3
Mọi người đều nói Tống thị Thập An, đoan trang nhã nhặn, là tấm gương cho các tiểu thư khuê các ở kinh thành.
Nhưng không ai biết rằng, ta cũng từng là một thiếu nữ hoạt bát, hiếu động.
Lần đầu tiên ta gặp Bùi Thanh Viêm là khi ta năm tuổi.
Khi ấy, hai nhà Bùi – Tống vừa mới định hôn ước.
Tống gia chỉ có mỗi ta là nữ nhi, còn Bùi gia có hai người con trai.
Thứ tử Bùi Thanh Viêm lúc đó tám tuổi, tuổi tác xấp xỉ với ta.
Hai nhà thường qua lại thân thiết, nên ta thường gặp Bùi Thanh Viêm.
Ta vốn là kẻ không thể ngồi yên, lúc nào cũng phải làm gì đó.
Chàng lại càng nghịch ngợm, tính tình hoạt bát, lúc thì múa đao luyện kiếm, lúc thì đuổi gà chọi chó, việc gì cũng làm.
Có lần chàng dẫn ta lén trốn ra ngoài chơi, ta bị thương suýt nữa không tỉnh lại.
Chàng thiếu niên nhỏ bé ấy sợ hãi, vội vàng chạy đến chùa quỳ suốt ba ngày, xin được một miếng ngọc bội đem tặng ta, nói rằng nó có thể bảo hộ bình an.
Sau chuyện đó, chàng trở nên trầm tĩnh hơn nhiều, không còn dẫn ta đi nghịch ngợm nữa.
Còn ta, từ lúc đó cũng bị mẫu thân ép buộc thu lại tính tình, học những gì mà xã hội cho là nữ nhi khuê các nên học.
Bùi Thanh Viêm bình thường theo thầy học võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung.
Đôi khi chàng cũng ngồi cùng ta suốt một buổi chiều, học những thứ mà cả hai chúng ta đều không thích như cầm kỳ thi họa.
Nhưng chàng rất thông minh, luôn học nhanh hơn ta.
Bùi phu nhân gia thường nói chỉ có ta mới có thể quản được chàng, nhìn chàng mà tương lai thi khoa cử cũng không phải là điều khó khăn.
Nhưng ta biết chí của chàng không phải ở đó.
Vì vậy, khi chàng mười lăm tuổi, đề nghị muốn ra chiến trường rèn luyện, nhìn vào ánh mắt sáng rực của chàng thiếu niên, ta không nói ra nửa lời phản đối.
Thiếu niên mặc áo giáp cưỡi ngựa hùng dũng ấy, chẳng biết từ khi nào đã chiếm trọn trái tim ta.
Chiến trường hiểm nguy, ta thường xuyên thắp hương cầu nguyện cho chàng, đi chùa xin bùa bình an để gửi cho chàng.
Ban đầu, chàng vẫn đều đặn viết thư về mỗi tháng, kể cho ta nghe những câu chuyện kỳ lạ ở biên cương, gửi cho ta những món đồ kỳ quái hiếm thấy.
Không biết từ khi nào, nội dung thư ngày càng ít đi, đồ gửi về cũng gần như không còn.
Những bức thư ta gửi cho chàng, cũng như đá chìm đáy biển.
Ta từng nghĩ rằng chiến sự căng thẳng, chàng không thể rời tay.
Giờ đây mới biết, hóa ra chàng đã sớm dành thời gian của mình cho người khác.
Chàng đã từng thấy những cánh nhạn rực rỡ nơi biên cương, nên không còn để mắt đến dòng nước tĩnh lặng chốn kinh thành.
4
Tin đồn càng lúc càng lan rộng, chẳng có dấu hiệu lắng xuống.
Khi phụ thân ta gần như không thể kiềm chế, định đến tận cửa Bùi gia để hỏi tội, thì Bùi gia cũng có động tĩnh.
Đại nhân Bùi gia đích thân đến nhà ta, xin lỗi phụ thân ta.
Ông bày tỏ rằng mình rất đau lòng trước hành động của Bùi Thanh Viêm, cảm thấy có lỗi với gia đình ta.
Nhưng hôn ước giữa hai nhà Bùi – Tống không thể thay đổi, hơn nữa trưởng tử Bùi Thanh Dự vẫn chưa kết hôn.
Kế sách hiện tại để giữ thể diện cho cả hai gia đình là nói rằng hôn ước vốn dĩ được định cho trưởng tử Bùi gia, không phải thứ tử, như vậy sẽ không còn gì để bắt bẻ.
Tối đó, phụ thân kể lại chuyện này với ta.
Ta không hề ngạc nhiên, năm xưa nếu không phải vì Bùi Thanh Viêm cùng ta tuổi tác tương đương, thì hôn sự này vốn dĩ không đến lượt chàng.
“Thập An, Bùi Thanh Dự là người ôn hòa, có lễ, năm nay mới hai mươi hai tuổi, nhưng đã giữ chức vụ quan trọng, được thánh thượng trọng dụng, tiền đồ không giới hạn. Mẫu thân đã đặc biệt tìm hiểu, hậu viện của hắn yên ắng, con gả vào cũng không bị ủy khuất.” Mẫu thân nắm tay ta nói.
“Còn về Bùi Thanh Viêm, con và hắn cùng lớn lên, nhưng bây giờ chàng lại vướng vào chuyện với nữ nhân khác, khiến chuyện này rùm beng khắp nơi, chẳng hề để ý đến danh tiếng của con và thể diện của Tống gia. Có thể thấy, hắn không phải là người đáng tin cậy.” Nói xong, mẫu thân nhìn ta, trong mắt đã ngấn lệ.
Ta nhìn vào ánh mắt lo lắng của mẫu thân, chậm rãi đáp: “Nữ nhi hiểu rồi, lời nói lúc trẻ nào có thể coi là thật? Ta và hắn cuối cùng cũng chỉ là hữu duyên vô phận mà thôi.”
Thấy ta không có vẻ miễn cưỡng, mẫu thân thở phào nhẹ nhõm: “Con hiểu ra được là tốt!”
Hôm ấy, ta như thường lệ ngồi trong sân đọc sách.
Khi ta ngẩng đầu lên, cổ đã mỏi nhừ, bỗng phát hiện trong sân có một người đứng từ lúc nào.
Khi đọc sách, ta không thích có người bên cạnh, nên nhất thời không nhận ra.
Trên mặt Bùi Thanh Viêm có vài vết bầm tím, trông như vừa đánh nhau với ai đó.
Chàng đứng đó không biết bao lâu, ánh mắt nhìn ta đầy phức tạp.
Ta có chút ngạc nhiên, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải là lần đầu hắn làm chuyện như vậy.
Lúc nhỏ, hắn ỷ vào việc biết võ, chẳng bao giờ đi qua cửa chính, mà cứ như kẻ trộm, leo tường vào nhà.
“Bùi công tử giữa ban ngày ban mặt mà trèo tường nhà người khác, e là không ổn đâu?”
Bùi Thanh Viêm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn ta.
“Giờ đây, hôn ước giữa ta và ngươi đã không còn, đừng làm những chuyện vô lý như vậy nữa, lần tới ta sẽ gọi người đấy.”
Ánh mắt của chàng khiến ta cảm thấy không thoải mái, ta liền đứng dậy định rời đi.
“Thập An.” Bùi Thanh Viêm đột ngột lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
“Muội thật sự muốn gả cho ca ca ta sao?”
Bước chân ta khựng lại, có chút buồn cười: “Bùi Thanh Viêm, chẳng lẽ ta có sự lựa chọn nào khác?”
“Chẳng lẽ ta phải gả cho ngươi sao?”
Bùi Thanh Viêm sững sờ, trong mắt chàng thoáng hiện lên tia sáng: “Thập An, ta chưa từng nghĩ sẽ không cưới muội.”
“Tin tức về việc đổi hôn ước chưa được truyền ra, giờ muội hối hận vẫn còn kịp.”
Nghe vậy, ta bật cười: “Thật sao? Ngươi chưa từng nghĩ sẽ không cưới ta? Vậy Thẩm Lạc Yên là gì?”
“Ta… Ta sẽ thuyết phục Lạc Yên, muội thông hiểu lễ nghĩa, nàng ấy hiền hòa, hai người sẽ sống chung rất tốt…”
Bùi Thanh Viêm nói, ánh mắt chàng ngày càng sáng, như thể chàng vừa nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời.
Ta giận đến mức cười gằn: “Ngươi muốn ta làm thiếp hay nàng ấy làm thiếp?”
“Chuyện này…” Bùi Thanh Viêm thật sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, ta giơ tay lên và tát hắn một cái.
Mặt của Bùi Thanh Viêm bị đánh lệch sang một bên.
Cái tát này ta dùng hết sức, nhưng nỗi đau từ lòng bàn tay chẳng thể nào so sánh với nỗi đau trong lòng ta.
Chàng thiếu niên năm xưa cưỡi ngựa hùng dũng, giờ đây vẻ ngoài vẫn như cũ, nhưng bên trong đã mục rữa đến mức không thể chịu nổi.
“Bùi Thanh Viêm, ngươi thật khiến ta cảm thấy ghê tởm!”
Cuối cùng, ta vẫn phải gọi người đuổi hắn ra ngoài.
5
Nửa tháng sau, là ngày ta cử hành lễ trưởng thành.
Đại nhân Bùi gia cùng Bùi Thanh Dự mang lễ vật đến chúc mừng, cũng mang đến sính lễ.
Tổng cộng tám mươi tám rương, đủ để giữ thể diện cho Tống gia.
Khách khứa nhìn thấy hạ nhân khiêng sính lễ ra vào hàng chục lần, vội vàng chúc mừng Tống gia song hỷ lâm môn.
Cả trước sân lẫn sau sân đều được trang trí bằng màu đỏ, rực rỡ vui mừng.
Tin đồn trong kinh thành suốt nhiều ngày qua đã bị phá tan trong ngày hôm nay.
Sau khi tiệc tan, Bùi Thanh Dự hẹn gặp ta.
Bên cạnh vườn hoa ở hậu viện, Bùi Thanh Dự đứng đó, tay cầm một chiếc hộp gỗ, trong bộ áo dài thêu chỉ vàng trắng làm tôn lên dáng người cao ráo của chàng, ánh trăng phủ lên chàng một tầng ánh sáng mờ ảo.
Khi còn nhỏ, ta cũng thường gặp Bùi Thanh Dự, nhưng khi lớn lên, chỉ gặp chàng thoáng qua, chưa từng nhìn kỹ.
Trong ấn tượng của ta, chàng là một người vô cùng đẹp trai và hiền lành.
Nghe thấy tiếng động, chàng quay người lại.
Trước mắt ta là một người có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, đôi mắt dịu dàng như ánh sao, bên môi nở nụ cười.
Chàng bước tới trước mặt ta, đưa hộp gỗ trong tay cho ta.
“Tống tiểu thư, lễ trưởng thành của cô.” Giọng nói chàng trong trẻo, dễ nghe.
Ta đưa tay nhận lấy, có chút ngạc nhiên: “Hôm nay chẳng phải đã tặng quà rồi sao?”
Người trước mắt nhìn ta, nói: “Đó là của Bùi phủ, không phải của Bùi Thanh Dự.”
Ánh mắt chàng tập trung, vô tình khiến ta cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống để che giấu, rồi mở hộp ra.
Bên trong là một cây trâm gỗ đào, đầu trâm được khắc hình một bông hoa ngọc lan, loài hoa ta yêu thích nhất.
“Bùi mỗ thủ nghệ không tinh, không biết Tống tiểu thư có thích chăng?”
Ta ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: “Hóa ra là do chàng tự tay làm sao?”
Bùi Thanh Dự chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn ta.
Ta lấy trâm ra, thay chiếc trâm trên đầu.
“Đa tạ, ta rất thích.” Ta mỉm cười cảm kích, nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Chàng nâng tay, chỉnh lại vị trí cây trâm cho ta.
Có lẽ ánh trăng làm mờ mắt ta, ta bỗng dưng thấy trong ánh mắt của Bùi Thanh Dự có vài phần tình ý.
Nhìn theo bóng lưng Bùi Thanh Dự rời đi, ta theo bản năng sờ tay lên cây trâm trên đầu, lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Ta tháo nó xuống để xem kỹ, cây trâm bóng loáng, mịn màng, không giống như vừa mới làm, mà như thể đã được người ta vuốt ve hàng nghìn lần.
Ngày thành hôn của ta và Bùi Thanh Dự được định vào đầu xuân năm sau.
Ta ở nhà may áo cưới, hiếm khi ra ngoài.
Từ sau lễ trưởng thành, Bùi Thanh Dự thường xuyên đến Tống phủ tìm ta.
Mỗi lần đến, chàng đều mang theo những loại son phấn, bánh kẹo mới nhất, không biết có phải ngẫu nhiên không, nhưng tất cả đều là những thứ ta thích.
Chàng chưa bao giờ vượt quá giới hạn, chỉ cùng ta trò chuyện trong sân, ngồi một lát rồi rời đi.
Chủ đề thường là những chuyện lạ mới mẻ trong kinh thành, và ta rất thích nghe những điều ấy.
Chỉ là không ngờ một người thanh cao, lịch lãm như chàng cũng có hứng thú với những chuyện này.
Mỗi khi kể chuyện, chàng luôn nhìn thẳng vào mặt ta, nếu thấy ta có chút ngạc nhiên hay tò mò, chàng lại khẽ cười.
Khiến ta không khỏi nhìn chàng chằm chằm, nhưng chàng lại càng cười vui vẻ hơn.
Nụ cười của chàng như hoa xuân nở rộ, làm ta lóa mắt, thêu sai không biết bao nhiêu mũi.
Phần lớn thời gian đều là chàng nói, ta lắng nghe, khi không nói, chàng liền dùng đôi mắt chứa chan tình ý mà nhìn ta, mỗi lần đều khiến ta nóng mặt.
Thời gian trôi qua, ta thậm chí đã quen với sự hiện diện của chàng.
Có một khoảng thời gian chàng bận rộn, không thể đến phủ, ta còn cảm thấy không quen.
Không biết từ khi nào, cách chàng gọi ta từ “Tống tiểu thư” đã chuyển thành “Thập An”.
Còn ta, cũng chẳng thấy phản cảm.