Đàm Nghệ Hi trầm mặc, Quan Nghiên yên lặng chạm lên vai cô ấy, sức nặng trên vai bỗng hoá thành tảng đá đè chặt trái tim cô ấy, khiến tâm trạng tốt đẹp không khỏi trùng xuống.

Hơn mười phút sau, khi người đằng trước bọn họ nhập xong thông tin, Bạch Lộ Khâm nghiêng đầu nói với Giang Đạo Nhân đang dựa vào vai Quan Nghiên ngủ gà ngủ gật: "Đừng có ngủ nữa, mau đi thôi."

Quan Nghiên nhìn chàng trai bước vào cổng kiểm tra, cúi đầu đánh thức cô gái bên cạnh mình: "Giang Giang, tới lượt chúng ta rồi."

Giang Đạo Nhân "ừ" một tiếng, đứng thẳng người dậy, che miệng ngáp một hơi dài.

"Hửm? Cậu thay bao tay mới à?" Quan Nghiên để ý thấy kết cấu hình dáng bao tay hôm nay của cô khác hẳn với cái cô đeo ngày hôm qua.

"Ừm, cái cũ bị rách mất rồi."

Giang Đạo Nhân dụi mắt, nhấc chân bước lên cổng kiểm soát, thẳng lưng để hệ thống quét mặt.

Chờ đến khi cả bốn người kiểm tra xong thì mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng rọi xuống chiếu sáng phần lớn diện tích sân trường.

Toà nhà số một ở ngay phía trước, đi bộ mấy chục bước là tới.

Dưới khung cảnh tráng lệ của các toà nhà to lớn càng tô đậm thêm sự nhỏ bé của bốn bóng đen bị ánh nắng kéo dài trên mặt đất.

*

"Đây, của các cô cậu. Tiếp theo."

Một người đàn ông có tuổi ngồi trên ghế xem hồ sơ phất tay, bốn bộ sách xếp chồng trên bàn bất chợt bay lơ lửng rồi rơi vào tay của bốn người.

Giang Đạo Nhân là người ra khỏi văn phòng đầu tiên sau khi nhận được sách.

Cô nghiêng người nhìn cô gái tóc ngắn phía sau lưng mình: "Tôi đói bụng rồi. Hi Hi có muốn đi ăn sáng với tôi không?"

Đàm Nghệ Hi: "Tôi từ chối. Tôi muốn đi thư viện."

"Tiếc thật đấy." Giang Đạo Nhân không để tâm đến thái độ lạnh lùng của Đàm Nghệ Hi, lập tức chuyển sang quàng vai bá cổ Quan Nghiên và Bạch Lộ Khâm: "Vậy hai người đi với tôi nhé?"

Bạch Lộ Khâm hất cánh tay của cô xuống: "Tôi không rảnh để chơi với cậu đâu."

Quan Nghiên cũng không muốn đi, nhưng thấy Giang Đạo Nhân ôm ngực thở dài, biểu cảm trông rất tổn thương liền không nỡ nói lời từ chối: "Tôi đi với cậu."

Nghe được câu trả lời mình muốn, Giang Đạo Nhân nhanh chóng thu hồi biểu tình giả tạo của mình, quay sang ôm lấy Quan Nghiên: "Quả nhiên chỉ có cậu là thương tôi nhất thôi, không giống hai tên máu lạnh nào đó."

Đàm Nghệ Hi: "..."

Bạch Lộ Khâm: "... Muốn chết thì cứ nói, tôi lập tức thoả mãn cậu."

Giang Đạo Nhân buông vai Quan Nghiên ra để né tránh đòn đánh của Bạch Lộ Khâm, tay chống lên tường cười ha hả.

Thấy Bạch Lộ Khâm không nhịn được lại giơ tay lên, Quan Nghiên vội vàng đứng ra hoà giải: "Giang Giang, cậu chờ tôi trước cổng trường đi. Đợi tôi trở về ký túc xá cất sách xong liền đi cùng cậu."

Giang Đạo Nhân đưa sách của mình cho cô ấy, cười hì hì: "Nhờ cậu đem về giúp tôi luôn nhé?"

"Ừm."

"Cảm ơn Nghiên Nghiên."

Ba người im lặng dõi theo bóng lưng của cô dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Đàm Nghệ Hi chớp mắt một cái, dè dặt đặt sách lên tay Quan Nghiên: "Nghiên Nghiên, tôi cũng chưa muốn quay về, có thể nhờ cậu..."

Quan Nghiên gật đầu, mỉm cười: "Được mà. Lộ Khâm, nếu không cậu cũng đưa cho tôi luôn đi, cậu đâu có định trở về ký túc xá bây giờ đúng không?"

"Ừ." Bạch Lộ Khâm chỉnh mắt kính trên sống mũi: "Có làm phiền cậu quá không?"

"Không phiền. Sách cũng không có bao nhiêu." Quan Nghiên nhận sách từ tay Bạch Lộ Khâm.

Sau khi tách khỏi hai người bạn cùng phòng tại sảnh lớn của toà nhà số một, cô ấy ôm theo sách của bốn người một mình quay về khu ký túc xá.

***

Trước cổng trường, Giang Đạo Nhân nhàm chán ngồi nghịch bồn hoa được trồng xung quanh vỉa hè.

Cô duỗi chân đá một hòn sỏi nhỏ bị rơi ra khỏi bồn hoa, không ngờ nó lại vô tình bay trúng vào chân của một thanh niên đang cùng với nhóm bạn đi ra khỏi trường học.

"Mẹ kiếp, cái đéo gì thế?" Thanh niên bị đá trúng quay đầu nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ hung dữ.

Giang Đạo Nhân: "..." Rõ ràng cô đá rất nhẹ, sao nó có thể bay mà không nhìn đường như thế chứ? 囧

Cô vội vàng đứng dậy phủi phủi bụi bẩn dính trên mông, đi đến trước người kia nói lời xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi thực sự không cố ý. Xin lỗi nhé."

Thanh niên đưa tay túm cổ áo cô, không định để yên chuyện này: "Ha, không phải cố ý thì là cố tình nhỉ?"

Giang Đạo Nhân: "..." Logic kiểu gì vậy?

Từ hành động của thanh niên mà nói, nếu cô còn không nhìn ra anh ta cố tình gây sự thì cô đúng là bị ngu.

Giang Đạo Nhân không gỡ tay thanh niên ra khỏi cổ áo, ngược lại còn phối hợp giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng: "Vậy anh muốn thế nào? Tôi mời mọi người đi ăn sáng nhé?"

Mới sang bên đây có hai ngày thôi, cô không thể gây rắc rối cho bạn cùng phòng của mình được.

Thanh niên nhìn cô gái gần trong gang tấc, cái kiểu búi tóc ở hai bên đầu trông khá trẻ con, nhưng kết hợp với gương mặt xinh đẹp này lại mang một vẻ đẹp cá tính không thể coi nhẹ.

Bỏ đi, chấp nhặt với mấy đứa con gái là phiền phức nhất.

Thanh niên hừ lạnh một tiếng, buông cổ áo cô ra: "Lần sau đừng để ông đây nhìn thấy cô nữa, chướng khí."

Nói xong liền không chút khách khí đụng vào bả vai cô, dẫn theo đồng bọn của mình biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Giang Đạo Nhân chỉnh lại cổ áo, lặng lẽ xoa chỗ bị đụng đau.

"Giang Giang? Cậu làm sao thế?"

Quan Nghiên vừa ra khỏi cổng đã thấy Giang Đạo Nhân đứng xoay khớp vai giữa đường, động tác có hơi kỳ lạ.

"Không có gì đâu, chúng ta nhanh đi thôi. Tôi đói chết mất." Giang Đạo Niên một bên than thở, một bên túm chặt Quan Nghiên kéo cô ấy rời đi.

Hai người tìm một quán ăn ven đường gần trường học, bên ngoài có rất nhiều người tụm năm tụm bảy chen nhau mua đồ ăn sáng, vì vậy cả hai phải đứng xếp hàng chờ đợi như những người khác.

"Thật ra chúng ta có thể tìm một quán nào đó vắng khách hơn mà?" Giang Đạo Nhân chán nản nhìn hàng người phía trước.

Đối với vấn đề ăn uống, Quan Nghiên lại có thái độ rất cứng rắn: "Đây là lần đầu tiên chúng ta đặt chân đến nước Z. Khẩu vị của chúng ta chưa chắc đã phù hợp với bọn họ, quản lý Vương cũng đã dặn chúng ta đừng ăn bậy bạ giống như các du học sinh trước đây để rồi phải đau bụng cả một ngày."

"Anh ta chỉ làm quá lên thôi." Tuy nói như vậy nhưng Giang Đạo Nhân vẫn thành thật đứng chờ cùng Quan Nghiên.

Đợi hơn ba mươi phút mới tới lượt hai người. Quan Nghiên gọi một phần há cảo và một lồng bánh bao, lại yêu cầu thêm hai ly nước uống rồi cùng Giang Đạo Nhân tìm một bàn trống ngồi xuống.

Bản tin buổi sáng được chiếu trên ti vi thu hút sự chú ý của mọi người trong quán, giọng nói trầm bổng của nữ phóng viên nhẹ nhàng cập nhật tin tức mới nhất về diễn biến hôm qua.

【 Theo như thông báo từ phía chính phủ, tình hình sức khoẻ của đội cảm tử số một đã gần như ổn định, không có thương vong nghiêm trọng xảy ra. 】

【 Dựa trên thống kê chỉ số từ trường mà nhóm nghiên cứu đã đề ra, một phần năng lượng bên trong Thạch Tín đã bị đội cảm tử số một ra tay xoá sổ, do đó không đủ để HELL duy trì năng lượng mở cổng lâu dài. 】

【 Thế nên, nhóm nghiên cứu và tổ trinh sát dự đoán lần mở cổng tiếp theo của HELL rất có thể là vào tháng sau. Lần này, sẽ là hai cánh cổng đồng thời mở ra. 】

【 Tuy nhiên xin mọi người đừng quá lo lắng. Đối với chuyện này, bên phía chính phủ cũng đưa ra một số biện pháp giải quyết, tránh cho việc chúng ta ở thế bị động bó tay chịu trói giống như trước kia. 】

【 Kế tiếp chính là bản tin —— 】

Những lời tiếp theo của nữ phóng viên không còn lọt vào tai của Giang Đạo Nhân nữa mà bị cắt ngang bởi rất nhiều tiếng nói chuyện của mọi người trong quán.

Hầu hết tất cả đều đang đoán mò biện pháp giải quyết mà chính phủ nói là gì.

Sức tàn phá của HELL không phải chuyện đùa, nhất là khi đội cảm tử số một tiếng tăm lẫy lừng đã thất bại trong việc đóng cánh cổng ấy lại.

Có thể nói, tai hoạ lớn nhất mà công dân nước Z sắp phải đối mặt chính là hai cánh cổng đồng thời mở ra vào tháng 9.

Quan Nghiên cầm khăn giấy lau đôi đũa, nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ họ sẽ ổn thôi."

Giang Đạo Nhân đang cố gắng nhét ba chiếc há cảo vào miệng chợt khựng lại khi nhận ra có người đang nói chuyện với mình: "Hả?"

"..." Quan Nghiên cụp mắt, đặt đôi đũa đã lau sạch lên bát: "Nước Z là quốc gia sở hữu đông đảo Hunters có năng lực vượt trội, tôi đoán bên phía chính phủ sẽ cử ra ba đội ngũ có tiếng để xử lý vụ này."

Đối với tin tức nóng bỏng trên mạng bây giờ, Giang Đạo Nhân không quan tâm cho lắm: "Ồ, ra là vậy."

Quan Nghiên lấy làm lạ trước thái độ có phần thờ ơ của người đối diện: "Không giống cậu thường ngày nha. Chẳng phải cậu hứng thú nhất với mấy tin tức liên quan đến HELL sao?"

Giang Đạo Nhân ăn thêm một cái bánh bao rồi uống một ngụm nước cam: "Tôi chỉ quan tâm đến đất nước của chúng ta thôi."

"A, cậu nhắc tôi mới nhớ. Để đóng cánh cổng bị mở ra ở phía Bắc, nước T chúng ta đã hy sinh mất hai đội ngũ vừa kết nạp." Quan Nghiên thở dài, vẻ mặt buồn bã: "Không biết họ có đủ nhân lực để đối phó với lần mở cổng tiếp theo không nữa..."

Giang Đạo Nhân im lặng nhai bánh bao, một lúc sau mới lên tiếng: "Biện pháp tốt nhất lúc này là mượn thêm nhân lực từ nước khác."

Quan Nghiên gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

"Quản lý Vương sẽ thu xếp ổn thoả thôi."

"Ừm."

***

Thời điểm hai người cùng nhau rời khỏi quán ăn đã là một tiếng sau đó, Giang Đạo Nhân cảm thấy bản thân vẫn chưa ăn đủ nên quyết định ghé vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua thêm ba hộp kem.

Quan Nghiên đứng chờ bên ngoài nhận được cuộc gọi từ Bạch Lộ Khâm, cô ấy tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống rồi bấm nghe điện thoại: "Sao thế, Lộ Khâm?"

【 Cũng không còn sớm nữa, tại sao hai cậu vẫn chưa quay về? 】

Quan Nghiên nhìn đồng hồ đeo tay, quả thực là có hơi trễ, mười lăm phút nữa là mười một giờ đúng rồi.

"Xin lỗi, bọn tôi không để ý thời gian. Có chuyện gì không?"

【 Dì quản lý ký túc xá vừa nói với tôi khoảng một giờ chiều nay tất cả học viên phải có mặt đầy đủ trong hội trường. Nghe nói là hoạt động chào mừng tân sinh viên. 】

Quan Nghiên gãi gãi đầu: "Tôi hiểu rồi. Bọn tôi sẽ trở về ngay lập tức."

Bạch Lộ Khâm vừa cúp máy thì Giang Đạo Nhân bên kia cũng đẩy cửa đi ra khỏi cửa hàng.

"Nghiên Nghiên, cửa hàng tiện lợi hết vị Vanilla mất rồi, cậu ăn tạm vị dâu nhé?" Giang Đạo Nhiên cười nói: "Trông cũng khá ngon đó, nếu không thích vị dâu thì tôi còn mua vị ——"

Chưa kịp dứt câu thì Giang Đạo Nhân đã bị Quan Nghiên nắm lấy cánh tay kéo đi một mạch.

Bị lôi đi bất ngờ khiến cô suýt chút nữa đã làm rơi cả ba hộp kem. Nhìn dáng vẻ gấp gáp của người phía trước, Giang Đạo Nhân ôm chặt hộp kem, ngơ ngác hỏi: "Cậu sao vậy?"

Quan Nghiên thở hắt một hơi: “Chúng ta cần nhanh chóng quay lại trường học.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play