Nơi sảnh đường của Bảo Vị Lâu quay quanh thật nhiều người xem náo nhiệt.

Tạ Chước Lăng lười biếng dựa ngồi trên chiếc ghế đặt ở giữa, biểu tình trên gương mặt giờ phút này cực kỳ lãnh đạm, như thể hắn ta không quan tâm đến trận thi đấu lần này.

Đối diện bàn là một thiếu niên trợn mắt nhìn hắn, mười năm như một gã không chịu nỗi cái sự kiêu căng này của Tạ Chước Lăng, “Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói gì không thế?”

Tạ Chước Lăng giọng nói lãnh đạm không chút để ý: “Vô nghĩa nhiều như thế làm gì, lần này ngươi lại muốn bại dưới tay ta thứ gì?”

Tháng trước Lục Dục Phong vô cùng cao hứng ở trong phủ tổ chức yến hội, nhưng Tạ Chước Lăng lại chiếm hết sự nổi bật. Cưỡi ngựa bắn cung gì đó thì quên đi, dù sao Tạ Chước Lăng từ nhỏ đã luyện võ, nhưng ngay cả sở trường ném thẻ vào bình cũng bại dưới tay Tạ Chước Lăng. Trong khoản thời gian này, Lục Dục Phong ăn không ngon ngủ không yên, thề muốn đánh bại Tạ Chước Lăng một lần.

Nhưng lời nói cực kỳ kiêu ngạo lại cuồng vọng đó khiến Lục Dục Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đừng nói quá sớm, con dế lần này ta tốn rất nhiều tiền để mua được, hôm nay ai thắng ai thua còn chưa nói đâu.”

Tạ Chước Lăng: “Tiền đặt cược quá ít ta không chơi.”

Lục Dục Phong: “Nếu ta thua, toà nhà ở phố tây của ta sẽ cho ngươi!”

Lời này vừa nói ra, người xem náo nhiệt ở xung quanh, bất đầu nhỏ giọng nghị luận.

“Cược lớn như vậy! Xem ra Lục thiếu nhất định có cơ hội thắng!”

“Không hẳn, Thế tử tư thái nắm chắn thắng lợi như thế, ta cảm thấy Lục thiếu khắng định sẽ thua.”

“Ta thì muốn biết thế tử đặt cược thứ gì?”

“... …”

Ánh mắt Lục Dục Phong nhìn chằm chằm Tạ Chước Lăng, “Thế nào? Tiền cược này đủ lớn đi?”

Tạ Chước Lăng: “Miễn miễn cưỡng cưỡng chấp nhận được.”

Lục Dục Phong siết chặt nắm đấm, nếu không phải đánh không lại tên này, thì thật muốn cho hắn hai quyền, áp xuống hỏa khí, ngoài cười mà trong không cười nói: “Nếu ngươi thua thì sao?”

Gần đây Tạ Chước Lăng chọc nương hắn không cao hứng, trên tay căn bản là không có thứ gì đáng giá. Trưởng công chúa trực tiếp nói với hắn, nếu hắn còn không định thành thân, thì về sau cũng đừng mong mà về nhà, tướng quân phủ cùng phủ trưởng công chúa không chào đón hắn.

Cái gì cũng không thiếu, tất cả đều có a.

Thành thân là không có khả năng rồi, Tạ Chước Lăng rất ghét bị uy hiếp.

Tạ Chước Lăng: “Vậy ngươi muốn thứ gì?”

Lục Dục Phong: “Nếu ngươi thua, thì phải làm hạ nhân cho bổn thiếu gia đây một ngày.”

Tạ Chước Lăng hừ nhẹ: “Được a.”

Hắn đáp ứng quá mức sảng khóai, khiến Lục Dục Phong có chút đau lòng, vọi bồi thêm một câu: “Một ngày quá ít, ba ngày đi.”

Tạ Chước Lăng lạnh nhạt nhướng mày, trên mặt lộ vẻ ngang ngược khó thuần: “Dũng cảm lên, ba mươi ngày cũng có thể.”

Lục Dục Phong: “... …”

Đã đặt cược xong, Lục Dục Phong tưởng tượng đến cảnh mình chiến thắng, Tạ Chước Lăng cái tên khó ưa này sẽ làm tiểu đệ cho mình ba mươi ngày, gấp không chờ được mà kêu hạ nhân đem con dế cầm qua đây, bỏ vào cái bình dùng để thi đấu.

Mọi người cũng duỗi dài cái đầu ra xem, bất quá vì cách quá xa, nhìn cũng không tới được tình huống xảy ra bên trong bình như nào?

Tạ Chước Lăng nhàn nhã giơ tay với hạ nhân, rất nhanh hạ nhân liền đem dế thả vào trong bình.

… …

Bên ngoài Bảo Vị Lâu.

Phó Dữ Duy nắm lấy tay Tạ Nhạc Ninh chỉ dám nhìn đám đông từ bên ngoài, bên trong tất cả đều là người, xem ra trận thi đấu còn chưa kết thúc.

“Daddy, chúng ta không đi vào đó sao?”

Nhóc con vóc dáng nhỏ, nhìn không tới tình huống bên trong như thế nào, có chút sốt ruột.

Ở đây không có người, Phó Dữ Duy liền không giả giọng, biết con trai còn chưa quen, nên nhỏ giọng nói: “Không đi vào, chúng ta ở bên ngoài chờ.”

Tạ Nhạc Ninh: “Ba ba - -”

Sau khi nhận được ánh mắt của daddy, nhóc con vội sửa miệng: “Phụ thân ở bên trong sao?”

Phó Dữ Duy sờ đầu con trai: “Ừ, một hồi chờ phụ thân còn đi ra, con biết nên làm gì trước mặt mọi người không?”

Tạ Nhạc Ninh gật gật đầu: “Bảo bảo biết!”

… …

Chưa tới một nén nhan.

Con dế Lục Dục Phong tốn rất nhiều tiền mua kia đã bị cắn chết, chết một cách thảm thiết, thiếu cả tay lẫn chân.

Hắn vẫn luôn khẩn trương, tâm hoàn toàn chết lặng, mồ hôi đầy đầu, phân không rõ là mệt mỏi hay là tức giận.

Tạ Chước Lăng tâm tình không tồi, thong thả ung dung đứng dậy, giơ tay vỗ vỗ bả vai, coi tiền như rác nói, “Khế đất khi nào đưa cho ta? Vừa vận ta đang có thời gian, thuận tiện đi đến phủ ngươi dùng thiện.”

Nghe này, nếu đã thắng được nhà người ta rồi giờ còn muốn đi đến phủ người ta ăn cơm nữa.

Lục Dục Phong thực tự bế, nghĩ không để ý đến hắn nữa.

Tạ Chước Lăng này muốn thôn trang của mình, “Không phải chỉ thua một tòa nhà thôi sao, nhìn ngươi khó chịu chưa kìa, ta cho ngươi con dế này.”

Lục Dục Phong: “Ngươi nói cái gì?”

Tạ Chước Lăng không để bụng nói: “Một con dế mà thôi.”

Tạ Chước Lăng tuy rằng thích chơi mấy thứ này, nhưng lại không để bụng. Ngày thường mấy thứ này đều do hạ nhân chăm sóc, dù sao đối với hắn mà nói chỉ dùng giết thời gian, tiểu ngoạn ý mà thôi.

Lục Dục Phong không tiền đồ mà đồng ý, dù sao cũng đã thua một toà nhà rồi, đổi lại con dế này cũng tốt.

Mọi người thấy Tạ Chước Lăng nhấc chân, vội vàng nhường đường cho hắn.

Lục Dục Phong sắc mặt không tốt mà đi theo phía sau hắn, đáng giận, lại cho Tạ Chước Lăng hắn uy phong thêm một lần!

Tạ Chước Lăng bước ra khỏi ngạch cửa của Bảo Vị Lâu, còn chưa đi được hai bước, chỉ thấy một khẩu pháo nhỏ vọt lại đây, tốc độ rất nhanh. Bởi vì bộ dáng rất nhỏ, căn bản không thấy được nó từ đâu lao ra, đôi tay trực tiếp ôm lấy chân Tạ Chước Lăng.

“Phụ thân, bảo bảo cuối cùng cũng tìm được người rồi! Bảo bảo rất nhớ người nga!”

Không đợi Tạ Chước Lăng mở miệng, Tạ Nhạc Ninh ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ tròn vo, nãi thanh nãi khí làm nũng: “Phụ thân, ôm một cái!”

Lục Dục Phong thấy rõ ràng diện mạo của tiểu gia hỏa, hít sâu một hơi, rất là khiếp sợ, tiểu tử này nhìn như Tạ Chước Lăng khi còn nhỏ vậy. Chỉ là mặt mày hiện tại cũng giống đến năm sáu phần, “Tạ Chước Lăng, ngươi, ngươi, ngươi khi nào mà có nhi tử rồi a?”

Nghe được động tĩnh ở bên ngoài, mọi người vội đi ra xem, chờ nhìn đến tiểu hài tử mặt mày có mấy phần tương tự cùng Tạ Chước Lăng kia, lại bắt đầu nghị luận sôi nổi lên.

“Lớn lên giống như vậy.”

“Này rốt cuộc là sao thế này? Không phải là - -”

“Ôi trời ơi, sẽ không phải là - -”

Về phần là cái gì? Đương nhiên là họ không dám làm trò trước mặt tiểu thế tử.

Tạ Chước Lăng rũ mắt cùng Tạ Nhạc Ninh nhìn nhau, bắt đầu tự hỏi liệu có phải nhi tử bên ngoài của phụ thân mình hay không, dựa theo phẩm tính người phụ thân kia của hắn cũng không có khả năng làm ra chuyện đồi phong bại tục này a.

Nhưng dù sao là của ai, cũng không phải là của hắn.

Tạ Chước Lăng không thích nhất là hài tử, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Buông tay.”

Tạ Nhạc Ninh không nghĩ tới ba ba thật sự không nhận ra mình, tức khắc ô ô khóc lên, nức nở khóc nói: “Phụ thân, người không yêu bảo bảo nữa sao?”

Tạ Chước Lăng:”?”

Rốt cuộc đây là hai tử của ai, mà ở đây nhận loạn phụ thân a?

Lúc này, Phó Dữ Duy chậm rãi đi lên phía trước, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người Tạ Chước Lăng, dung mạo hai người tương đối giống nhau, nhưng khí chất mảy may lại không trùng khớp. Người trước mắt còn mang theo một cỗ hơi thở của thiếu niên, mạnh mẽ lại khinh cuồng, thần sắc không thèm che lấp, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cùng với người Tạ Chước Lăng, người luôn ổn trọng thành thục mà anh biết rất khác.

Tạ Chước Lăng dường như cảm nhận được điều gì đó, đối với đôi mắt trong veo tựa như mặt hồ của Phó Dữ Duy nhìn hắn, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Đứa nhỏ này - -”

Phó Dữ Duy lên tiếng, giọng nói thay đổi, ngắt lời hắn: “Phu quân, cuối cùng cũng tìm được chàng rồi.”

Tạ Chước Lăng nghe vậy biểu tình kinh ngạc: “??”

 Hắn muốn bảo nữ nhân này quản tốt con của mình đừng tùy tiện nhận người lung tung, nhưng hắn không ngờ nàng ta lại cũng nhận loạn như thế.

Tạ Chước Lăng rất chắc chắn là mình chưa bao giờ thấy qua mỹ nhân thanh lệ như hoa này, còn có hà tử đang ôm chân không buông này, ngay cả hôm qua cũng chưa từng thấy.

Tạ Nhạc Ninh dưa theo lời của daddy nhóc, ủy khuất ba ba nói: “Phụ thân, người không cần con và mẫu thân nữa sao?”

Cậu nhóc cực thương tâm, bởi vì ba ba thay đổi rồi, thế nhưng lại không nhớ nhóc cùng daddy, cứ như vậy mà cảm thấy khó chịu khóc lên, miến bàn đến chuyện khiến bao nhiêu người đau lòng cho nhóc.

Những người xung quanh xem một màn này, âm thanh nghị luận càng thêm lớn, tình huống trước mắt này còn có thể như nào nữa? Vừa nhìn là biết cô nương này bị lừa rồi, hài tử cũng đã có nhưng lại không muốn thừa nhận.

Quả thực là tạo nghiệt a!

Thế tử gia đã không có học vấn lại vô năng, hôm nay lại được cộng thêm một cái hư danh!

Lục Dục Phong hiển nhiên cũng cho rằng là như vậy, đứng về phía chính nghĩa chỉ trích nói: “Tạ Chước Lăng a Tạ Chước Lăng, không nghĩ tới ngươi lại là loại người này! Ngươi đem cô nương nhà người ta thành như vậy rồi, thế mà ngay cả một danh phận ngươi cũng không thèm cho nàng a!

Nhìn lại vị mỹ nhân kia, thoạt nhìn mỗi ngày trôi qua liền không tốt, ngay cả một kiện trang sức đều không có, cả kiện váy màu xám trên người cũng là loại vải cực kém. Tuy nhiên, nàng ta lại không có một chút ai oán nào, cũng không nửa phần than khổ, lớn lên lại thanh lệ vô song, khiến người khác không thể rời được mắt.

Mẹ kiếp, tại sao chuyện tốt nào cũng bị cái tên Tạ Chước Lăng này chiếm hết vậy!

Chẳng trách mọi người lại tin tưởng như vậy, trên thực tế là do khuôn mặt của Tạ Nhạc Ninh có vài phần tương tự cùng Tạ Chước Lăng, khiến người khác khó có thể không nghĩ như vậy được.

Càng chưa kể ở kinh thành này không có ai gan lớn dám trêu chọc Tạ Chước Lăng.

Tạ Chước Lăng bị ăn vạ ở bên đường, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục dáng vẻ ngang ngược như thường ngày, nhếch môi khẽ cười một tiếng, ý vị không rõ nói: “Nhi tử có phải không? Phu quân có đúng không?”

Giây tiếp theo, khi mọi người còn chưa phản ứng kịp hắn đây là có ý gì, thì Tạ Chước Lăng đã cúi người đem Tạ Nhạc Ninh ôm lên, sau đó không nói một lời, trực tiếp nhắc chân rời đi.

Phó Dữ Duy đạt được mục đích, tất nhiên là anh muốn đi theo.

Tạ Nhạc Ninh thấy ba ba đã chịu ôm mình, cậu bé nín khóc mà cười cười vòng tay ôm lấy cổ Tạ Chước Lăng, tiến đến bên mặt ba ba bé chụt một cái, còn mang theo tiếng vang.

Tạ Chước Lăng ghét bỏ cực kỳ, giọng điệu không tốt nói: “Đừng có bôi nước miếng lên mặt ta, còn lộn xộn nữa ta đem ngươi ném ra ngoài.”

Tạ Nhạc Ninh vốn dĩ vô cùng cao hứng, nghe vậy bẹp bẹp miệng, tính tình cũng bướng lên, “Bảo bảo sẽ không thương phụ thân nữa!”

Tạ Chước Lăng: “... …”

Ha, ai quan tâm chứ?

Một bên vì Phó Dữ Duy đối với vị thế tử này tạm thời còn không hiểu gì về hắn, xuất phát từ tâm lý không yên tâm lắm, mở miệng nói: “Phu quân, để ta ôm cho.”

Tạ Chước Lăng giống như không nghe được, cũng không có ý định giao đứa bé ra.

Ở trước mặt đám đông muốn đánh chủ ý lên người hắn, vừa nhìn là biết có người đứng sau sai sử, Tạ Chước Lăng từ trước đến nay không phải là dạng người dễ bị tính kế, tất nhiên hắn phải tìm cách trả lại rồi.

Phó Dữ Duy thấy hắn từ chối, nên đàng phải trầm mặc đi theo.

Những bá tánh đó không dám đuổi theo để xem náo nhiệt, Lục Dục Phong đối với Tạ Chước Lăng tự nhiên là không sợ, nhìn thấy con lộ quen thuộc, hỏi: “Ngươi muốn đưa các nàng đến toà nhà của ta à?”

Tạ Chước Lăng: “Cẩn thận lời nói của ngươi, tòa nhà ấy hiện tại đã là của ta.”

Lục Dục Phong không thèm tranh cãi việc này với hắn: “Ý ta là ngươi định nuôi người ở bên ngoài sao? Không cho bọn họ danh phận à?”

Phó Dữ Duy: “Ta không để ý danh phận.”

Miễn có thể nuôi là được.

Lục Dục Phong: “... …”

Chết tiệt, Tạ Chước Lăng hắn dựa vào cái gì a!

Tạ Chước Lăng dường như nghe được chuyện cười, không để ý danh phận, vậy chuyện vừa nãy là đang làm trò gì? Vì người khác mà tới?

Tòa nhà cách đó không xa, xuyên qua phố xá phồn hoa, tọa lạc ở cuối phố tây, nơi này có vài toà nhà, đại môn đều đóng kín, xung quanh cũng không có người qua lại, tận cuối con đường đúng là vị trí để đạt được mục đích.

Bên ngoài quả thực không phải là địa phương tốt để nói chuyện, Lục Dục Phong gõ cửa, rất nhanh thì hạ nhân của toà nhà chạy ra mở cửa.

Lục Dục Phong sai bảo nói: “Đi kêu phòng bếp làm nhiều đồ ăn một chút.”

Tuy rằng không thường xuyên tới nơi này, nhưng mọi thứ của tòa nhà đều được bố trí đầy đủ hết.

Không đợi Lục Dục Phong nói tiếp, Tạ Chước Lăng đem Tạ Nhạc Ninh đưa cho Lục Dục Phong, “Xem trừng.”

Lục Dục Phong trợn trắng mắt: “Ta là hạ nhân của ngươi sao? Làm cái gì mà ta phải nghe lời ngươi?”

Tạ Chước Lăng không để ý đến hắn, mà là nắm lấy cánh tay của Phó Dữ Duy, một đường túm anh vào phòng ngủ.

Lục Dục Phong: “!!!”

Lục Dục Phong cùng Tạ Nhạc Ninh trong lòng ngực nhìn nhau, giọng nói run run: “Bọn họ vào đó làm gì a?”

Tạ Nhạc Ninh ở lại không chút cao hứng, hừ một tiếng, giận dỗi nói: “Bảo bảo không biết!”

Lục Dục Phong đại kinh thất sắc: “Đang ban ngày ban mặt, không thể như vậy đi.”

Tạ Nhạc Ninh nghe không hiểu lời hắn nói, đành phải hừ hừ một tiếng.

Lục Dục Phong nhìn bộ dáng vừa đáng yêu vừa có chút ngạo kiều này, hắc, còn nói không giống với tên Tạ Chước Lăng khi còn nhỏ. “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

 Tạ Nhạc Ninh còn đang sinh khí, nhưng nhóc con vẫn lễ phép, nghe vậy trả lời: “Năm nay ba tuổi a.”

??? Ba tuổi?

Được a, cái tên Tạ Chước Lăng kia đạo mạo trang nghiêm thế kia, cả ngày không hứng thú với cái gì, mà mười lăm tuổi đã có hài tử rồi!

… …

Trong phòng ngủ có chút tối tăm.

Tạ Chước Lăng đem người đẩy đến chỗ bình phong, lúc này mới buông ra tay đang nắm lấy cảnh tay của Phó Dữ Duy, ánh mắt tràn đầy dò xét dừng ở trên gương mặt bình tĩnh của Phó Dữ Duy, thấy anh mặt không cảm xúc, gan rất lớn.

“Ai phái ngươi làm chuyện này?”

Phó Dữ Duy tự hỏi không biết Tạ Chước Lăng muốn làm gì, nên không nghe rõ lời hắn nói: “Hả?”

Tạ Chước Lăng cũng không trong chờ tên này dễ dàng khai ra như vậy, thu liễm nhuệ khí, cười như không cười nói: “Muốn lưu lại hầu hạ ta? Có thể a, bất quá bổn thế tử ở trên giường chơi thực hoa, có thể đem ngươi đùa đến chết, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Phó Dữ Duy cuối cùng cũng có chút biểu cảm, đôi lông mày xinh đẹp khẽ động, “Chàng nói thật?”

Đôi mắt Tạ Chước Lăng đen láy nhìn chằm chằm anh: “Sợ rồi sao?”

Phó Dữ Duy tựa hồ tự hỏi lời của hắn có mấy phần là sự thật.

Tạ Chước Lăng thấy anh không nói lời nào, chỉ cho rằng đã bị mình dọa rồi, đang định nói tiếp.

Phó Dữ Duy duỗi tay cách quần áo hướng chỗ kia của hắn xoa nhẹ một chút.

Tạ Chước Lăng không kịp đề phòng đột nhiên bị sờ soạng, biểu tình vỡ nát, thanh âm khàn khàn nói, “Ngươi đang làm gì?!”

Một biểu tình trinh tiết liệt phu bị sàm sỡ thế kia.

Chơi rất hoa? Đem người đùa chết? Cái dạng này sao?

Phó Dữ Duy cơ bản có thể đoán ra được Tạ Chước Lăng đang nói bậy bạ, trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt lại không biểu hiện, lộ ra vẻ thuần lương vô tội nói: “Chàng không phải nói muốn ta hầu hạ chàng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play