Mang con xuyên về cổ đại.

Chương 1.


6 ngày


Trên chiếc sofa bọc da trong phòng khách, Tạ Nhạc Ninh đang ghé vào chiếc gối khủng long, chu lên chiếc mông nhỏ nhắn để xem phim hoạt hình, xem mê mẩn đến nỗi cười khanh khách ôm gối nghiêng ngã.

Một cuộc gọi video hiện lên trên đầu máy tính bảng, khi cậu bé nhìn thấy ảnh đại diện của ba ba mình, cậu nhanh chóng nhắn kết nối bằng ngón tay út mập mạp, một khuôn mặt anh tuấn tràn đầy soái khí hiện lên trên màn hình.

Tạ Nhạc Ninh vui sướng hô: “Ba ba!”

Tạ Chước Lăng thuận miệng hỏi: “Con có nhớ ba ba không?”

Tuy rằng ba ba đi công tác, nhưng cũng chỉ mới rời nhà ngày hôm qua, nhưng Tạ Nhạc Ninh vẫn dùng giọng ngọt ngào nói: “Con nhớ ạ! Bảo bảo nhớ ba ba lắm nga!”

Tạ Chước Lăng khuôn mặt lạnh lùng nhiễm ý cười: “Đợi khi nào ba về sẽ đem quà cho con.”

Tạ Nhạc Ninh cực kỳ vui vẻ: “Bảo bảo cùng daddy ở nhà chờ ba ba trở về!”

Tạ Chước Lăng giống như lơ đãng hỏi: “Daddy đâu?”

Tạ Nhạc Ninh nhỏ mà lanh lợi , ba ba call video khẳng định là nhớ daddy, vì thế nói: “Daddy đang ngủ, giờ bảo bảo mang người đi xem daddy!”

Tiểu gia hỏa ôm chặt chiếc máy tính bản trong tay trượt xuống sofa, lạch bạch chạy đến phòng ngủ chính. Cửa đã đóng, Tạ Nhạc Ninh đẩy cửa ra, lại một trận lạch bạch chạy tới bên giường lớn, đôi chân ngắn ngủn nhưng rất linh hoạt mà bò lên trên giường.

Bức màn dày che khuất ánh sáng bên ngoài, khiến phòng ngủ có vẻ hơi tối, Phó Dữ Duy đang nghiên người ngủ, làn da lộ ra bên ngoài tinh tế oánh nhuận, tỏa ra ánh sáng như ngọc bích trên tấm ga trải giường màu xám.

Tạ Nhạc Ninh nhanh nhẹn mà xoay cameras nhắm về phía daddy đang ngủ của mình, nhóc không hình thấy hình ảnh, nên ngây ngốc hỏi: “Ba ba, có nhìn được daddy không?”

Không đợi Tạ Chước Lăng bên kia màn hình mở miệng.

Phó Dữ Duy đã mở mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần như dán sát vào mặt mình trên màn hình, anh không hề có chút nào mất kiên nhẫn khi bị quấy rầy. Anh chỉ mới vừa tỉnh dậy trong khá lười biếng, cầm lấy máy tính bảng trong tay nhóc con, chậm rãi ngồi dậy, giọng nói thường ngày trong trẻo giờ mang theo điệu bộ lười biếng: “Có chuyện gì sao?”

Tạ Chước Lăng cùng cậu đối diện, đôi lông mày sắc bén và ánh mắt chứa đựng nụ cười càng sâu hơn, “Muốn thấy em.”

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính.

Phó Dữ Duy nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, nói: “Ồ, ngày mai anh sẽ trở về sao?”

Tạ Chước Lăng tùy tay nới lỏng cà vạt, dựa người vào ghế trả lời: “Cũng phải mất hai ngày, lão gia tử bên kia còn có khách hàng, ông ấy muốn anh hảo hảo tiếp đãi người ta.”

Phó Dữ Duy cùng Tạ Chước Lăng cũng xem như là nhờ lão gia tử se duyên. Khi Phó Dữ Duy vừa mới tốt nghiệp đại học, đã nhận một chức vụ ở công ty nhà mình, cậu đi theo ông cha già nói chuyện sinh ý, vừa vặn lúc đó Tạ Chước Lăng cũng ở đấy. Ánh mắt hắn ngay lập tức dính ở trên người Phó Dữ Duy, lão gia tử thậm chí còn nói đùa với hắn có phải là thấy anh lớn lên đẹp trai lắm không, Tạ Chước Lăng trực tiếp hào phóng gật đầu.

Ngay hôm đó, Tạ Chước Lăng liền chủ động xin wechat của Phó Dữ Duy, ngày hôm sau thì mời người ta đi ăn cơm tối.

Tạ Chước Lăng lớn lên vừa cao vừa anh tuấn, hành vi cử chỉ có chừng mực, Phó Dữ Duy rất thoải mái khi ở cạnh hắn. Tạ Chước Lăng kém Phó Dữ Duy một tuổi, nhưng hắn toát ra sự thành thục ổn trọng không thuộc về hắn, nơi nơi đều lộ cử chỉ săn sóc. Sau vài lần hẹn hò, hai người liền thuận ý thành chương yêu nhau, sau đó là kết hôn sinh con.

Hiện giờ con trai cũng đã được ba tuổi.

Phó Dữ Duy chú ý tới đôi mắt hắn có chút tơ máu, “Không ngủ ngon sao?”

Tạ Chước Lăng: “Có một chút.”

Tiểu gia hỏa ở một bên có chút nhàm chán, vì thế chui vào trong lòng ngực của daddy, vươn đầu nhìn về phía màn hình, nãi thanh nãi khí nói: “Ba ba, người mau đi nghỉ ngơi đi, phải hảo hảo ngủ a, bằng không mắt sẽ bị quầng thâm á, nếu như vậy thì không còn soái nữa đâu!”

Tạ Chước Lăng: “... …”

Phó Dữ Duy bị chọc cười: “Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, bảo bảo phỏng chừng là muốn chơi máy tính bảng rồi.”

Tiểu gia hỏa nghiêm túc nói: “Mới không có, bảo bảo là đang quan tâm ba ba!”

Phó Dữ Duy tựa cằm lên mái đầu xù xù của con trai, ngữ điệu cưng chìu: “Được rồi, bảo bảo là đang quan tâm ba ba, không phải vì muốn chơi máy tính.”

Tiểu gia hỏa gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Bên kia màn hình, Tạ Chước Lăng nhìn vợ mình đang âu yếm với con trai, hắn muốn bước ra khỏi màn hình mà hôn hôn vợ yêu, nhưng bề ngoài hắn nhân mô cẩu dạng vậy thôi, nhìn tựa như đang rất bình tĩnh, tự chủ: “Được rồi, sau khi xong việc anh sẽ nghỉ ngơi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi.

Phó Dữ Duy đem máy tính bảng để lên trên đầu giường, ôm con trai lười biếng nằm ở trên giường, thật vất vả mới đến thứ bảy, tối hôm qua Tạ Chước Lăng lại không có ở nhà, nên không có ai kéo người đi tập thể dục trước khi đi ngủ.

Phó Dữ Duy thật hưởng thụ những giây phút này.

Nhưng mà nhãi con lại có rất nhiều năng lượng, nhóc thò đầu ra khỏi vòng tay của anh thăm dò, “Daddy, thời tiết hôm nay rất là tốt a, chúng ta ra ngoài chơi nhé!”

Phó Dữ Duy khép lại đôi mắt không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không được, hôm nay cuối tuần người rất đông, chờ ba ba con trở về, bảo ông ấy mang con đi chơi.”

Tạ Nhạc Linh biết được kết quả, không chịu bỏ qua: “Nhưng bảo bảo muốn cùng daddy đi chơi cơ.”

Phó Dữ Duy đang rất buồn ngủ, anh thốt ra câu thần chú quen thuộc: “Tìm ba ba con -- --”

Chợt nghĩ đến ba ba nhóc đang đi công tác, vì thế sửa miệng: “Đợi ba ba con trở về, bảo ông ấy bồi ngươi đi chơi nha.”

Tạ Nhạc Ninh ôm lấy chiếc cầm láng mịn của daddy, hôn cậu một cái, giống một ông cụ non nói: “Daddy, người đừng ngủ a, ba ba còn nhờ con phải giám sát daddy ăn cơm nữa, người còn chưa ăn cơm sáng đaqu!”

Tạ Chước Lăng không thích bị người ngoài quấy rầy khi ở nhà, cho nên không mời dì ở trong nhà. Buổi sáng thường ngày đều do hắn đơn giản chuẩn bị, hoặc là gọi cơm bên ngoài.

Tối hôm qua hắn đi công tác, nên đã gọi sẵn cơm bên ngoài ship tới cửa, tiểu gia hỏa sớm đã rời giường, tự mình ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

Hôm nay là cuối tuần, Phó Dữ Duy đương nhiên sẽ không muốn dậy sớm ăn sáng.

Phó Dữ Duy nhắm mắt lại: “Không sao đâu, daddy không đói, buổi trưa ăn cũng được.”

Tiểu gia hỏa muốn nói thêm gì đó, giây tiếp theo đã bị daddy của nhóc đè lại cái ót, “Bảo bảo không phải nói đã lâu không ngủ cùng daddy sao?”

Có nga!

Lúc trước Tạ Nhạc Ninh còn nhỏ, đương nhiên không thể để nhóc ngủ một mình trong phòng trẻ em, nên tiểu gia hỏa đều ngủ cùng bọn họ, trước đó không lâu mới tách ra.

Tạ Nhạc Ninh ngoan ngoãn ghé vào lòng ngực daddy, cọ cọ thâm dò: “Daddy, người phải kể truyện trước khi ngủ cho bảo bảo nghe.”

Phó Dữ Duy nghe vậy mở miệng gọi người máy trí năng.

Tạ Nhạc Ninh liền bảo người máy im miệng, “Daddy, con không cần nó kể, bảo bảo muốn nghe daddy kể truyện cơ.”

Phó Dữ Duy nào có kinh nghiệm kể truyện cho hài tử nghe, thường ngày đều do Tạ Chước Lăng tự mình làm lấy, vì thế mở to mắt hỏi: “Bình thường ba ba sẽ kể cái gì cho con nghe?”

Tạ Nhạc Ninh: “Gần đây, ba ba kể cho con nghe chuyện về vương triều thời xưa.”

Chưa từng nghe đến.

Phó Dữ Duy câu được câu không mà dùng tay trái vỗ vỗ lưng nhãi con, không chút để ý hỏi: “Nói như thế nào?”

Tạ Nhạc Ninh nói đến chuyện này thì không chút mệt mỏi, nhóc nhớ lại nói, ba ba kể cái gì nhcs cũng có thể nhớ rất rõ ràng, “Ba ba nói ông ấy đến từ Hi Vinh triều, con có hỏi ba ba Hi Vinh triều là cái gì? Ba ba nói là một quốc gia xa xôi, cách chúng ta rất rất là xa!”

Phó Dữ Duy: “?”

Lúc trước ngay ngày kỷ niệm kết hôn, Tạ Chước Lăng uống có chút nhiều, ôm cậu hàm hồ nói phu thê chi gian không nên có bí mật, hắn vẫn luôn có chuyện giấu anh.

Phó Dữ Duy lúc đó cũng có chút hơi say, theo lời hắn nói hỏi lại cái gì?

Tạ Chước Lăng nói bản thân mình là người xuyên không đến đây, Phó Dữ Duy nghe xong thấp giọng nở nụ cười. Tạ Chước Lăng trực tiếp liền ôm ngang anh đi vào phòng tắm, lăn lộn một trận thật tốt, dù sau ngày đó chỉ muốn trải qua thế giới của hai người, nên Tạ Nhạc Ninh liền bị đưa sang nhà ông ngoại chơi.

Lúc ấy Tạ Chước Lăng như là chỉ thuận miệng nhắc tới, mà Phó Dữ Duy cũng không để ý đến.

Lúc này nghe con trai nói như vậy, Phó Dữ Duy mới nhớ ra chuyện này, “Ba ba còn nói gì nữa?”

Tiểu gia hỏa bắt chước giọng điệu của ba ba mình nãi thanh nãi khí nói: “Con trai, cha của ta ở Hi Vinh triều có thân phận rất là tôn quý, vừa có tiền có thế, đâu giống như hiện tại, xuất đầu lộ diện chạy khắp nơi bôn ba kiếm số tiền nhỏ như vậy chứ, thật sự rất là nhàm chán”

Phó Dữ Duy; “... …”

Phó Dữ Duy: “Ba ba thật sự là nói như vậy?”

Này thoạt nhìn không giống như là lời mà Tạ Chước Lăng đã nói, trong mắt của Phó Dữ Duy, cậu luôn cho rằng Tạ Chước Lăng là một ông trùm lăn lộn, thích bận rộn trong công việc và sự nghiệp của mình.

Suy cho cùng, ở độ tuổi như vậy, có thể đem công ty quản lý rất tốt, ngay cả vào tối hôm trước lăn lộn một phen với Phó Dữ Duy, ngay hôm sau còn có thể dậy sớm, tây trang giày da, tinh thần tỏa sáng mà đi làm.

Tạ Nhạc Ninh gật gật đầu: “Chính là như vậy nha, ba ba nói ‘con trai, người phải mau chóng lớn nhanh lên, rồi đến giúp lão tử quản lý công ty, ba ba thật sự là quản đủ lắm rồi’”

Phó Dữ Duy: “... …”

Tạ Nhạc Ninh: “Đúng rồi daddy, những lời này chính là bí mật nhỏ của bảo bảo cùng ba ba đó, người đừng có nói với ba ba là do con nói nha!”

Tạ Chước Lăng giờ phút này hiển nhiên còn không biết con trai nhà mình đã hoàn toàn bán đứng hắn rồi.

Phó Dữ Duy đặt trọng điểm vào những câu nói cuối cùng của Tạ Nhạc Ninh, không nghĩ đến anh ấy sẽ nói ra mấy lời như vậy, rốt cuộc Tạ Chước Lăng ở trước mặt anh vĩnh viễn đều là hình tượng trầm ổn đáng tin cậy.

Bất quá đó có thể là một lời oán giận phải không? trong đầu Phó Dữ Duy hiện lên đôi mắt đầy tơ máu vừa nhìn thấy trong video của Tạ Chước Lăng, hiển nhiên là ngủ không ngon giấc. Người cũng không phải máy móc, bận rộn lâu như vậy cũng sẽ mệt mỏi.

Không thích đi làm như vậy cũng là chuyện bình thường, Phó Dữ Duy cũng không thích.

Tạ Nhạc Ninh thấy daddy mình im lặng, nhóc hiếu kỳ hỏi: “Daddy, người đang nghĩ gì vậy?”

Phó Dữ Duy ở sau lưng nhóc nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Nghĩ ba ba con gần đây có phải là quá mệt mỏi hay không.”

Phó Dữ Duy tính toán chờ Tạ Chước Lăng bận xong trận này, sau đó sẽ xin nghỉ phép đi đến hòn đảo nhỏ mà lão gia tử tặng lúc hai người kết hôn, cũng đúng lúc cho Tạ Chước Lăng nghỉ ngơi thư giãn.

Tạ Nhạc Ninh:”Ba ba sẽ không thấy mệt! Ba ba nói cho dù có làm lại một lần nữa thì ba ba vẫn sẽ chọn làm vậy thêm lần nữa, bởi vì ông ấy thích daddy, cùng daddy ở bên nhau, ông ấy một chút cũng không thấy mệt, ba ba yêu daddy nhất! Ba ba cũng yêu bảo bảo nhất!”

Phó Dữ Duy bật cười: “Đây cũng là bí mật của con cùng ba ba, con đều nói ra hết?”

Tạ Nhạc Ninh vui vẻ hớn hở nói: “Ba ba yêu daddy cùng bảo bảo, đây là sự thật, không phải bí mật gì, mọi người đều biết nha.”

“Bảo bảo cũng yêu ba ba với daddy a!”

Đôi mắt trong veo của Phó Dữ Duy lúc này tràn đầy ý cười, cậu nói: “Daddy cũng yêu ba ba cùng bảo bảo.”

Tạ Nhạc Ninh gướng người lên hôn đôi môi của daddy nhóc hai cái.

Phó Dữ Duy vỗ vỗ cái mông tròn, muốn dỗ tiểu gia hỏa ầm ĩ này đi ngủ, vì thế hỏi: “Bình thường ba ba còn nói gì với con nữa?”

Tạ Nhạc Ninh không chút suy nghĩ liền trả lời: “Ba ba nói nhiều lắm.”

Phó Dữ Duy như nổi lên chút hứng thú: “Vậy bảo bảo cũng nói nói với daddy nào.”

Tạ Nhạc Ninh cái miệng nhỏ nhỏ tức khắt bắt đầu bala bala nói, tiểu gia hỏa nghĩ đến đâu nói đến đó, hơn nữa tay mềm của daddy nhóc nhè nhẹ ở sau lưng chậm rãi vỗ vỗ, vốn dĩ tiểu hài tử thức dậy rất sớm, thực mau đã thiếp đi.

Phó Dữ Duy cuối cùng cũng đã đem gia hỏa này dỗ ngủ rồi, chính mình cũng khép lại đôi mắt.

Bị bức màn dày ngăn cách ở bên ngoài, bầu trời vốn dĩ còn trong xanh bỗng nhiên bị mây đen che phủ, chẳng mấy chốc trời bắt đầu hạ mưa to.

Tiếng mưa bên ngoài thật sự quá ồn ào, lộp bộp, tựa hồ muốn xuyên thủng mái nhà.

Phó Dữ Duy mở mắt, ý thức còn có chút mơ hồ, thực mau liền phát hiện có chút không thích hợp, bởi vì giường dưới thân anh rất cứng, không phải là tấm đệm đặt may ở nhà.

Phó Dữ Duy chậm rãi ngồi dậy, ánh vào mí mắt chính là một ngôi nhà tranh bốn phía lọt gió.

Đây là đang nằm mơ đi?

Phó Dữ Duy theo bản năng nhắm hai mắt lại, chẳng qua cái giường gỗ dưới thân của anh thực sự rất khó chịu, khép lại đôi mắt cũng không thể làm anh đi vào giấc ngủ.

Cách đó không xa Tạ Nhạc Ninh cũng bị tiếng mưa đánh thức, mở to mắt bò dậy, nhìn hoàn cảnh bốn phía lạ lẫm. Tiểu gia hỏa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nơi nào thấy qua địa phương tồi tàn như vậy. Cậu bé sửng sốt nói: “Daddy! Chúng ta đang ở đâu vậy nha?”

Phó Dữ Duy: “... …”

Vấn đề không lớn, chỉ là mơ thấy con trai thôi.

(Xin chào mọi người, đây là cái hố thứ 2 mình đào, mình để đây, khi nào rảnh mình sẽ đăng 1 chương, vì mình đang làm cái hố đầu tiên của mình…😁)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play