Ta và Bùi Thanh Viêm vốn là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ ngây thơ, vô tư.
Cho đến khi chàng đem lòng yêu một thiếu nữ hoàn toàn khác biệt với ta.
Chàng vì nàng mà tiêu tiền như nước, cùng nàng cưỡi ngựa chạy rong khắp nơi.
Có kẻ nhắc đến ta, người bạn thanh mai của chàng, Bùi Thanh Viêm chỉ nhạt nhẽo đáp:
“Tống Thập An quá mực đoan trang, nhạt nhẽo như nước, thực vô vị.”
Sau này, ta như ý gả vào Bùi gia, chỉ là tân lang đã không còn là chàng.
Bùi Thanh Viêm đỏ mắt hỏi ta vì sao không còn yêu chàng nữa.
Ta mỉm cười trả lời chàng: “Yêu chàng, chuyện ấy thực vô vị.”