15
Khi ta thức dậy vào ngày hôm sau thì đã là gần trưa.
Ta nằm trên giường, tuy vẫn còn hơi choáng nhưng không hề đau nhức.
Tay ta vô thức di chuyển sang một bên, nhưng bên cạnh trống rỗng.
Ta nhanh chóng đứng dậy và đi ra sân.
Nhưng tất cả những gì ta thấy là con gà mái đang vui vẻ đi lại trong sân.
Từ khi Tiểu Bạch đến, nó chưa bao giờ rời tổ. Tại sao hôm nay nó lại hành động bất thường như vậy?
Ta nhìn quanh sân nhỏ và nhà bếp, nhưng không thấy Tiểu Bạch.
Để trút nỗi bất an trong lòng, ta lại đi vào làng tìm kiếm.
Tất cả mọi nơi đều không tìm thấy.
Mãi đến ngày mùng ba Tết, Tiểu Bạch vẫn chưa về.
Cũng không có ai trong làng nhìn thấy nó.
Ta đột nhiên cảm thấy có hơi lạc lõng.
Con hồ ly nhẫn tâm này chắc hẳn đã bỏ chạy sau khi ăn thịt gà vào đêm giao thừa.
16
Ngày mùng tám Tết, tuyết trên các con đường làng bắt đầu tan dần.
Sáng sớm, ta lên đường đến trấn Mười Dặm.
Cách đây nhiều năm, ta đã để mắt tới một gian hàng nhỏ.
Vị trí rất tuyệt, ngay trên con đường sầm uất nhất trong trấn.
Chỉ là giá cả hơi đắt, có giá mười lăm lạng bạc.
Ta đã thương lượng giá với người bán để xem có thể mua được với giá rẻ hơn không.
Người bán lần này là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ông ta từ chối ta ngay lập tức.
Ông ta nói với giọng điệu chắc như đinh đóng cột: "Thưa tiểu thư, quầy hàng của tôi là tốt nhất trên toàn phố. Nếu muốn mặc cả, tiểu thư có thể tìm nơi khác."
Ta do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định đặt cọc năm lượng.
Và hẹn trao số tiền còn lại vào ngày mồng tám âm lịch.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy ta, ông chủ là người lên tiếng đầu tiên: “Thưa tiểu thư, quán này chỉ có mười lượng, cô chỉ cần trả thêm năm lượng nữa.”
Ta hơi bối rối: “Tại sao ngay sau Tết mà lại giảm giá nhiều như vậy?”
Người đàn ông trung niên hắng giọng nói: “Tôi nghĩ cô cũng là người thật thà hiền lành, cho nên tôi muốn giúp cô một chút. Cô cứ coi đó là một điều may mắn trong năm mới đi.”
Nghe vậy, mắt ta sáng lên.
Trên đời này quả thực vẫn có rất nhiều người tốt.
17
Sau khi về đến nhà, ta nhờ ông cụ trong làng tính ngày lành tháng tốt.
Ngày khai trương quán hoành thánh được quyết định vào ngày 16 tháng giêng âm lịch.
Thời gian còn lại, ta bắt đầu bận rộn.
Chạy đi chạy lại suốt ở cả trấn và làng Đào Hoa.
Nhưng ta không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Ngay khi nấu ăn, ta vẫn vô tình nấu quá nhiều và lãng phí một phần đồ ăn.
Con gà mái già ngoài sân càng rạng rỡ hơn.
Khi có hồ ly vô tâm ở bên cạnh, nó khó có thể đẻ được một quả trứng trong mười ngày.
Bây giờ, cứ cách hai ngày nó lại đẻ một lần.
Vào ngày rằm tháng giêng âm lịch, ta ở lại trấn rất muộn.
Ta dự định tối nay sẽ không quay lại làng Đào Hoa, để không bị muộn giờ vào ngày hôm sau.
Đằng sau quầy hàng nơi ta vừa mua có một cửa hàng nhỏ.
Ta ở đó một mình, đun canh gà cho ngày hôm sau trên bếp.
Giấy gói hoành thánh, thịt lợn tươi, hành, tỏi và các loại gia vị khác nhau đều đã sẵn sàng.
Khi mọi việc đã xong, mặt trăng đã lặng lẽ treo trên bầu trời đêm, tỏa sáng dịu nhẹ.
Hôm nay là Lễ hội đèn lồng, trấn rất sôi động.
Đường phố được thắp sáng rực rỡ, mọi người đeo nhiều loại mặt nạ khác nhau và mang theo đèn lồng đi qua.
Có những tiểu tử, nhóc tì cầm chùm kẹo trên tay mời gọi bạn bè; có những tiểu mỹ nhân đeo những bông hoa thời trang trên trán, khẽ cười …
Ta ngồi trong cửa hàng và ngắm nhìn rất lâu.
Không biết qua bao lâu, chiếc đèn lồng nhỏ treo ở cửa đột nhiên bị gió thổi bay xuống đất mới khiến ta hoàn hồn lại.
Khi ta định cúi xuống nhặt nó lên thì một đôi bàn tay mảnh khảnh đã nhấc nó lên trước.
Ta nhìn dọc theo bàn tay và thấy một nam nhân trẻ trung, dáng người như ngọc, mặc đồ trắng, đứng trong ánh sáng.
Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ cáo đỏ, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng phong thái của hắn rất ấn tượng.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, luôn cảm thấy người đàn ông này có một hơi thở quen thuộc.
"Thưa tiểu thư, quán hoành thánh này của cô đang tìm người phục vụ à?"
Người đàn ông nọ từ từ tháo mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt đẹp trai đến lạ kỳ với đôi môi đỏ và hàm răng trắng.
18
Người đàn ông cho biết mình tên là Bạch Tranh, phụ mẫu mất sớm, hiện đang tìm việc làm để nuôi sống bản thân.
Lương bao nhiêu không quan trọng, miễn là bao gồm tiền ăn và nhà để ở.
... Có quá nhiều sai sót trong câu nói này khiến ta cảm thấy hơi xấu hổ thay cho hắn.
Nhưng Bạch Tranh không ý thức được, hắn nhìn có vẻ rất chân thành.
Ánh mắt ta rơi vào nốt ruồi đỏ rực giữa lông mày hắn, ngừng một chút, ta gật đầu:
“Vậy từ giờ ngươi sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp cửa hàng. Kể cả có đông khách quá, ngươi cũng phải chào đón họ.”
Bạch Tranh đồng ý không chút do dự.
Khoảng bảy giờ sáng là vào đúng giờ cao điểm.
Ta băm nhỏ hành và gừng đã chuẩn bị trước, băm thịt lợn thành từng miếng nhỏ rồi cho lòng trắng trứng vào khuấy đều.
Sau khi trộn xong nhân, ta lấy một chồng giấy gói hoành thánh gói lại.
Canh gà trên bếp tỏa ra mùi thơm ngon.
Bạch Tranh vô thức khụt khịt, ta lại giả vờ như không nhìn thấy.
Vì là ngày đầu khai trương nên cửa hàng đã được dọn dẹp từ trước.
Vì vậy Bạch Tranh không có việc gì làm, bèn ngồi ở bên cạnh nhìn ta làm hoành thánh.
Trông hắn rất tập trung.
Một lúc sau, hắn cũng nhặt một cái giấy gói hoành thánh gói một cái vào đó.
Hắn tỏ vẻ tự hào đưa nó cho ta: "Kim Châu, nhìn túi của ta này."
Ta nhìn qua thấy anh ấy gói cũng khá đẹp nên khen: “Ngươi cũng khá thông minh đấy”.
"Tất nhiên rồi."
Bạch Tranh hừ một tiếng, vẻ mặt đắc ý khó hiểu, nhưng tay vẫn không ngừng gói miếng hoành thánh tiếp theo.
Nhìn vẻ mặt tự hào của hắn, ta thấy hơi buồn cười.
Có vẻ như ta chưa bao giờ nói cho hắn biết tên mình kể từ khi gặp nhau tối qua.
Đúng là đồ ngốc.
19
Khi phía chân trời hiện lên những tia ánh sáng mờ nhạt, các đường phố của thị trấn Mười Dặm bị đánh thức bởi tiếng bước chân của người đi bộ.
Nhiều cửa hàng ăn sáng cũng lần lượt mở quầy hàng của mình.
Mọi người đều đi thẳng đến những quán quen thuộc, ít người để ý đến quán hoành thánh mới mở của ta.
Nửa giờ sau, vẫn không có khách hàng ghé ăn.
Ta nghĩ một thôi một hồi rồi đứng trước quầy hàng hét to với người qua đường: "Súp hoành thánh gà, súp hoành thánh gà ngon bổ đây, mười khách hàng đầu tiên được miễn phí!"
Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ đeo khăn quàng cổ dừng lại nói:
“Tiểu thư, cô nói thật đấy à?”
Ta mỉm cười và trả lời: "Đương nhiên là thật rồi."
Vị đại ca kia sảng khoái ngồi xuống trước quầy hàng.
Ta nhanh tay thả hoành thánh vào nồi súp đang sôi, vớt lên khi chúng nổi lên rồi cho vào tô sứ trắng đựng đầy súp gà.
Cuối cùng rắc một nắm hành lá xắt nhỏ, mùi thơm sộc vào mũi.
Đại ca kia không thể nhịn được nữa. Bánh hoành thánh vừa được bưng ra liền múc một miếng cho vào miệng.
Trong khoảnh khắc, hương vị thơm ngon của hoành thánh trộn với súp gà bùng nổ trong miệng hắn.
Hắn ta chẳng màng xung quanh, ăn hết miếng này đến miếng khác, vừa ăn vừa reo lên: "Cô nương, tay nghề của cô thật sự rất tốt đấy."
Có lẽ vì ăn quá ngon nên nhiều người đi ngang qua đã bị thu hút.
Một số người trong số họ cũng ngồi trước quầy hàng của ta với vẻ nghi ngờ.
Nhưng sau khi ăn hoành thánh, những nghi ngờ còn sót lại của họ đã tan biến, tất cả đều khen rất ngon.
Chẳng mấy chốc, những hàng ghế trước quầy hàng của ta đã chật kín người.
Ngay khi ta thở phào nhẹ nhõm, Bạch Tranh ở sau bước ra khỏi cửa hàng và nói: "Kim Châu, ta đã gói xong phần hoành thánh còn lại rồi."
Hắn nói một cách bình tĩnh, nhưng trên khuôn mặt hắn rõ ràng đang nói "Hãy khen ngợi ta ngay đi."
Ta nhịn cười, định vỗ tóc dỗ dành hắn.
Nhưng ta chợt nghe thấy tiếng thở xung quanh mình.
Ta lần theo tiếng động thì thấy khách ngồi trước quầy đều đang nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tranh.
Chiếc thìa trong tay rơi bịch một tiếng xuống bát, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn.
Người đi đường đi ngang qua quán cũng dừng lại liếc nhìn.
…
Nhờ khuôn mặt này mà trước quán hoành thánh nhỏ của tôi đã có một hàng dài người xếp hàng dài.
Chỉ chưa đầy một giờ, tất cả đã được bán hết.
Lúc đóng cửa hàng, Bạch Tranh mỉm cười với khách hàng chưa ăn cơm: “Ngày mai đến sớm.”
Mọi người vốn đang uể oải, khi nhìn thấy nụ cười của hắn, mọi lo lắng đều tan biến.
Một số phụ nữ trẻ thậm chí còn đỏ bừng má.
Ta không khỏi thở dài trong lòng: Đây quả thực là một thế giới xét đoán khuôn mặt!
20
Trên đường trở về làng Đào Hoa.
Ta tính toán kỹ lưỡng, sau khi loại trừ chi phí, ta lãi ròng hai lạng bạc.
Điều này dựa trên cơ sở là ngày đầu tiên ta sợ mất tiền nên đặc biệt chuẩn bị ít nguyên liệu hơn.
Nếu điều này tiếp tục, ta có thể sẽ sớm mua được một căn nhà nhỏ trong trấn.
Nghĩ tới đây, khóe miệng ta bất giác nhếch lên.
Bạch Tranh ở bên cạnh thấy vậy thì đỏ mặt, mất tự nhiên nói: "Tại sao ta cùng nàng về nhà, nàng lại vui vẻ như vậy?"
Ta: ?
Ngay khi bọn ta đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bọn ta nhanh chóng đến lối vào làng Đào Hoa.
Chú Ngưu đã hơn sáu mươi tuổi, đang ngồi trên tảng đá lớn ở cổng làng hút thuốc.
Nhìn thấy một thiếu niên cực kỳ đẹp trai đi theo phía sau, lão đứng bật dậy.
Lão nheo mắt lại và đến gần hơn, lượn vòng quanh bọn ta hai lần.
Sau đó, lão nhỏ giọng nói với ta: “Liễu tiểu thư, ngươi lại nhặt được tướng công ở đâu vậy? Hắn còn đẹp trai hơn người lần trước nhiều…”
Ta: Chú ơi, xin đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
Bạch Tranh nghe vậy, đôi mắt đào hoa như chìm trong ao nước lạnh, giọng nói càng lạnh lùng hơn.
Hắn hỏi ta: "Người lần trước là ai?"
21
Trên đường từ cổng làng đến sân nhà mình, Bạch Tranh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng.
May mắn thay, dọc đường không có người.
Khi mở cửa vào sân, ta thấy con gà mái đang nằm phơi nắng giữa sân.
Nghe thấy động tĩnh, nó thờ ơ liếc nhìn về phía này.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.
Nó bay lên không trung, toàn bộ lông trên người dựng đứng, vừa lăn vừa bò về chuồng gà.
…
Đúng là có tiền đồ.
Ta chuyển củi từ nhà ra sân và làm một chiếc giường nhỏ.
Đối mặt Bạch Tranh đang một mình hờn dỗi nói: "Hôm nay ngươi ngủ tạm ở đây đi.”
“Đợi một thời gian nữa ta sẽ mua thêm đồ cho ngươi.”
Từ tối qua đến giờ ta và Bạch Tranh hầu như không chợp mắt được một giây phút nào.
Không có gì quan trọng hơn bây giờ hơn là ngủ một giấc thật đã đời.
Bạch Tranh cũng không cự tuyệt, đi vào phòng chính lấy ra một cái chăn bông, đi đến phòng bên.
Trước khi đóng cửa, hắn ném cho ta một cái nhìn trịch thượng ở bên ngoài phòng.
Không biết tại sao, nhưng ta luôn cảm thấy vẻ mặt của hắn như muốn nói: Không thể ngủ với ta trong vòng tay đâu. Ai bảo nàng làm ta tức giận chứ, hừ!
Ta nghĩ có lẽ ta bị ảo giác do thiếu ngủ.
Thế nên sau khi tắm rửa một lát, ta ngã xuống giường và ngủ thiếp đi mà không hề quan tâm đến xung quanh.
Khi tỉnh lại lần nữa, đã là giờ Thân.
Hoàng hôn dần lặn, bầu trời đầy sương mù.
Trong sân, Bạch Tranh đã chặt củi xong.
Khi thấy ta đi ra, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra và hỏi: “Kim Châu, tối nay ăn gì?”
Ta nhìn hắn, người có vẻ hết giận dỗi, nói: "Ăn gà om thì sao?"
Bạch Tranh dè dặt gật đầu, nói: "Được!"
22
Từ nay trở đi hàng ngày vào giờ Mão.
Ta và Bạch Tranh dắt xe bò đến một thị trấn Mười Dặm để bán hoành thánh.
Sau đó, buổi trưa trở về làng.
Dù có hơi vất vả một chút nhưng ví tiền của ta ngày càng béo lên.
Hôm nay, sau khi đóng cửa hàng, ta và Bạch Tranh đi chợ trong trấn.
Ta mua muối, giấm, nước tương, nồi đất và những thứ cần thiết hàng ngày khác.
Khi bọn ta về đến làng, trăng đã lặng lẽ trèo lên cành.
Chiếc xe bò lắc lư, Bạch Tranh nửa nằm nửa ngồi, ngậm một cọng cỏ trong miệng.
Đêm nay yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí không có tiếng côn trùng nào.
Khi ta đang đếm số tiền kiếm được trong hôm nay, Bạch Tranh đột nhiên nheo mắt lại.
Đúng lúc này, bảy tám người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên từ bốn phía nhảy ra, tất cả đều bịt mặt.
Người dẫn đầu nhìn chằm chằm vào tôi và nói với những người phía sau: "Nàng ta là Liễu Kim Châu! Hãy giết nàng ta!"
Dứt lời, hắn ta tấn công ta bằng một thanh kiếm sắc bén.
Bạch Tranh nhổ cỏ cỏtrong miệng ra, khẽ cử động rồi tiến đến trước mặt ta.
Chỉ với một cái búng tay nhẹ, thanh kiếm của người đàn ông đối diện đã bị gãy.
…
Chẳng bao lâu, những người đeo mặt nạ này đã bị đánh đập và nằm lác nhác thành một mớ hỗn độn.
Ngay khi ta chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, hai mươi người khác bước ra từ bóng tối xung quanh ta.
Bạch Tranh thầm chửi rủa, hai mắt đột nhiên chuyển sang màu xanh thẫm, trên đầu dường như... có lông xù xù... tai mọc lên?
Khi ta muốn nhìn kỹ hơn, Bạch Tranh quay lại và đặt ngón tay vào giữa trán ta .
Khoảnh khắc tiếp theo, ta bất tỉnh.