Tính từ lúc Bạch Lộ Khâm gọi điện thoại, Quan Nghiên và Giang Đạo Nhân trở về ký túc chưa đầy mười phút.
Bên trong chỉ có một mình chàng trai đang chuyên chú làm việc trên bàn máy tính.
Quan Nghiên vừa bước vào phòng đã theo thói quen tìm kiếm bóng dáng của người còn lại: "Tiểu Hi đâu rồi?"
Người kia đến đầu cũng không thèm quay lại, vừa gõ phím vừa trả lời: "Cậu ấy vẫn còn ở thư viện, nói một tiếng nữa sẽ trở về."
Giang Đạo Nhân ôm ba hộp kem đi đến bên giường ngồi xuống, sau khi thả hộp kem lên bàn liền liên tục chà xát cánh tay lạnh ngắt của mình: "Mọi người có ăn kem không? Trà xanh, dâu tây, Chocolate, tùy các cậu chọn."
Quan Nghiên lắc đầu từ chối: "Xin lỗi Giang Giang, tôi đã ăn no từ lúc chúng ta còn ở quán rồi."
Bạch Lộ Khâm ném cho cô một cái liếc mắt khinh bỉ: "Vẫn còn bụng để ăn kem à? Đúng thật là một con heo nhỉ?"
Bạch Lộ Khâm độc miệng cỡ nào cô cũng đã được trải nghiệm suốt ba năm rồi. Giang Đạo Nhân sờ sờ gáy, nhe răng cười: "Xem ra tôi đành phải ăn luôn phần của Tiểu Khâm Khâm rồi."
Bạch Lộ Khâm: "... Đừng có gọi tôi như thế."
Giang Đạo Nhân giơ ngón giữa về phía chàng trai rồi bóc hộp kem bắt đầu ăn.
Quan Nghiên nhìn hai kẻ ngốc đấu võ mồm xong là lại chuyện ai người nấy làm, buồn cười vô cùng.
Một tiếng sau, Đàm Nghệ Hi đúng giờ có mặt trước cửa phòng ký túc xá.
Giang Đạo Nhân đang chơi game đến bừng bừng khí thế nhìn thấy cô ấy liền vẫy tay: "Hi Hi, có kem trong tủ lạnh đấy."
Đàm Nghệ Hi gật đầu, nói cảm ơn rồi đi vào phòng vệ sinh.
Một lát sau, Đàm Nghệ Hi cầm hộp kem ngồi kế bên Giang Đạo Nhân nhìn vào màn hình di động của cô: "Đang chơi cái gì vậy?"
"Game trốn tìm." Giang Đạo Nhân dù đang tập trung chơi game nhưng vẫn dành ra chút tinh lực quan sát người bên cạnh: "Cậu mới tắm à? Tóc còn ướt kìa."
Đàm Nghệ Hi bình tĩnh gỡ nắp hộp: "Ăn xong kem trước đã."
"Máy sấy Nghiên Nghiên để trong ngăn tủ."
"Tôi biết rồi."
Chơi đến đoạn cao trào, Giang Đạo Nhân bị quái vật nhện lai bướm rít gào đuổi sát sau lưng, cố gắng điều khiển nhân vật bị liệt hai chân của mình vọt vào trong rừng tìm chỗ cắt đuôi.
Đàm Nghệ Hi xem một hồi, tâm trạng có chút phức tạp: "... Tốc độ của chiếc xe lăn này nhanh thật."
Giang Đạo Nhân phì cười: "Đỉnh đúng không? Tôi cũng thích nhân vật này lắm."
Đàm Nghệ Hi cạn lời.
Chọn nhân vật bị què để thi chạy với BOSS?
Đúng là rất đỉnh.
*
Quan Nghiên tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa ngắn, lúc cô ấy từ nhà vệ sinh đi ra thì đã là 12 giờ 40 phút.
“Mọi người, còn có hai mươi phút nữa là phải đi rồi!”
Nương theo tiếng gọi của Quan Nghiên, Bạch Lộ Khâm đóng laptop lại, Đàm Nghệ Hi bật dậy từ trên giường của Giang Đạo Nhân, vội vàng đánh thức người bên cạnh: “Giang Đạo Nhân, tỉnh tỉnh ——”
Giang Đạo Nhân nhíu mày, muốn quay người sang một bên thì bị người nọ lật ngược lại, tiếp tục lay bả vai cô.
"Chậc, có thôi đi không? Đừng có làm phiền tôi." Cô dựa theo phương hướng hất tay người kia ra, kéo chăn trùm kín người.
Đàm Nghệ Hi trầm ngâm một vài giây, sau đó quay đầu nhìn chàng trai đang mặc áo khoác ở bên kia: "Bạch Lộ Khâm."
"Hửm?" Bạch Lộ Khâm dừng động tác cài cúc áo lại, theo ánh mắt của Đàm Nghệ Hi nhìn lên đống bùi nhùi trên giường: "Cậu ta không chịu dậy?"
"Ừ."
Bạch Lộ Khâm xắn tay áo, chậm rãi tới gần mép giường, chưa kịp làm gì thì "đống bùi nhùi" trên đó đã lên tiếng giành trước: "Đừng hòng học theo quản lý Vương. Cẩn thận tôi giật chết cậu, Bạch Lộ Khâm."
Bạch Lộ Khâm: "..."
Đàm Nghệ Hi: "..."
Quan Nghiên đứng một bên quan sát nãy giờ: "... Hoạt động chào mừng này có quan trọng không? Hay là ba chúng ta đi tham dự trước rồi quay về nói lại ý chính với cậu ấy?"
"Không được. Tất cả đều phải tham gia." Đàm Nghệ Hi chém đinh chặt sắt nói.
Bạch Lộ Khâm mất kiên nhẫn nhấc chân đạp Giang Đạo Nhân bám dính trên giường như kẹo mạch nha: "Cậu cố tình hả? Tỉnh rồi thì mau rời khỏi giường đi."
"..."
Giang Đạo Nhân chậm rì rì ló đầu ra khỏi chăn, mơ màng xỏ dép xuống giường rồi loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.
Ba người nhìn người nọ làm một loạt hành động liên tiếp mà hai mắt vẫn nhắm nghiền, trong lòng trầm mặc một trận.
"Tài thật." Đàm Nghệ Hi tự cảm thán một câu rồi cũng đi chỉnh trang chính mình.
***
Đúng 12 giờ 59 phút, bốn người có mặt đầy đủ tại điểm hẹn. Bên trong hội trường chật kín người, may mắn đại sảnh đủ lớn mới không khiến người này đè người kia.
Bởi vì phía trước đã hết chỗ, bốn người chỉ có thể ngồi tạm vị trí khá gần cửa ra vào, để mà nói có thể nhìn thấy rõ người đứng trên bục giảng hay không thì cũng khó trả lời.
Có lẽ bên phía nhà trường cũng đoán được tình trạng này nên đã sớm chuẩn bị máy chiếu thông minh cỡ lớn.
Giang Đạo Nhân cởi balo sau lưng ra ôm trước người, mở khoá kéo lấy một món ăn vặt ra ngoài.
Kế bên vang lên tiếng động loạt xoạt, Bạch Lộ Khâm đang cùng Quan Nghiên trao đổi một chút vấn đề riêng bất giác quay đầu lại, nhăn mặt: "Ăn ăn ăn, cả ngày hôm nay chỉ biết ăn. Cậu thực sự là con người hả?"
Cô gái mím môi cười: "Cậu nói xem?"
Chàng trai nhướng mày: "Nói cậu là một con heo bự thì lại sợ cậu tự ái."
Giang Đạo Nhân hờ hững cắn một miếng khoai tây lát: "Vẫn đỡ hơn người nào đó cả ngày lẫn đêm chỉ ngồi trước màn hình máy tính gõ bàn phím. Với lại, hình như cậu đã quên, cường độ tập luyện của tôi nặng gấp ba lần tên mặt trắng như cậu đấy, Tiểu Khâm Khâm."
"Cậu không trắng chắc?! Còn nữa, tôi đã bảo cậu đừng có gọi tôi như vậy rồi mà!"
"Được thôi. Tiểu. Khâm. Khâm."
Đàm Nghệ Hi bị ồn đến phát bực, đóng sách lại: "Hai người, câm miệng đi!"
Tự biết bản thân làm phiền đến người khác, Bạch Lộ Khâm ngừng nói, Giang Đạo Nhân cũng lặng lẽ gặm khoai tây.
Đúng lúc này, màn hình lớn phía xa kia chiếu lên hình ảnh của một người đàn ông quá tuổi trung niên, áo vest đen nghiêm chỉnh trên người tôn lên vóc dáng cường tráng.
Ông ta đứng trên bục cao, gương mặt bị thời gian làm cho lu mờ vẫn hiện lên nét đẹp trai thuở trẻ, trong ánh nhìn của hàng trăm học viên có mặt bên dưới, đưa tay cầm lấy micro, nhẹ nhàng mở miệng: "Chào buổi chiều, các học viên thân ái. Các bạn khoẻ chứ?"
Không có lời đáp lại, người đàn ông tiếp tục nói: "Tôi ở đây là để thông báo cho các bạn biết, nhà trường sẽ tổ chức đại hội xếp hạng năng lực cho tất cả tân sinh viên vừa được nhập học trong năm nay vào ngày mai."
"Đại hội này không chỉ là cuộc thi đánh giá tố chất và năng lực của các bạn, mà nó còn là cuộc thi đào tạo các Hunter tiềm năng trong tương lai!"
"Hơn một ngàn vé mời tham dự đại hội sẽ được phân phát ra bên ngoài. Sự thể hiện của các bạn vào ngày mai đại diện cho lời chào của cá nhân với thế giới, vì vậy xin hãy cố gắng hết sức!"
Lời này vừa thốt ra liền đổi lấy tiếng xôn xao rộ lên trong hội trường.
Có người bất ngờ, có người hoang mang, có người lạnh lùng, có người sợ hãi, có người phấn khích, tất cả biểu cảm đặc sắc của mọi người bên dưới đều được thu vào trong đáy mắt của người đàn ông.
Quan Nghiên sững sờ, bàn tay đặt trên đùi cuộn lại: "Một ngàn người bên ngoài... Sẽ đến xem?"
Bạch Lộ Khâm cúi đầu lau mắt kính, Đàm Nghệ Hi miết nhẹ góc sách, ánh mắt ngưng trọng.
Giang Đạo Nhân mỉm cười, cắn nát hai miếng khoai tây lát trong miệng.
Người đàn ông ho nhẹ một tiếng vào micro, tay lại vỗ hai cái, mọi người rốt cuộc cũng chịu tập trung lại, yên tĩnh hướng mắt về người trên cao.
Ông ta gật gù, giọng nói mang theo ý cười: "Việc các bạn nỗ lực hết mình vào ngày mai không những phô bày thế mạnh của mình cho người dân bên ngoài nhìn thấy, mà còn đại diện cho lớp học các bạn sẽ được xếp vào."
"Xếp hạng các lớp không giống nhau, nhưng cũng không quá chênh lệch. Đương nhiên vẫn phải có một số ưu tiên nhất định cho lớp mũi nhọn của trường chúng ta, chẳng hạn như có nhiều cơ hội được trải nghiệm hơn chăng?"
"Tiền đề để bản thân có thể cải thiện và phát triển đến tối đa... Cơ hội mỗi người là ngang nhau, các bạn có nắm bắt được không?"
"Tôi vô cùng mong đợi sự biểu hiện của các bạn vào ngày mai. Được rồi, buổi hoạt động chào mừng tân sinh viên đến đây là kết thúc, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Sau khi dứt lời, người đàn ông làm một động tác cúi chào lịch thiệp rồi biến mất tại chỗ, để lại những người bên dưới bục giảng vẫn còn trong trạng thái thảng thốt càng ngơ ngác hơn.
Nhưng tình trạng như thế chỉ kéo dài trong ba giây, rất nhanh mọi người đã lấy lại tinh thần và bắt đầu tản ra, di chuyển dần về phía cửa ra vào.
Bởi vì vị trí ngồi ở rất gần cửa vào nên bốn người Giang Đạo Nhân ra khỏi hội trường sớm nhất.
Cứ thế lẳng lặng cùng nhau trở về khu ký túc xá. Bầu không khí yên lặng được vài phút, cho đến khi Quan Nghiên đột ngột lên tiếng phá vỡ nó: "Tôi sẽ khiến nước T bị cười nhạo thêm sao?"
Ba người dừng bước trước câu nói nửa vời của Quan Nghiên, cùng quay đầu nhìn về phía cô gái với dung mạo xinh xắn đang gượng cười: "Nếu tôi thể hiện không tốt ấy?"
Tiếng gió xì xào thổi qua làm tán cây lay động trong không khí. Quan Nghiên cúi gằm mặt, hít sâu một hơi, định chữa cháy cho câu hỏi ngu ngốc vừa rồi của mình thì trên đỉnh đầu bỗng truyền xuống xúc cảm ấm áp.
Cô ấy ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to phản chiếu nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt của chàng trai.
"Sẽ không." Bạch Lộ Khâm vuốt nhẹ tóc Quan Nghiên, nghiêm túc trả lời: "Dù cậu có không làm tốt, tôi, Đàm Nghệ Hi và Giang Đạo Nhân sẽ che lấp khuyết điểm đó của cậu."
"Thế nên... Đừng sợ, Nghiên Nghiên."
"A..." Quan Nghiên chớp chớp mắt, nhịn xuống cảm giác chua xót nơi khoé mắt: "Tôi..."
Đàm Nghệ Hi: "Nếu không nói được thì đừng nói, không cần phải ép bản thân làm gì."
Giang Đạo Nhân nhoẻn miệng cười: "Mời cậu ăn mỳ cay nhé? Tới lúc đó muốn khóc kiểu nào cũng được."
Quan Nghiên đột nhiên không cảm động nổi nữa: "Cậu đúng là biết phá hủy bầu không khí đấy, Giang Giang."
"Tôi làm gì chứ? Oái ——"
Bạch Lộ Khâm nhìn Quan Nghiên vừa cười vừa đuổi theo Giang Đạo Nhân, chậm rãi cùng Đàm Nghệ Hi tiếp tục đi về phía trước.
Tâm tình dậy sóng bằng một cách thần kỳ nào đó được lắng đọng xuống, xuôi theo những cơn gió vút qua lặng lẽ tan biến trong hư không.