NGOẠI TRUYỆN CỦA LÝ THỜI HOẰNG
1
Tháng thứ tư sau khi Kim Châu rời khỏi Đông Cung.
Cuối năm đang đến gần.
Ta muốn đến Làng Hoa Đào để gặp nàng ấy với lý do vì công việc.
Khi đi qua thị trấn Mười Dặm, ta tình cờ nhìn thấy nàng ấy đang mặc cả với ai đó.
Lúc đó ta đang đứng trên tầng hai của tòa nhà Xuân Phong, gần như quyến luyến mà ngắm nhìn nàng ấy.
Nàng ấy không hề thay đổi chút nào, vẫn tươi tắn và rạng rỡ.
Giống như lần đầu tiên ta gặp nàng ở Làng Đào Hoa.
Trong chốc lát, mọi tranh chấp công khai, ngấm ngầm, dối trá trong triều đình dường như đã bị ta gạt sang một bên.
Ánh sáng dường như lại chiếu vào ta lần nữa.
Tuy nhiên, Kim Châu dường như không thể thuyết phục được người bán.
Ta không khỏi bật cười khi thấy nàng ấy phải miễn cưỡng trả tiền đặt cọc.
Trong lòng ta càng nhớ nhung nàng ấy hơn.
Kim Châu, đợi ta nhé.
Khi ta đạt được vị trí đó, nàng sẽ không còn là điểm yếu của ta nữa.
Cho đến lúc đó, không ai có thể làm tổn thương nàng nữa.
Trước khi rời trấn Mười Dặm.
Ta đã tìm được người chủ cửa hàng và đưa cho ông ta một số tiền.
Ta muốn ông ấy trực tiếp giao lại cửa hàng cho Kim Châu.
Nhưng nếu thật sự như vậy, Kim Châu nhất định sẽ nghi ngờ.
Cho nên ta yêu cầu ông ấy bảo nàng chỉ cần nộp thêm năm lạng bạc.
2
Việc ta đến trấn Mười Dặm cuối cùng vẫn là bị lộ ra ngoài.
Lúc này nhà họ Vương đã gần như bị tiêu diệt hết phe cánh nên không có gì phải sợ hãi nữa
Nhưng Vương Nhược Hoa, một kẻ mất trí, thực sự đã gửi tất cả những vệ sĩ bí mật còn lại của gia đình đến làng Đào Hoa.
Ta đã phái người cho ả ta ăn bột Huyết Hồn.
Chất độc của bột Huyết Hồn tan vào xương và máu con người và ăn mòn vào da thịt con người. Đây là chất độc độc nhất trên thế giới.
Nhưng Vương Nhược Hoa không hề vùng vẫy mà lại bình tĩnh uống rượu độc.
Khi tóc bị tẩm độc, ả ta xõa tóc ra, chậm rãi kéo góc áo của ta, hỏi:
“Thái tử điện hạ, bên hồ Vị Ương ở Đông Cung năm đó, người biết ta cố ý đẩy Liễu Kim Châu vừa mới sinh con xuống nước mà người vẫn bảo vệ ta. Người có nhìn thấy ánh mắt của Liễu Kim Châu lúc đó không?”
Cơ thể ta hơi cứng đờ, đôi tay buông thõng ở bên hông lại vô thức nắm chặt.
Lần đó, ta thực sự không thể giúp được Kim Châu.
Có lẽ là do nhìn thấy sắc mặt của ta càng ngày càng xấu, Vương Nhược Hoa lại cười nhạo.
"Thái tử điện hạ, ngày đó người đã lừa dối ta, khiến ta cho rằng trong lòng người thích ta hơn. Nhưng người cũng lừa dối Liễu Kim Châu. Người cho rằng nàng sẽ quay lại với người sao? Hahahaha——"
Ta nhìn nụ cười điên dại trên khuôn mặt ả ta và nghĩ rằng nó thật buồn cười.
Làm sao ả ta có thể hiểu được mối quan hệ giữa ta và Kim Châu cơ chứ?
Kim Châu chắc chắn sẽ quay lại với ta, miễn là ta giải thích rõ ràng với nàng ấy.
Ta liếc nhìn Vương Nhược Hoa với vẻ ghê tởm.
Nhưng nhìn thấy khóe miệng tràn ra máu, ả ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, lẩm bẩm: "Phụ thân, huynh trưởng, là Hoa Nhi gây họa cho mọi người. Hoa Nhi xuống xin lỗi mọi người đây... "
Khoảnh khắc tiếp theo, ả ta đã tắt thở.
3
Một năm rưỡi sau khi Kim Châu rời đi.
Cuối cùng ta đã có được vị trí đó.
Lễ lên ngôi vừa kết thúc, ta liền nóng lòng muốn dẫn Thừa Diễn đi đến trấn Mười Dặm.
Trong một năm rưỡi qua, Thừa Diễn cũng thường hỏi ta: "Liễu Kim Châu đã đi đâu?"
Ta thậm chí còn không thèm trả lời.
Nhưng lần này, ta nói với nó: “Bây giờ chúng ta liền đi đón Kim Châu. Sau lần này, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa.”
Thừa Diễn rất vui nhưng nó biết kiềm chế không thể hiện ra ngoài.
Thằng bé đã là một đứa trẻ hay làm nũng kể từ khi còn nhỏ.
Bọn ta không dừng lại suốt chặng đường, gần như đi cả ngày lẫn đêm để đến được trấn Mười Dặm.
Nhưng lần này Liễu Kim Châu không muốn cùng ta rời đi.
Vương Nhược Hoa nói đúng, Kim Châu thật sự đã không cần ta nữa rồi.
Nàng ấy cũng đã kết hôn với một người, và cách nàng ấy nhìn người đó rất quen thuộc, nàng ấy cũng đã từng nhìn ta như vậy.
Đó là cách nàng nhìn ta khi chúng ta ở Làng Hoa Đào nhiều năm trước.
Ý nghĩ đầu tiên của ta lúc đó chính là giết người đàn ông đó rồi đem Kim Châu trở về bên cạnh mình.
o dù nàng ấy không muốn thì ta cũng sẽ đưa nàng đi.
Cho dù nàng ấy có ghét ta và không tha thứ cho ta thì ta cũng sẽ nhốt nàng ấy bên cạnh.
Nhưng cuối cùng ta đã bỏ cuộc.
Kim Châu cho rằng nàng ấy cố tình nói những lời gay gắt để buộc ta phải rút lui.
Nhưng cũng không hoàn toàn là vì vậy.
Nhưng ngay lúc đó, ta đã mủi lòng.
Bởi vì lúc này nàng ấy đang vui vẻ, không còn là Kim Châu mãi thầm rơi nước mắt trước bàn ăn đầ sơn hào hải vị ở Đông Cung nữa.
4
Năm bốn mươi tuổi, ta truyền ngôi vị cho Thừa Diễn.
Sau đó đi đến trấn Mười Dặm một mình.
Quán hoành thánh của Kim Châu giờ đã trở thành quán bánh bao hấp, chủ quán cũng đã thay đổi.
Ta lại đến làng Đào Hoa và thấy khoảng sân nhỏ của Kim Châu vẫn còn đó nhưng đã không còn ai ở đó nữa.
Người phụ nữ ở nhà bên cạnh, hình như tên là Xuân Tú, đã sững sờ khi nhìn thấy ta.
Ta hỏi nàng ta có biết khi nào Kim Châu sẽ về không.
Cô tức giận nói: “Gia đình Kim Châu đã chuyển đi mấy năm trước rồi và sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.”
Lúc đầu ta còn không tin điều đó.
Ở trong thôn đợi hơn một tháng mà Kim Châu mãi vẫn chưa về.
Vì vậy, ta rời khỏi làng Đào Hoa và đi du ngoạn vòng quanh thế giới.
Trong thâm tâm ta cũng luôn hy vọng có thể gặp lại Kim Châu ở đâu đó.
Ta thậm chí còn có những ý nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu rằng nếu nàng ấy có một cuộc sống tồi tệ, liệu nàng ấy có sẵn lòng quay lại với ta không?
Hôm đó ta đi ngang qua một thị trấn nhỏ gần biên giới.
Uống trà ở một quán trà ven đường.
Lúc này, một tiếng cười quen thuộc vang lên.
Ta ngước mắt lên thì thấy đó là Kim Châu.
Hai người bọn họ đang nắm tay nhau, dường như đang nói chuyện gì đó rất thú vị.
Lúc này tóc ta cũng đã bạc đi đôi chỗ.
Nhưng diện mạo của Liễu Kim Châu dường như vẫn y như hai mươi năm trước.
Đôi mắt nàng ấy vẫn sáng và sống động như trước.
Nàng ấy không nhận ra ta khi ta đi ngang qua.
Và ta cũng không dám bước tới.
------
NGOẠI TRUYỆN CỦA BẠCH TRANH.
1
Ta là con hồ ly tu luyện thành tinh đầu tiên trên thế giới.
Sau khi tu luyện trên núi Cửu Đài năm trăm năm, ta đã chịu đựng được ba kiếp sấm sét.
Người ta nói ai đã trải qua ba kiếp sấm sét đều đã thăng thiên.
Ta nghĩ, vậy thì ta cũng là một vị thần.
Hôm nay ta xuống núi.
Ta lúc này mới phát hiện ra rằng không ai trong số những kẻ ngu ngốc dưới chân núi này tôn thờ ta, con hồ ly lợi hại nhất thế giới.
Ta hơi tức giận.
Thế là ta bèn đến chùa được cúng bái nhiều hương quả nhất và ăn hết đồ cúng.
Ta cũng muốn bí mật thay thế thần tượng bằng khuôn mặt của mình trong đêm.
Suy cho cùng thì ta trông cũng đẹp hơn bức tượng này nhiều.
Vị tiên được thờ trong chùa là Thượng Thanh Tiên.
Thượng Thanh Tiên Quân không hề tức giận mà hỏi ta tại sao lại đổi tượng của hắn.
Ta ăn một chùm nho tím và nói: “Ta cũng là thần, sao không đổi thành tượng thần của ta?”
Thượng Thanh lắc đầu: “Tiểu hồ ly, ngươi còn chưa phải là thần.”
Ta bất mãn nói: “Ta đã cực khổ gánh chịu ba lần kiếp sấm sét, vì sao ta không phải thần?”
Nhưng Thượng Thanh lại nói với ta rằng ta vẫn cần phải trải qua một mối tình nữa.
Chỉ sau khi vượt qua cấp độ này, ta mới có thể thực sự trường sinh bất tử.
Ta tự nghĩ, điều này không hề dễ dàng khi đến với thế giới con người, ta chỉ có thể làm một chút phép thuật.
Thượng Thanh dường như đã đọc được suy nghĩ của ta và phóng một tia sét lên người ta.
Hắn nói: “Tiểu hồ ly, ngươi đúng là ngu ngốc, ta sợ ngươi sẽ ngông cuồng không thể thuần hóa được mà dùng ma pháp hãm hại người vô tội. Cho nên ta đã gieo ra lời nguyền này. Nếu ngươi dùng ma thuật trước mặt người trần, nhất định sẽ thu hút sấm sét từ phía bầu trời giáng xuống.”
2
Ta không tin.
Thế là một đêm nọ, ta chặn đường một tiểu tử đang quay trở lại làng.
Khi tiểu tử kia nhìn thấy ta, hắn sợ hãi nhảy dựng lên và hét lên: "Quái vật——"
Ta hơi tức giận và nói với hắn: "Ta không phải quái vật, ta là Hồ Tiên. Hôm nay ta đến đây để thực hiện tâm nguyện của ngươi."
Tiểu tử kia nghe vậy lập tức ngừng la hét, quỳ xuống đất lạy ta: "Sư phụ Hồ Tiên, thưa ngài, ước muốn của tôi là nhân đôi số tiền hàng tháng của mình."
Ta tự nghĩ, việc này không thể dễ dàng hơn nên nhẹ nhàng búng ngón tay một cái.
“Sáng mai ông chủ sẽ tăng lương hàng tháng cho ngươi.”
Tiểu tử ra về với lòng biết ơn sâu sắc và nói với ta rằng nếu điều ước của hắn thành hiện thực thì ngày mai hắn sẽ quay lại để bái lạy ta.
Nhưng ngày hôm sau, ta không đợi được hắn nữa.
Nhưng ta đã đợi cho đến khi một tiếng sét đánh trúng ta.
Bộ lông xinh đẹp mà ta tự hào lập tức biến thành màu đen, ta tức giận đến mức trợn mắt ngã xuống bên đường.
Đó là lúc tôi gặp Liễu Kim Châu.
3
Liễu Kim Châu đặt cho ta một cái tên là Tiểu Bạch.
Thật ngớ ngẩn.
Nhưng vì món ăn ngon của nàng ấy, ta đã tha thứ cho nàng ấy.
4
Sau khi ta hồi phục vết thương.
Liễu Kim Châu rất vui mừng và khen ta là con hồ ly tham vọng nhất thế giới.
Ừm, tất nhiên rồi.
Liễu Kim Châu thậm chí còn hôn ta.
May mắn thay, ta là một con hồ ly lông trắng và không thể dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ta.
5
Ở trong vườn Liễu Kim Châu nuôi một con gà mái bụ bẫm.
Ta không thể khiến mình ngừng lại việc nhìn chằm chằm vào nó.
Nhưng Liễu Kim Châu đã giữ chặt cái đầu hồ ly của ta và không cho ta nhìn vào đó nữa.
Nàng ấy nói sẽ đợi đến đêm giao thừa và nấu món canh gà hầm mà ta yêu thích nhất.
Được rồi.
Vậy thì ta sẽ đợi nàng ấy.
Vào đêm giao thừa, Kim Châu uống quá nhiều rồi nằm gục trên bàn.
Ta như bình thường đang định tiến lên và liếm liếm lên má nàng ấy.
Nhưng ta phát hiện ra rằng mình thực sự đã biến thành cơ thể con
người.
Ta dường như cảm thấy điều gì đó.
Sau khi bế Kim Châu lên giường, ta liền đi tới chỗ Thượng Thanh.
Chắc chắn rồi, Thượng Thanh đã nói với ta rằng Kim Châu chính là kiếp nạn tình duyên của ta.
6
Ta trở lại bên cạnh Kim Châu.
Nhưng lần này không còn ở hình dáng một con hồ ly nữa.
Ta cùng nàng mở quán hoành thánh và học cách làm hoành thánh.
Ta gói rất đẹp.
Rắc rối duy nhất là ta lại một lần nữa sử dụng phép thuật trước mặt mọi người.
Không có cách nào, bên kia có quá nhiều người.
Đúng như dự đoán, ta lại bị sét đánh và biến thành một con hồ ly đen.
Ngạc nhiên thay, lần này Kim Châu đã nhận ra ta.
Nàng ấy có vẻ thực sự thích ta.
Khi một phàm nhân thích một ai đó, hắn sẽ muốn cưới nàng ấy.
Vì vậy ta đã hỏi Kim Châu liệu nàng ấy có thể cưới ta không.
Kim Châu có vẻ do dự.
Đó cũng là lần đầu tiên ta có cảm giác hồi hộp, ta nhìn nàng ấy không chớp mắt.
Mãi cho đến khi nàng ấy gật đầu.
Trái tim ta mới dần bình tĩnh lại, và tiếp theo là niềm vui không thể tả xiết.
Giống như lần đầu ta được ăn nho vậy.
7
Vào ngày Kim Châu và ta kết hôn, Thượng Thanh cũng đến.
Hắn ta biến thành một học giả, ngồi trong đám đông, uống một ly rượu cưới rồi lại rời đi.
Chỉ để lại một món quà duy nhất: Ngưng Thần Châu.
Nó khá tốt, hắn ta thật biết điều khi không đến tay không.
8
Trước cửa hàng hoành thánh của Kim Châu, một tiểu tử và một nam nhân đáng ghét đột nhiên xuất hiện.
Hắn nói sẽ đưa Kim Châu đi.
Ta cũng biết bọn họ là ai.
Ta đã từng nhìn thấy nó trong trí nhớ của Kim Châu.
Không ai trong số họ đối xử tốt với Kim Châu cả.
Ta thực sự muốn họ biến mất ở nơi này luôn.
Ngay khi ta đang di chuyển ngón tay của mình một chút để tạo ra phép thuật thì Kim Châu đã kịp thời ngăn ta lại.
Nàng ấy nói rằng nàng ấy không muốn nhìn thấy ta bị sét đánh lần nữa và điều đó sẽ khiến nàng ấy cảm thấy tồi tệ.
Ta ngừng cử động và ngoan ngoãn đợi nàng ở quán hoành thánh.
May mắn thay, nàng ấy đã thực sự trở lại.
9
Kim Châu đang mang thai.
Ta nghe nói đối với phụ nữ ở nhân gian, việc sinh con giống như đi dạo một vòng dưới địa ngục vậy
Huống chi, lần trước Kim Châu sinh ra tiểu tử thối đó, nó suýt chút nữa đã làm mất đi nửa mạng sống của nàng.
Nếu lần này nàng ấy lại mất đi một nửa cái mạng đó…
Lúc này ta đột nhiên nghĩ đến viên Ngưng Thần Châu do Thượng Thanh tặng.
Hạt Ngưng Thần đúng như tên gọi có tác dụng an thần, giúp con người ta dễ dàng tập trung tinh thần.
Ta luôn cảm thấy thứ này mặc dù được coi là bảo bối nhưng hiệu quả của nó thực sự rất vô dụng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như ở tình huống nào đó, vật này vẫn có thể thu hút sự chú ý của mọi người…
Đêm đó, sau khi Kim Châu ngủ say.
Ta luân chuyển linh dược bên trong cơ thể và lấy ra linh dược bên trong với sự trợ giúp của các hạt Ngưng Thần.
Sau đó, chia làm hai.
Ta cho một nửa lọ thuốc bên trong vào miệng Kim Châu.
10
Từ nay về sau, trên thế giới này sẽ không còn có Hồ Tiên nữa.
Nhưng sẽ có Liễu Kim Châu và phu quân đẹp trai của nàng ấy.
Họ sẽ cùng nhau đi khắp mọi nơi trên thế giới và sống một cuộc sống lâu dài và hạnh phúc.