1

Ta thu dọn hành lý và rời khỏi Đông Cung.

Phu quân Thái Tử vô danh của ta, Lý Thời Hoằng, đang ngồi trong sân.

Cầm tách trà mới rót trên tay, trông hắn có vẻ điềm tĩnh và thoải mái.

Hắn nhìn ta, ánh mắt như giễu cợt, cảnh cáo:
"Kim Châu, nàng đang chơi trò gì vậy? Tính tình Nhược Hoa ôn hòa, tính cách cao thượng, sau khi vào nhà nàng ấy sẽ không gây khó dễ cho nàng đâu."

"Nếu hôm nay nàng nhất quyết muốn rời đi, ta sẽ không bao giờ giữ nàng lại. Nếu nàng còn muốn quay lại lần nữa, trong phủ Thái tử sẽ không còn chỗ cho nàng nữa đâu."

Hôm qua, Hoàng Thượng đã ra lệnh phong nữ nhi của dòng họ Vương ở Thái Nguyên, làm Thái tử phi.

Vương Nhược Hoa không chỉ xuất thân cao quý mà còn giỏi đủ cầm kỳ thi họa. Cô ta đã đến Thượng Kinh và trở thành thanh mai với Lý Thời Hoằng.

Người ta nói rằng Lý Thời Hoằng đã đích thân thỉnh cầu ý chỉ này.

Hắn đã quên lời hứa với ta ở làng Đào Hoa từ lâu, rằng kiếp này hắn sẽ chỉ cưới ta.

Nghĩ tới đây, ta bỗng thấy chua xót trong lòng.

Nhưng ta vẫn không dừng lại và tiếp tục đi về phía trước.

Người phía sau dừng lại một chút, trong lời nói ẩn chứa một tia tức giận:

"Một khi rời đi, nàng sẽ không bao giờ được gặp lại Thừa Diễn nữa. Chẳng phải nàng yêu thằng bé nhất sao?"

Đúng vậy, vẫn còn Thừa Diễn.

Đây là đứa con mà ta suýt mất mạng trước khi sinh ra. Làm sao ta có thể không yêu nó được?

Nhưng nó đã hất văng miếng hoành thánh nhỏ khỏi tay ta không chút do dự.

Khi bát nước canh nóng đổ khắp người.

Trái tim ta hoàn toàn trở nên lạnh giá.

Ta nhớ rằng Thừa Diễn lạnh lùng mà nhìn ta, như thể nó đang nhìn kẻ thù của mình vậy.

Lúc còn bé như vậy, nó đã tức giận nói: "Liễu Kim Châu, ngươi xuất thân hèn mọn, ta không muốn ngươi làm mẫu thân của ta! Mau c.ú.t đi!"

Nếu đã như vậy thì ta cũng không cần nó nữa.

2

Khi ta bước ra khỏi cổng Đông Cung.

Phía sau dường như vang lên tiếng cốc bị đập vỡ.

Ta không ngoái lại nhìn.

Thay vào đó lại nhìn lên bầu trời, khác hẳn với không gian chật chội trong khoảng sân nhỏ hình vuông.

Bầu trời ở ngoài này trong xanh, không một gợn mây.

Ánh nắng dịu dàng nhưng không chói chang dường như có thể cuốn đi mọi bụi bặm cũ và soi sáng toàn bộ những nỗi u ám trong lòng.

Lúc này, một chiếc xe ngựa tinh tế và sang trọng chậm rãi dừng lại trước cửa.

Một người phụ nữ xinh đẹp và duyên dáng dẫm lên lưng chàng trai rồi bước xuống một cách vô cùng duyên dáng.

Người đó không ai khác chính là Thái tử phi tương lai Vương Nhược Hoa, nữ nhi của Vương gia ở Thái Nguyên.

Nàng ta cũng là người mẹ mà Lý Thừa Diễn hằng mong ước.

Lúc này, Vương Nhược Hoa che miệng cười lớn khi nhìn thấy ta mặc quần áo đã sờn rách, tay còn đang xách một chiếc túi vải cũ.

"Bộ dáng của Liễu tiểu thư đây... quả thực rất độc đáo. Khó trách Thái tử điện hạ không bao giờ muốn nhắc tới ngươi trước mặt người ngoài."

Những lời nói không hề che giấu sự mỉa mai.

Đúng là không thể so sánh với thái độ dịu dàng và rộng lượng của nàng ta khi ở trước mặt Lý Thời Hoằng và Thừa Diễn.

Đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé đột nhiên từ phía sau nhảy ra.

Là Lý Thừa Diễn.

Thằng bé cau mày nhìn ta trước: "Liễu Kim Châu, sao ngươi lại ăn mặc như thế này?"

Trên mặt nó hiện lên vẻ chán ghét và ghê tởm không thể tả được.

Ngay sau đó, nó nắm tay Vương Nhược Hoa: "Hoa tỷ ơi, đệ vừa mới luyện chữ xong, tỷ mau đến xem."

Trong giọng điệu của nó còn mang theo điệu làm nũng.

Kể từ khi đi học lớp vỡ lòng, nó chưa bao giờ gần gũi với ta. Nó cảm thấy người mẫu thân là ta, một người xuất thân từ nông thôn, là một nỗi xấu hổ đối với nó.

Vương Nhược Hoa không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn ta, trên mặt hiện lên một tia kiêu ngạo.

Sau đó nnagf ta khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng nữ tính, cúi đầu cười nói với Thừa Diễn: "Được rồi, Thừa Diễn bé nhỏ của chúng ta càng ngày càng trưởng thành rồi."

Đôi mắt của Thừa Diễn sáng lên khi nghe điều này.

Cảnh tượng này đã diễn ra trước mắt ta đã không phải là lần đầu tiên.

Trước đây ta luôn cảm thấy tủi thân vì điều này.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Trên đời này dù là tình yêu đích thực hay là người thân thì cũng không cần phải ép buộc nếu không có duyên phận.

Vì vậy, ta lại tiếp tục tiến về phía trước.

Rẽ một góc phía trước, sẽ tìm thấy con phố chính nhộn nhịp.

Tiếng hò hét của những người bán hàng đang cố hết sức lực của họ dường như văng vẳng bên tai ta.

Ta đã theo Lý Thời Hoằng đến Thượng Kinh gần bốn năm, nhưng chưa bao giờ được rời khỏi Phủ Thái tử.

Khi rời đi lần này, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy Thượng Kinh nhộn nhịp trong truyền thuyết.

Nghĩ đến đây, bước chân của ta trở nên nhanh hơn.

Tuy nhiên, Lý Thừa Diễn lại theo sau.

Nó kéo nhẹ tay áo ta, vẻ mặt khó xử.

Hình như nó hơi bất an: "Liễu Kim Châu, ngươi đi đâu vậy?"

Sau đó nó đỏ mặt nói thêm: "Đừng ra ngoài làm ta xấu hổ."

Ta cười thật lớn và kéo tay áo mình ra khỏi tay nó từng chút một.

Sau đó ta giữ vai nó và đẩy lại.

"Lý Thừa Diễn, ta sẽ về nhà, không làm khó con nữa."

3

Nửa tháng sau, ta đã trở lại thôn Đào Hoa.

Đây là quê hương của ta.

Đây cũng là nơi ta nhặt được Lý Thời Hoằng.

Khi đó, người hắn đầy máu và bị một mũi tên đ.â.m vào tim.

Vừa bị ngã bên đường.

Ta đặt khúc củi tìm thấy trong túi để xuống và cúi xuống xem thử miệng và mũi hắn.

Vẫn còn hơi thở.

Vì vậy, ta đã bỏ đống củi mà ta mãi mới gom được và kéo người đàn ông trở lại bằng dây đeo vai.

Sau khi rửa mặt mũi xong, ta thấy hắn trông rất đẹp trai.

Hắn còn đẹp trai hơn Lưu Tú Tài, người đàn ông đẹp trai nhất làng bọn ta rất nhiều.

Ta đỏ mặt ngay lập tức.

Sau đó, ta đã tiêu hết số tiền của mình để nhờ thầy lang chữa khỏi bệnh cho hắn.

Nhưng ai mà biết được, lúc Lý Thời Hoằng mở mắt ra, hắn đã nắm lấy cổ tay ta và ấn xuống.

Hắn hỏi ta một cách gay gắt: "Ngươi là ai?"

Tôi nói: "Ta là Liễu Kim Châu."

Khi Lý Thời Hoằng nghe thấy câu trả lời của ta liền nhìn ta từ trên xuống dưới hết một lượt.

Một lúc sau, khi cảm thấy ta không còn nguy hiểm nữa, hắn mới buông ta ra.

Hắn cười lạnh: "Kim Châu? Cái tên này... thật là thô tục."

Ta chợt có chút không vui, vỗ tay định đáp trả lại hắn: "Ngươi sao vậy? Ta đã phải bỏ ra cả một lượng vàng để cứu mạng ngươi đấy."

Nghĩ tới đây ta càng thấy đau lòng hơn.

Nếu biết người đàn ông này có cái miệng xấu xa như vậy thì ta đã không cứu hắn rồi.

Khi Lý Thời Hoằng nhìn thấy bộ dạng của ta, hắn ho một cách khó chịu và nói: “Sau này ta sẽ trả lại cho nhà ngươi nhiều lượng vàng."
Ta tự nghĩ, chính hắn còn đang chật vật như thế mà còn khoe khoang với ai!

Có lẽ chữ "không tin" đã in rõ trên mặt ta.

Lý Thời Hoằng vừa tức giận lại vừa buồn cười, cả khuôn mặt tái nhợt cũng nổi lên một tia máu.

Hắn rút chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc từ thắt lưng ra, ném vào lòng bàn tay ta: “Hãy coi đây là vật kỷ vật,… Ta sẽ không bao giờ thất hứa.”

4

Lý Thời Hoằng thực sự rất khó nuôi.

Không ăn hành, gừng, không ăn thịt gà, cổ và cẳng chân, bàn chân vịt.

Cá cần phải được tách hết xương ra trước khi ăn.

Hàng xóm trong làng đều biết ta đã nhặt được một nam nhân đẹp trai nên luôn tìm cớ đến xem.

Không chỉ những phụ nữ chưa chồng mà cả những cô con dâu mới lấy chồng cũng thường mang ớt khô và thịt ba chỉ sấy khô sang cho ta.

Chỉ để nhìn thoáng qua Lý Thời Hoằng.

Ta bị đau đầu bèn đi vào trong một cái chòi để nghỉ ngơi sau giờ trưa.

Một cách khéo léo và nhẹ nhàng mà ám chỉ với Lý Thời Hoằng: Sức khỏe của ngươi cũng đã tốt hơn nhiều rồi, nên hãy rời đi càng sớm càng tốt.

Lúc đó, Lý Thời Hoằng đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ đọc sách.

Rõ ràng là hắn đang ngồi trong tư thế có phần lúng túng nhưng trông hắn lại hữu tình giống như một bức tranh.

Lý Thời Hoằng nghe vậy ngẩng đầu nhìn ta, khóe miệng hơi nhếch lên: "Kim Châu, nhà ngươi có muốn có một phu quân hay không?"

Dưới ánh mặt trời, thanh niên bị kiềm chế có khuôn mặt như ngọc.

Sự dịu dàng trong mắt như rượu say.

Đầu óc ta nổ tung một tiếng, mặt ta nóng bừng.

5

Lúc đầu khi mới nhặt hắn mang về, ta đúng là đã có ý định này.

Mẫu thân ta mất sau khi sinh ta, còn phụ thân thì vô tình rơi xuống dòng sông đang chảy xiết và chết đuối khi ta mới bốn tuổi.

Từ đó trở đi, ta sống một mình ở Làng Hoa Đào này.

Ngày thường thì cũng ổn, nhưng mỗi đêm giao thừa ta lại cảm thấy hơi buồn và có chút cô đơn.

Lúc đó ta cũng đã nghĩ, sẽ tuyệt biết bao nếu có một người đi cùng mình!

Sau này ta gặp Lý Thời Hoằng và hắn thực sự rất đẹp trai.

Ta chỉ nghĩ rằng khi hắn khỏe lại, ta sẽ hỏi hắn rằng hắn có muốn cưới ta không.

Bằng cách này, trong những ngày nghỉ lễ hàng năm, ta cũng có thể yên tâm nấu một bàn ăn ngon mà không lo lắng hắn ăn không hết.

Nhưng chưa kịp hỏi thì ta đã phát hiện ra một vấn đề liên quan trực tiếp đến tính mạng.

Lý Thời Hoằng, hắn vừa ngang ngược, bá đạo lại rất khó nuôi!

Hắn còn thù rất dai.

Sẽ thật tệ nếu hắn khiến ta gặp rắc rối.

Thế là từ đó trở đi ta không còn nghĩ đến chuyện đó nữa.

Tất cả những gì ta muốn làm là đợi vết thương của hắn bình phục và nhanh chóng tiễn vị đại Phật khó chịu này đi.

Nhưng bây giờ.

Khi hắn vừa hỏi ta muốn có một phu quân hay không với một nụ cười yếu ớt.

Ta bất giác gật đầu.

Muốn.

Dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa thì ta cũng sẽ nuôi hắn trước.

6

Chắc chắn rồi, những quyết định được đưa ra trong lúc nhất thời sẽ có ngày phải trả giá.

Hồi đó, ta theo Lý Thời Hoằng đến Thượng Kinh với một bao hành lý nhỏ trên lưng.

Bây giờ, khi ta quay lại vẫn là mang nó.

Xuân Tú ở nhà bên cạnh sửng sốt khi nhìn thấy ta.

Sau đó ả ta nói một cách quái dị và nham hiểm: "Nhìn xem ai đây này? Liễu Kim Châu, không phải ngươi đã đến Thượng Kinh làm vợ một quan chức cấp cao sao? Sao bây giờ lại về một mình?"

Khi Lý Thời Hoằng ở đây, Xuân Tú luôn chạy đến nhà ta.

Hôm nay là khăn thêu, ngày mai là canh xương luộc, coi như là đồ miễn phí.

Rõ ràng là ả ta ghét ta nhất. Hoặc ả ta gọi ta là kẻ ngốc, hoặc sẽ nói rằng ta thật bướng bỉnh.

Nhưng trong thời gian đó, ả ta lại thân thiết với ta như thể bị thứ gì đó lôi kéo vậy.

Sau đó, ta phát hiện ra rằng ả bị thu hút bởi Lý Thời Hoằng.

Sau khi Lý Thời Hoằng và ta đến viếng phụ mẫu ta, từ đó ả không bao giờ đến nữa.

"Một kẻ ngốc lại đi cưới một kẻ nghèo khó, thậm chí còn không có một lễ hôn đàng hoàng, nhưng ngươi lại vẫn vui mừng vì điều đó."

Thỉnh thoảng đi ngang qua cửa nhà cô ta, ta nghe thấy những tiếng chửi rủa ở ngoài sân.

Sau đó, khi ám vệ của Lý Thời Hoằng tìm thấy hắn ở làng Đào Hoa.

Người trong thôn đều sửng sốt, sau đó mơ hồ nhận ra tên đàn ông được Kim Châu nhà họ Liễu nhặt về thực ra chính là một nhân vật có tiếng tăm.

Ta từ nhỏ lớn lên ở làng và nơi xa nhất mà ta đến là mười dặm ngoài thị trấn.

Lần đầu tiên chứng kiến ​​khung cảnh này, ta sợ đến nỗi không dám ra ngoài.

Vì vậy, khi ta ôm hành lý nhỏ đi theo Lý Thời Hoằng, chỉ có Xuân Tú ở nhà bên cạnh đang tựa vào cánh cửa sân đổ nát.

Ả liếc nhìn ta một lượt từ trên xuống bằng đôi mắt hình quả hạnh, hừ lạnh: “Chim sẻ còn muốn trở thành phượng hoàng, nhưng rồi sẽ có người nhổ lông nó ném về mà thôi.”

Bây giờ, thế mà đúng như ả nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play