp ba phụ nhân ở bờ sông giặt đồ và rửa rau bên bờ sông, vừa nói vừa cười, nhìn thấy có gương mặt xa lạ đi đến, thì tò mò đánh giá một lớn một nhỏ này.

Cũng may hai người đang mặc quần áo ở nhà, quần dài áo dài từ vải tơ tằm, cũng không có vẻ gì là lạc lõng.

Vương đại thẩm ngồi phía trước là người mở miệng đầu tiên: “Vị công tử này, có chuyện gì sao?”

Phó Dữ Duy đi đến, anh lặng lẽ quan sát cách ăn mặc của những người trong thôn trang này, trong lòng đại khái đã có phán đoán.

“Thẩm ơi, cháu có thể xin một chén nước không ạ?”

Phó Dữ Duy bộ dáng ưa nhìn, khí chất đoan trang tao nhã, thanh âm ôn nhuận êm tai, cử chỉ văn nhã có lễ.

Vị đại thẩm chủ động nói chuyện nhanh chóng đứng dậy, bưng mớ rau củ đã rửa sạch, nhiệt tình nói: “Ai u, đương nhiên có thể.”

Nhà của đại thẩm ở đầu phía tây thôn, một bên dẫn đường một bên hỏi: “Vị thiếu gia này, là đang trên đường đi đâu sao?”

Phó Dữ Duy gật đầu.

“Hiểu rồi, các ngươi là muốn đi vào kinh đi?”

Đã soạn sẵn lời nói, Phó Dữ Duy tiếp tục gật đầu.

Tạ Nhạc Ninh không hiểu đi vào kinh là cái gì, nhưng vừa rồi daddy nhóc bảo nhóc không được nói chuyện, lời vừa đến miệng lập tức nuốt trở lại.

Vương thẩm thấy mình đoán đúng rồi, nở nụ cười: “Trời không còn sớm nữa, các người hiện tại cũng không đến kịp, ở nhà ta nghỉ một đêm, chờ ngày mai lão nhân nhà ta vào thành tiện cho các người đi nhờ một đoạn.”

Phó Dữ Duy nếu chỉ có một mình thì như thế nào cũng có thể chấp vá sống được, nhưng nếu lại dẫn theo con trai, thì cái nhà tranh nhỏ trừ bỏ chiếc giường ra thì cái gì cũng không có, trở về đó chỉ có mà đói chết, chi bằng đi vào kinh thử vận may.

Suy cho cùng ở ‘thành phố lớn” cơ hội sẽ nhiều hơn.

“Thẩm ơi, liệu chúng ta ở lại một đêm có gây phiền toái cho thẩm không?”

Một thiếu niên lớn lên đã đẹp lại còn văn nhã, thực dễ dàng có được hảo cảm, Vương thẩm cười nói: “Ai u, này có gì mà phiền toái, lão nhân nhà ta ngày mai vừa vặn cũng phải đi đưa đồ ăn, nhận tiện, đêm nay trụ ở nhà thẩm một đêm.”

Phó Dữ Duy một đường im lặng đánh giá xung quanh, thấy hàng xóm đều cùng vị đại thẩm này chào hỏi, lời nói và cử chỉ của đại thẩm tỏa ra là người lương thiện thuần phác, liền không từ chối, “Vậy đa tạ thẩm thu lưu.”

Vương thẩm: “Tiểu huynh đệ không biết xưng hô như nào?”

Phó Dữ Duy: “Thẩm gọi con Tiểu Phó là được rồi.”

Khi đang nói chuyện thì bất giác đã đến nhà Vương thẩm, cửa đang đóng, Vương thẩm đẩy cửa ra, bên trong là một khoản sân nhỏ, có mấy con gà đang tìm thức ăn, thấy Vương thẩm trở về liền cục tác, cục tác kêu to, trong góc là một cái giếng nước.

Tạ Nhạc Ninh nhìn đến con gà trống, không nhịn được kích động nói: “Daddy! Là gà trống lớn!”

Không trách Tạ Nhạc Ninh lại kích động, bởi đây là lần đầu tiên nhóc thấy gà sống.

Phó Dữ Duy hướng Vương thẩm giải thích, nói: “Hài tử nhà con rất thích gà trống.:

Vương thảm liên tục nha hai tiếng, đứa bé trông như hài tử của đại môn hộ nào đó, bộ dáng ngây thơ đến thế cũng không cảm thấy kỳ lạ, dẫn bọn họ vào nhà chính, chiêu đãi nói: “Mau tiến vào đi, lão nhà ta còn đang ở ngoài đồng, trong phòng không có ai, Tiểu Phó các ngươi trước ngồi đây đợi, thẩm đi lấy nước cho các ngươi.”

Tạ Nhạc Ninh vẫn còn nhìn chầm chầm vào con gà trống lớn đó, chỉ cảm thấy mới mẻ.

Phó Dữ Duy mỉm cười hỏi: “Thích sao?”

Tạ Nhạc Ninh gật đầu thật mạnh.

Phó Dữ Duy: “Chờ daddy kiếm được tiền sẽ mua cho con một con chơi.”

Tạ Nhạc Ninh khó hiểu: “Daddy, nhà chúng ta phá sản rồi sao ạ?”

“Làm sao mà một con gà trống còn muốn kiếm tiền để mua? Nhà chúng ta không phải là có rất nhiều tiền sao?”

Phó Dữ Duy sờ đầu nhóc: “Bởi vì hiện tại đang ở quê nhà của ba ba con, đi hơi vội vàng, nên trên người daddy không có mang theo tiền.”

Tạ Nhạc Ninh không chút nào lo lắng nói: “Ba ba có tiền a! Chúng ta có thể đi tìm ba ba nha!”

Tiểu gia hỏa này còn rất lạc quan a.

Phó Dữ Duy cũng không đã kích nhóc, “Được, nào tìm được ba ba, ta sẽ bảo hắn mua cho con.”

Vương thẩm đi vào nhà bếp lấy hai cái chén, cầm lấy ấm nước rót hai chén nước, “Tiểu Phó, các ngươi ngồi nghỉ đi, thẩm đi nấu cơm.”

Phó Dữ Duy đứng dậy: “Phiền toái thẩm rồi, có cái gì ta có thể hỗ trợ không?”

Vương thẩm thấy cậu một bộ mười ngón không chạm nước, thoạt nhìn không phải người sẽ làm việc, lại nói, lý nào lại để khách nhân đi hỗ trợ, vội xua tay: “Tới chính là khách, các ngươi đi đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Phó Dữ Duy trử bỏ cảm tạ, ngoài ra cũng không thể tỏ vẻ gì khác, cậu chỉ có thể đợi đến khi nào kiếm được tiền lại đến đáp tạ phần nhiệt tâm này của Vương thẩm.

Hai cha con ngồi ở trên ghế, Phó Dữ Duy đút cho Tạ Nhạc Ninh uống mấy ngụm nước, lo lắng con trai đói đến lả, dò hỏi: “Bảo bảo, con cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”

Tạ Nhạc Ninh lắc đầu: “Bảo bảo đói.”

Phó Dữ Duy không có kinh nghiệm chăm trẻ con, nếu có Tạ Chước Lăng ở bên cạnh liền biết tiểu gia hỏa này là có ý gì, Tạ Nhạc Ninh miệng nói đói, kỳ thật chính là đang thèm ăn, nhưng do nhóc biểu đạt không rõ ý tứ này như nào, liền bảo là đói bụng.

Phó Dữ Duy không khỏi lo lắng, sợ đã để con trai đối lả, “Con còn có thể chịu được không?”

Tạ Nhạc Ninh lực chú ý đều ở trên con gà trống đang cục tác cục tác trong sân, “Daddy. Con muốn đi chơi với gà trống.”

Này xem ra là còn có thể chịu được, còn có sức đòi chơi với gà trống, Phó Dữ Duy đành phải đứng dậy mang con trai ra ngoài sân.

Vương thâm mới vừa lấy nước giếng định đem vào phòng bếp, thấy bọn họ đi ra, “Làm sao vậy?”

Phó Dữ Duy chủ động đi qua hỗ trợ, “Hài tử muốn ra sân chơi, để ta giúp thẩm.”

Vương thẩm vốn dĩ định cự tuyệt, Phó Dữ Duy đã nhận lấy thùng nước, sau đó không nhắc lên được.

Phó Dữ Duy: “... …”

Vương thẩm: “Không ấy vẫn nên để thẩm làm thì hơn.”

Phó Dữ Duy bình tĩnh nói: “Để con thử lại.”

Nhưng thật ra để nói thì, chẳng qua tại thùng nước này quá nặng, nước bên trong lắc lư hai cái, liền tràn ra bên ngoài một ít.

Lúc này, Phó Dữ Duy mới lộ vẻ mặt xấu hổ.

Vương thẩm cười nói: “Tiểu Phó, vừa thấy liền biết ngươi là người chưa trải qua cuộc sống như này đi.”

Thoạt nhìn gánh không gánh nổi, xách không xách nổi, bộ dáng mảnh khảnh.

Phó Dữ Duy xác thật là chưa từng, gia cảnh anh giàu có, cho dù cùng Tạ Chước Lăng kết hôn, cũng là người được chiếu cố ở mọi nơi.

Lớn như vậy phỏng chững chưa bao giờ ăn khổ, chỉ là vừa rồi ôm nhi tử đi một đoạn đường xa như vậy…..

Phó Dữ Duy: “Khiến thẩm chê cười rồi.”

Vương thẩm cười nói: “Này có là gì, mệnh ngươi tốt, người khác muốn còn không có đâu.”

Nói xong, Vương thẩm vững vàng đem thùng nước vào phòng bếp, Phó Dữ Duy vốn dĩ ôm nhi tử một đường, cánh tay đã không ổn lắm, vừa mới nãy lại dùng sức quá nhiều, giờ cảm thấy có chút đau.

Bên kia, Tạ Nhạc Ninh đang cục ta cục tác cùng gà trống hỗ động, chơi thực vui vẻ.

Phó Dữ Duy đành phải ngồi ở trong sân an an tĩnh tĩnh nhìn Tạ Nhạc Ninh.

-

Nhà Vương thẩm có hai nữ nhi đều đã xuất giá, lão tam thì còn chưa thành thân, làm chân chạy vặt ở trong thành, tròng nhà liền còn có hai vợ chồng, đều là người hiếu khách thành thật.

Cơm chiều bởi vì có khách nhân, Vương thẩm đặc biệt lấy thịt xông khói định để dành ăn trong dip Tết ra, cắt một miếng, làm một đĩa rau xào thịt xông khói, lại dùng mỡ heo chiên một đĩa trứng gà, nấu một nồi cháo ăn cùng củ cải khô.

“Trong nhà cũng không có nhiều đồ ăn để chiêu đãi.”

Phó Dữ Duy: “Đã rất tốt rồi, vốn dĩ chính là chúng ta phiền toái thúc thẩm.”

Nhà Vương thẩm còn một quả trứng vịt muối, lấy ra cho Tạ Nhạc Ninh ăn.

Tạ Nhạc Ninh lễ phép nói: “Cảm ơn nãi nãi.”

Tiểu gia hỏa lớn lên phấn điêu ngọc trác, Vương thẩm chưa thấy qua hài tử nào đáng yêu như vậy, nãi thanh nãi khí nói chọc người yêu thích.

Vương thẩm rất thích: “Ai u, tiểu Ninh, nhãi con cũng thật ngoan.”

Tạ Nhạc Ninh cằm quả trứng vịt muối lớn đánh giá.

Vương thẩm gắp cho anh mấy miếng thịt xông khói.

“Ninh Ninh tại sao không ăn trứng vịt?”

Tạ Nhạc Ninh nghiêm trang nói: “Bảo bảo muốn giữ lại, xem có thể ấp ra vịt con hay không.”

Vương thẩm nghe thấy lời nhóc nói, cười đến càng thoải mái, vốn dĩ cũng chỉ là một hài đồng ba tuổi, lời của trẻ con nói cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy ngu ngốc.

Phó Dữ Duy: “Bảo bảo, trứng vịt này đã chín rồi, ấp không ra vịt con được đâu, nếu con không ăn, thì đưa cho gia gia nãi nãi ăn đi.”

“Không cần, không cần, chúng ta không thích ăn, cho Ninh Ninh cầm chơi đi.”

Tạ Nhạc Ninh nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ: “Cảm ơn gia gia nãi nãi!”

Vương đại thúc: “Nghe thẩm ngươi nói, các ngươi ngày mai muốn đi vào thành? Là đến thăm người thân sao?”

Phó Dữ Duy nuốt cháo xuống, theo lời ông nói: “Là thăm một họ hàng.”

Vương thẩm: “Tiểu phó, nói cho thúc ngươi biết đó là nhà ai đi, thúc ngươi thường xuyên vào thành đưa đồ ăn, có lẽ ông ấy sẽ biết, ngày mai trực tiếp đưa ngươi tới đó luôn.”

Phó Dữ Duy không biết tình huống hiện tại như thế nào, liền không dám nói thật: “Kỳ thật là một họ hàng xa, nhiều năm không gặp rồi, không nhất định có thể tìm được.”

“Không có việc gì, để thúc ngươi ông ấy hỏi thăm cho, nếu không được còn có lão tam nhà ta.” Vương thẩm nhắc tới nhi tử càng là kiêu ngạo, “Lão tam nhà ta hiện tại làm ở trong phủ trưởng công chúa, để nó cũng hỗ trợ hỏi thăm, khẳng định có thể tìm được.”

Trước mắt Phó Dữ Duy cũng không xác định Tạ Chước Lăng có ở đây không, “Vậy thì phiền toái quá, ý tốt của thúc thẩm con xin nhận, không cần phiền toái như vậy đâu, phỏng chừng bọn họ cũng đã chuyển nhà rồi.”

“Ai nha, không có việc gì, thân thích kia của ngươi tên gọi là gì? Thúc giúp ngươi hỏi thăm cũng thuận tiện.”

Phó Dữ Duy đành phải nói: “Ta kia thân thích họ Tạ ——”

Vương đại thúc cùng Vương thẩm kinh ngạc mở miệng: “Tạ?”

Phó Dữ Duy thấy thế đem tên Tạ Chước Lăng nuốt trở vào, “Làm sao vậy?”

Vương đại thúc giải thích nói: “Kinh thành họ Tạ chỉ có một nhà, là phủ tướng quân, Tạ đại tướng quân cũng chính là phu quân của trưởng công chúa.”

Phó Dữ Duy mặt không đổi sắc nói: “Vậy, có lẽ là đã chuyển nhà, thân thích kia của con chỉ làm sinh ý nhỏ thôi.”

Vương đại thúc không nghi ngờ về điều anh nói : “Phỏng chừng là vậy rồi.”

Vương thẩm: “Chuyển nhà thì cũng không dễ tìm.”

Phó Dữ Duy ngữ khí bình tĩnh: “Nhiều năm rồi cũng không liên hệ.”

Vương thẩm thấy thế liền nói sang chuyện khác: “Lần trước lão tam trở về không còn nói chuyện gần đâu trưởng công chúa lo lắng chuyện thành hôn cho tiểu thế tử nữa, cũng không biết cô nương nhà ai có phúc khí gã vào đó nữa.”

Vương đại thúc: “Gả vào tướng quân phủ là phúc khí, gả cho vị Tạ thế tử kia chưa chắc đã là phúc khí.”

Vương thẩm: “Lời này là như thế nào?”

Vương đại thúc: “Các ngươi không biết, tiểu thế tử này có tiếng ngu dốt, bất tài.”

Vương thẩm không để bụng: “Thì làm sao, người ta đầu thai tốt, gia thế cũng tốt, thân phận tôn quý, cả đời cẩm y ngọc thực.”

Cái này nhưng thật ra cũng đúng.

Phó Dữ Duy bất động thanh sắc hỏi: “Thúc, cái này Tạ tiểu thế tử kia gọi là gì?”

Vương đại thúc cẩn thận nghĩ nghĩ, “Hình như là gọi cái gì Lăng, Chước Lăng, thúc không biết chữ, cụ thể cũng không quá rõ cho lắm.”

Phó Dữ Duy: “……”

(Làm cho đã rồi đọc lại mới thấy thiếu một đoạn, thêm nữa là tui xóa hết mấy chương nháp trước đó, giờ lếch làm lại đoạn thiếu, làm đến chương 8 rồi, mới nhận ra, để mình làm xong rồi đăng tiếp.)  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play