Đại học quốc gia Văn Vận Xuyên là trường đại học thuộc top đầu cả nước về khoản đào tạo các nền tảng cơ bản cho học viên sở hữu năng lực đặc biệt.
Tuy ngôi trường chỉ mới được thành lập và xây dựng hơn hai mươi năm, nhưng sự uy tín về chất lượng giảng dạy đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người dân nước Z.
Có thể nói là tên tuổi vang xa.
Tại sao hả?
Cứ nhìn những Hunter làm mưa làm gió xuất hiện trên phóng sự đi, đa số đều là đàn anh đàn chị đi ra từ trường đó hết đấy.
Chỉ bằng điều này thôi cũng đủ để làm những kẻ ẩn náu trong bóng tối phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Quan trọng nhất, thứ khiến người khác chú ý hơn cả là truyền thống hàng năm của trường đại học Văn Vận Xuyên.
—— Đại hội ra mắt tân sinh viên mới nhập học.
Không chỉ người dân mà ngay cả chính phủ cũng đặc biệt quan tâm đến sự kiện có tính chất quy mô không nhỏ này từ phía nhà trường.
"Đúng là nên quan tâm mà. Đây chính là các Hunter tương lai của đất nước chúng ta đó." Một người đang nghe bạn mình thao thao bất tuyệt, không nhịn được ngắt lời.
“... Cậu có còn muốn nghe tiếp không đây?”
“Không nghe nữa. Sắp tới giờ rồi, chúng ta mau đi vào thôi.”
Bên trong trường đại học Văn Vận Xuyên giống như một đấu trường thu nhỏ, hơn một ngàn người bên ngoài cầm theo tấm vé tham dự đại hội được ban tổ chức sắp xếp ngồi thành một vòng tròn lớn.
Biển người đen kịt trên cao, vô số ánh mắt soi mói đổ bộ xuống sân trường rộng lớn, nơi mà chỉ có duy nhất một người đang đứng chính giữa trung tâm.
Ông ta đã quen đắm mình trong những ánh nhìn như thế này suốt nhiều năm, nhẹ nhàng làm ra một động tác chào hỏi đơn giản: “Chào buổi sáng, mọi người. Hoan nghênh các vị đã đến với đại hội đánh giá năng lực của tân sinh viên lần thứ mười lăm!”
Tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng vang dội trong trường học, người đàn ông mỉm cười vuốt phẳng nếp gấp trên áo, vươn tay về hướng ánh sáng chưa thể chiếu đến: “Không làm mất thời gian của mọi người thêm nữa, chúng ta sẽ vào thẳng chủ đề chính luôn. Giới thiệu với mọi người, tân sinh viên đến từ khu A ký túc xá!”
Dưới bầu không khí tưng bừng ngoài kia, một nhóm người với hơn hai mươi thành viên bình thản bước ra khỏi bóng tối, đón lấy ánh nắng Mặt Trời xuất hiện tại một góc sân trường.
“Nhiệt liệt chào mừng tân sinh viên đến từ khu B ký túc xá!”
Một nhóm người vừa đi vừa vẫy tay, tươi cười nhận lấy hàng trăm tiếng hò hét phát ra từ khu vực khán giả.
“Hân hạnh chào đón các bạn, tân sinh viên đến từ khu C ký túc xá!”
Nhóm người bước ra dường như đã chia làm hai bên, một bên giữ thái độ lạnh lùng giống hệt khu A, một bên lại nhiệt tình đáp trả lời chào từ các khán giả.
“Bầu trời hôm nay rất đẹp, rực rỡ toả sáng như tân sinh viên đến từ khu D ký túc xá của chúng ta vậy!”
Có lẽ là vừa rồi cổ vũ quá nhiệt tình, khiến cho khí thế đón chào tân sinh viên khu D của khán giả yếu đi một chút.
Trong một góc khu chờ ra sân, Quan Nghiên cùng với nhóm người cùng khu ký túc xá im lặng nhìn tân sinh viên của các khu khác đã xuất hiện chiếm giữ hơn nửa sân trường.
“Đừng căng thẳng quá, Nghiên Nghiên. Đây mới chỉ là mở màn thôi.”
Nhìn thấy Quan Nghiên không ngừng chà xát hai lòng bàn tay lại với nhau, Đàm Nghệ Hi nghiêng đầu đè thấp giọng bên tai cô ấy, âm thanh bình tĩnh của người bên cạnh truyền vào màng nhĩ làm cô ấy bất giác hít sâu một hơi.
Quan Nghiên rụt rè nhìn nhóm người xa lạ phía trước, cẩn thận thì thầm: “Tôi biết, nhưng tôi có chút không khống chế được.”
Lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi.
Bạch Lộ Khâm vỗ vỗ vai Quan Nghiên, nói: “Nếu thực sự quá căng thẳng, cậu có thể học theo Giang Đạo Nhân, biết đâu được sẽ bình tâm lại đấy.”
Quan Nghiên nhìn Giang Đạo Nhân không hề để tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh mà chổng ngược (trồng cây chuối) bằng một tay, trong lòng cạn lời tới mức không căng thẳng nổi nữa.
Bạch Lộ Khâm liếc cô gái bên cạnh một cái rồi dời tầm mắt đi, nhanh đến mức không lộ ra một chút dấu vết nào.
“Đi thôi.”
Âm thanh của Đàm Nghệ Hi chợt vang lên đánh thức Giang Đạo Nhân nhàm chán chổng ngược đến sắp ngủ mất.
Cô bật người dậy, xoay hai khớp vai vài lần rồi khoác tay lên vai Đàm Nghệ Hi di chuyển dần về phía trước, cùng với các học viên chung một khu ký túc xá đi ra khỏi bóng tối theo tiếng giới thiệu ồn ào từ bên ngoài.
“Xin hãy nói lời chào với tân sinh viên đến từ khu E ký túc xá!”
Khung cảnh hoành tráng đồ sộ, rất nhiều máy bay máy chiếu trên không trung không ngừng bay loạn xạ, khán đài vòng cung rộng lớn liên tục hò hét, màn hình 3D cỡ lớn trên cao trực tiếp phóng đại hình ảnh của những người đang đứng dưới sân trường.
Tất cả đều nằm trong tầm nhìn của Giang Đạo Nhân.
Giang Đạo Nhân nghiêng người dựa lên vai Đàm Nghệ Hi, tư thế xiêu xiêu vẹo vẹo như bị rút xương sống, mười phần tự nhiên nói nhỏ với mỹ nữ tóc ngắn mặt mày lạnh tanh: “Đại hội này quả thật là quá xa xỉ, hại tôi đứng trên này sợ đến mềm chân!”
Đàm Nghệ Hi ném cho cô một ánh mắt nhàn nhạt: “Đúng không?”
Giang Đạo Nhân gật đầu, tủm tỉm cười: “Chị đại nhất định phải bảo kê em nhé? Mạng chó của đàn em đều trông cậy hết vào chị đại đó.”
Đàm Nghệ Hi âm thầm cười nhạo.
Đợi đến lúc người đàn ông giới thiệu xong các tân sinh viên của khu F ký túc xá, phân nửa sân trường đều là người, ai cũng lạ lẫm.
Người đàn ông đã dịch chuyển đến một chỗ khác cách sân trường và khán đài không quá xa.
Đứng trên vị trí cao, ông ta một lần nữa phổ biến lại quy tắc đã nói vào hôm qua, nghiêm túc bổ sung thêm một vấn đề: “Đại hội có tổng cộng mười phần thi đấu, bao gồm năm phần thi đấu chung và năm phần thi đấu riêng. Mỗi một môn thi đấu riêng tối đa ba mươi người tham gia.”
“Các bạn học viên thân ái, xin hãy tận tình phô bày hết khả năng và sức mạnh mà các bạn đang có, đừng ngần ngại gì cả, bởi đây là cách mà ban giám hiệu nhà trường có thể đánh giá và phân lớp cho các bạn!”
“Nhắc nhở thân thiện, đại hội không quan trọng thắng thua, khả năng ứng biến và tố chất năng lực mới là thứ định đoạt số phận của các bạn!”
Nghe tới đây, Giang Đạo Nhân huých cùi trỏ vào cẳng tay của Bạch Lộ Khâm đứng kế bên: “Này Tiểu Khâm Khâm, vậy ý của người này là muốn nói dù tôi thua trong một trận thi đấu nhưng nếu năng lực của tôi đủ tốt thì tôi vẫn có thể được xếp vào lớp mũi nhọn à?”
Bạch Lộ Khâm lười sửa lại xưng hô bậy bạ của Giang Đạo Nhân, trực tiếp làm lơ sự tồn tại của cô luôn.
Mà cô cũng chẳng cần anh ta phải đáp lại cái gì, bởi vì lời vừa rồi là cô cố tình nói cho Quan Nghiên nghe.
Quan Nghiên hiểu rõ mà không nói, nhẹ nhàng nở nụ cười với Giang Đạo Nhân.
Người đàn ông trình bày hết những điều cần thông báo cho cả tân sinh viên lẫn khán giả xong thì phất tay một cái, mười cánh cửa được chạm khắc tỉ mỉ bất ngờ xuất hiện trên cao.
Khán đài trầm trồ một tiếng, các học viên trên sân trường cũng hướng mắt về phía những cánh cửa thập phần tinh xảo.
Người đàn ông nói: “Không sai, đúng như mọi người nghĩ đó, khu vực thi đấu chính là nằm trong những cánh cửa này!”
“Không cần phải lo lắng sẽ không thấy được hình ảnh của thí sinh thi đấu trong đó. Chúng tôi đã sắp xếp máy thu ở khắp mọi nơi rồi, tất cả sẽ được trình chiếu trên chiếc màn hình 3D cỡ lớn!”
Giang Đạo Nhân khoa trương che miệng tỏ vẻ kinh ngạc, lén lút quay sang Đàm Nghệ Hi bình luận: “Cậu xem, chúng ta như thế này có khác gì mấy con khỉ trong sở thú không?”
Đàm Nghệ Hi: “...”
Bạch Lộ Khâm vô tình nghe được, gân xanh nổi lên: “Không có con khỉ nào nói nhảm nhiều như cậu!”
Hai mắt của Giang Đạo Nhân thoáng nheo lại: “Nhưng con khỉ đeo mắt kính giống cậu thì tôi thấy nhiều rồi.”
Bạch Lộ Khâm: “...”
Đàm Nghệ Hi: “...”
Quan Nghiên: "?" Đang nói chuyện gì vậy? Sao nét mặt của mọi người kỳ lạ thế?
Người đàn ông trên bục cao giơ tay chỉ về phía cánh cửa đầu tiên đang chậm chạp mở ra, nói với giọng hào hứng: “Không để mọi người phải chờ lâu thêm nữa, tiếp theo đây chính là phần thi đầu tiên!”
Cánh cửa mở toang, khung cửa trắng xoá, loá mắt tới mức những người có mặt ở đây đều không nhìn ra được đằng sau cánh cửa là bộ dáng gì.
Khí lạnh tràn ra khỏi khung cửa, càng lúc càng nhiều, dần dần tụ lại thành từng bậc thang bằng băng trong suốt, mở rộng từ đáy cửa xuống đến mặt đất.
Khán đài "ồ" lên một tiếng, bầu không khí sôi động hẳn lên.
Người đàn ông mỉm cười, thúc giục các tân sinh viên vẫn còn đứng đực mặt dưới sân trường: “Các bạn học viên, mau vào trong đi chứ.”
Sau lời nói của người đàn ông, tân sinh viên của khu A dường như có hành động sớm hơn, đợi đến khi mọi người nhìn lại thì hơn một nửa người của khu A đã lên gần tới đỉnh bậc thang.
Không chần chờ thêm nữa, người của các khu khác cũng lục tục theo sau.
Số lượng người quá đông, vì để tránh xảy ra tình trạng chen lấn xô đẩy mất kiểm soát nên Giang Đạo Nhân quyết định sẽ chờ một chút.
Trong lúc đó, Giang Đạo Nhân lại theo thói quen đè lên lưng của Quan Nghiên từ đằng sau, hai cánh tay quặp lấy cổ cô ấy, một mặt than thở: “Tôi buồn ngủ quá, phải làm sao bây giờ? Tôi có thể bỏ cuộc luôn được không?”
Quan Nghiên giữ lấy hai cổ tay bắt chéo của cô, cố gắng kéo cái bao cát này đi về phía trước: “Quản lý Vương sẽ đánh chết cậu đó. Hôm nay là ngày quan trọng, cậu cố chịu đựng đi!”
Giang Đạo Nhân bĩu môi: “Vốn dĩ tôi đâu có quan trọng mấy chuyện phân lớp này đâu.”
Nghe thấy thế, Bạch Lộ Khâm đang đi bên cạnh Đàm Nghệ Hi chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía Giang Đạo Nhân: “Giang Đạo Nhân.”
Giang Đạo Nhân giương mắt nhìn lại: “Hả?”
Chàng trai đứng ngược chiều ánh sáng, ánh nắng chiếu xuống từ đỉnh đầu kéo dài cái bóng của anh ta trên mặt đất.
Gương mặt đẹp trai tràn đầy vẻ lạnh lùng, trong mắt là sự xa lạ mà Quan Nghiên chưa bao giờ nhìn thấy: “Gần đây thoải mái quá khiến cậu quên mất mục đích ban đầu tới đây làm gì rồi nhỉ? Nếu cậu không được xếp vào lớp mũi nhọn thì cậu ở đây có tác dụng gì? Lại đi làm phế vật sao?”
“Nếu thế thì cả ba chúng tôi không định hầu cậu đâu, Giang Giang à.”
Giang Đạo Nhân nhếch môi, ý cười không chạm đến đáy mắt.
Quan Nghiên nhận thấy bầu không khí giữa hai người trở nên giương cung bạt kiếm, muốn mở miệng khuyên nhủ cả hai thì Giang Đạo Nhân nằm đè trên lưng cô ấy bỗng đứng thẳng dậy, bình thản đi đến trước mặt Bạch Lộ Khâm.
Giang Đạo Nhân giẫm lên cái bóng của cậu ta, khoé môi vẽ ra một độ cong thờ ơ: “Tiểu Khâm Khâm hôm nay chẳng đáng yêu chút nào. Cậu muốn chọc tôi bực lên hả? Ai cho cậu cái lá gan đó thế?”
Bạch Lộ Khâm cũng cười, nụ cười còn mỉa mai hơn thường ngày: “Tôi cũng không có nhiều thời gian đến vậy để chơi với cậu đâu. Nghe lời một chút đi Giang Giang, những gì tôi làm đều là vì nước T.”
“Mà cậu, lại chẳng đáng một xu.”