Thấy mọi chuyện đi quá xa, Quan Nghiên vội vàng chắn giữa hai người: “Này, thôi đi. Đừng có cãi nhau nữa!”
Cô ấy chưa kịp điều động năng lực của mình thì Giang Đạo Nhân đã đưa tay đẩy cô ấy sang một bên: “Không cần đâu, Nghiên Nghiên.”
Rồi quay đầu nhìn Bạch Lộ Khâm, biểu cảm lộ rõ vẻ hài hước, như thể đang được nghe một câu chuyện cười thế kỷ nào đó: “Oai phết nhỉ? Tôi tưởng loại người như cậu chỉ biết đến bản thân mình thôi chứ? Hoá ra cũng trung thành quá ha? Đến đây tôi lại cảm thấy cái tên Tiểu Khâm Khâm này quả thật là không còn xứng với cậu nữa.”
“Chẳng trách cậu chưa bao giờ thích nó. Vậy tôi đặt lại một cái tên có thành ý hơn nhé?”
Giang Đạo Nhân nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu.
Thời điểm cô mở mắt ra lần nữa, bên trong chứa đầy sự lạnh lẽo không phù hợp với độ tuổi: “Con chó của chính phủ. Thế nào, phù hợp với cậu chứ?”
Bạch Lộ Khâm cũng dần dâng lên một tia lệ khí: “Con chó của chính phủ thực sự là ai? Bàn về độ trung thành, cậu càng là người không có tư cách lên giọng ở đây!”
Giang Đạo Nhân nhoẻn miệng cười: “Vậy sao?”
Trong quá khứ, hai người đã từng cãi nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng nghiêm túc đến mức sắp sửa đánh nhau như thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Quan Nghiên không định để cho bọn họ tiếp tục nữa, chuẩn bị ra tay can thiệp thì Đàm Nghệ Hi nãy giờ vẫn luôn im lặng chợt mở miệng: “Bạch Lộ Khâm, Giang Đạo Nhân.”
Hai người kia đằng đằng sát khí đồng loạt nhìn về phía cô ấy, chỉ thấy Đàm Nghệ Hi hờ hững lên tiếng: “Còn muốn nói đến chừng nào nữa? Mọi người đang nhìn kìa. Đừng để người ngoài có cái nhìn không tốt về nước T.”
Đúng thật là trong lúc bọn họ cãi nhau, bầu không khí khác thường đến mức thu hút sự chú ý của một số học viên vẫn còn đứng trên sân trường lẫn một bộ phận người hóng hớt trên khán đài.
Giang Đạo Nhân cười xùy một tiếng, xoay người đi về phía cánh cửa đầu tiên.
Bạch Lộ Khâm nhéo ấn đường, tâm trạng dường như đã bình tĩnh trở lại, gật đầu với Đàm Nghệ Hi một cái: “Xin lỗi.”
Đàm Nghệ Hi không nói gì mà rời đi luôn, có vẻ là định đuổi theo Giang Đạo Nhân đã đi từ lâu.
Sân trường càng lúc càng thưa thớt người, Quan Nghiên nhìn Bạch Lộ Khâm im lặng đứng đó, lặng lẽ thở dài.
Cô ấy bước lại gần Bạch Lộ Khâm, bàn tay khẽ chạm lên cánh tay của chàng trai, cách một lớp áo mỏng sờ được một tầng cơ bắp căng cứng: “A Khâm, không sao đâu. Tôi biết cậu chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi.”
Bạch Lộ Khâm nhận ra Quan Nghiên đang âm thầm tác động đến cảm xúc của mình, ánh mắt thoáng dịu lại: “Tôi...”
Quan Nghiên lắc đầu ra hiệu cho cậu ta đừng nói chuyện, dịch xuống cầm lấy cả bàn tay lạnh như băng của chàng trai, kéo cậu ta đi về phía trước.
Bên kia, Giang Đạo Nhân từng bước chậm rãi đi được hơn nửa cầu thang băng, ánh sáng đằng trước càng ngày càng chói loá, châm cho hai mắt cô đau xót, con ngươi hiện lên tơ máu mờ nhạt.
Dẫu vậy nét mặt của cô vẫn rất bình thản, mí mắt cũng chẳng buồn chớp, cứ thế tiếp tục đi đến cuối đường.
“Giang Đạo Nhân.”
Phía sau có người gọi tên cô, nhưng cô không quay đầu lại, chỉ nói: “Tôi biết mà, Hi Hi. Thực ra Bạch Lộ Khâm nói cũng không sai, đối với tôi, nước T quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Thế nên tôi sẽ cố gắng hết sức trong đại hội lần này.”
Đàm Nghệ Hi khẽ cười, mí mắt hơi cụp xuống: “Vậy là tốt rồi.”
*
Bước qua ánh sáng trắng, đập vào trong mắt Giang Đạo Nhân là một không gian bằng phẳng và rộng lớn mang theo khí lạnh, mặt đất dưới chân bị đông thành một lớp băng dày trải rộng đến tận cùng.
Biểu tình của các tân sinh viên có mặt ở đây đều vô cùng bối rối, không ít người run cầm cập vì hơi lạnh bốc lên cuồn cuộn từ dưới mặt đất, thậm chí một vài người còn không thể tự đứng vững trên lớp băng trơn trượt này.
"Đây là..." Đàm Nghệ Hi không khỏi nhăn mày khi thấy cảnh tượng trước mắt, cẩn thận từng bước đặt chân lên mặt băng.
Trái ngược với dáng vẻ cẩn trọng của bạn cùng phòng, Giang Đạo Nhân đi đứng rất là thoải mái. Cô nhìn xung quanh rồi lại nhìn chính mình, suy tư vuốt cằm: “Tôi nói mà, bảo sao trang phục của chúng ta lại như thế này.”
Trang phục của tân sinh viên là kiểu bó sát liền thân màu đen lộ rõ đường cong cơ thể, lớp cổ áo mỏng nhẹ ôm sát cổ họng, các dây đai an toàn được cài quanh người bọn họ lần lượt từ ngực đến eo rồi tới bắp đùi.
Nhiệt độ ở đây quá lạnh, khiến cho hai cánh tay không có lớp vải che đậy nổi từng trận da gà.
Giang Đạo Nhân nhướng mày nhìn vào đôi boot cao đặc chế chuyên dùng cho những hoàn cảnh khắc nghiệt dưới chân mình. Bên ngoài, chúng trông khá là cồng kềnh, nhưng bên trong thì lại mang tới cảm giác thoải mái đến khó tin.
Rất nhẹ, hoàn toàn không gây ảnh hưởng bất tiện nào cho các hoạt động của đôi chân.
Đã hơn năm phút kể từ lúc bước qua cánh cửa đầu tiên, các tân sinh viên dường như đã thích ứng tốt với môi trường hiện tại, lúc này đây bọn họ đều đang đợi chỉ thị tiếp theo của người đại diện.
Quả nhiên không lâu sau, giọng nói từ tính của người đàn ông chợt vang lên.
【 Hơn năm mươi năm trước, đất nước của chúng ta rất thịnh hành bộ môn trượt băng nghệ thuật, thế nhưng tôi tự hỏi, bắt đầu từ lúc nào mà tất cả mọi người đã dần lãng quên nó vậy? Là do mọi người đã tập trung quá nhiều vào HELL hay sao? 】
【 Tôi hy vọng các bạn nhớ rõ, địa hình bên trong HELL là muôn màu đa dạng, việc các bạn bỏ quên một địa hình nào đó sẽ là nhược điểm chí mạng của các bạn trên con đường trở thành Hunters chuyên nghiệp. 】
【 Thế nên hôm nay tôi và nhà trường đã mang đến một sân chơi phù hợp và lành mạnh cho các bạn. Quy tắc rất đơn giản, không quan tâm các bạn sử dụng phương pháp gì, chỉ cần chạy từ vạch xuất phát về đích sẽ được tính là hoàn thành cuộc thi đầu tiên. 】
【 Chúc cho người nhanh nhất sẽ giành được chiến thắng. Chúng tôi đợi bạn bên ngoài. 】
Đến đây là kết thúc, ngoại trừ phần hướng dẫn khởi động đôi boot địa hình đang hiển thị trên cao kia ra thì người đàn ông không đề cập thêm vấn đề gì nữa.
Chính vì vậy mà biểu cảm của những người có mặt tại đây phần lớn đều không mấy tốt đẹp, bọn họ chỉ là những đứa trẻ chân ướt chân ráo mới bước chân vào trường đại học đào tạo Hunters chuyên nghiệp, kinh nghiệm và trải nghiệm gì gì đó hoàn toàn bằng không.
Thế nên bảo bọn họ thi chạy với nhau trên địa hình vừa trơn trượt vừa lạnh băng này chẳng khác nào yêu cầu mấy con vịt cạn xuống nước bơi lội.
Thật sự là làm khó nhau mà.
Khán giả bên ngoài sau khi chứng kiến sự việc cũng sửng sốt, cứ nghĩ đám trẻ này sẽ còn đứng yên thêm vài phút nữa, nào ngờ chỉ sau vài giây, một người trong đó đã dùng dị năng của mình thổi bay bản thân lên không trung và tiến về phía trước.
Như một dấu hiệu tiên phong nào đó, những thí sinh sở hữu siêu năng lực có tính chất tương tự đã nhanh chóng hành động.
Không khí bên ngoài trở nên náo nhiệt, rất nhiều người đã vỗ tay cổ vũ từ xa cho thí sinh yêu thích của mình.
Ngay cả một vài người trong ban giám sát cũng không khỏi gật đầu khen ngợi trước những phản ứng tức thời ấy.
Muốn trở thành một Hunter chuyên nghiệp, yếu tố đầu tiên không thể thiếu chính là bản năng ứng biến trước những tình huống não bộ chưa kịp đưa ra biện pháp phù hợp, bởi nó không chỉ cứu chính bản thân mà còn cứu cả đồng đội đang kề vai sát cánh trong HELL.
Đó là lý do vì sao trong một đội ngũ cảm tử nhất định phải có một quân sư chỉ đạo.
*
“Chúng ta nên làm gì đây?”
Kế bên vang lên giọng nói quen thuộc, Giang Đạo Nhân nghiêng đầu, nhìn Quan Nghiên lúng túng nắm chặt cánh tay cô để giữ thăng bằng, ánh mắt nhìn xuống lớp băng dày tràn ngập e ngại.
"Trước tiên, phải khởi động giày đã." Giang Đạo Nhân dùng gót chân phải chạm nhẹ hai lần vào gót chân trái. Ngay lập tức, phần đế của đôi boot bật ra hai lưỡi thép tán đinh sắc bén, kêu lên một tiếng "cạch" dứt khoát. Lớp bạc sáng bóng của lưỡi thép phản chiếu trên mặt băng lạnh lẽo, càng làm nổi bật kiểu dáng thời thượng của đôi boot.
Thấy thế, ba người bên cạnh cô cũng lục tục làm theo.
Sau khi đôi boot địa hình biến thành giày trượt băng thực thụ, Đàm Nghệ Hi, Quan Nghiên và Bạch Lộ Khâm sâu sắc cảm nhận được việc Giang Đạo Nhân có thể dễ dàng đứng thẳng như vậy là một chuyện khó khăn cỡ nào.
Giang Đạo Nhân mỗi bên đỡ lấy một phần sức nặng từ Đàm Nghệ Hi và Quan Nghiên, ánh mắt thản nhiên nhìn tư thế cứng đờ của chàng trai thi thoảng bị trượt nhẹ một đoạn: “Tiểu Khâm Khâm, lát nữa thi đấu nhớ cẩn thận nhé. Ngã dập mông cũng đừng khóc nhè đấy, chúng ta đang quay trực tiếp đó.”
Sau khi đôi boot địa hình biến thành giày trượt băng thực thụ, Đàm Nghệ Hi, Quan Nghiên và Bạch Lộ Khâm mới cảm nhận sâu sắc rằng việc Giang Đạo Nhân có thể dễ dàng đứng thẳng như vậy là điều không hề đơn giản.
Giang Đạo Nhân mỗi bên đỡ một phần sức nặng của Đàm Nghệ Hi và Quan Nghiên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Lộ Khâm, người đang cố gắng giữ thăng bằng trong tư thế lưng hơi cúi thấp, thi thoảng cử động là lại bị trượt nhẹ một đoạn.
Cô nói: “Tiểu Khâm Khâm, lát nữa khi thi đấu nhớ cẩn thận nhé. Có ngã dập mông cũng đừng khóc, chúng ta đang quay trực tiếp đấy.”
Sự chế giễu trong giọng nói của cô rõ ràng đến mức Bạch Lộ Khâm không thể không nghiến chặt răng. Khoảnh khắc cậu ta quay đầu nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sắc bén đó nếu có thể hoá thành lưỡi kiếm thì có lẽ cô đã bị chém thành từng mảnh từ lâu rồi.
Bạch Lộ Khâm tính mở miệng đáp trả thì nhận ra cơn tức giận trong lòng đang dần lắng xuống. Cậu ta liếc nhìn Quan Nghiên, thấy nét mặt cô ấy tỏ ý ngăn lại liền quay đầu sang một bên.
Vốn dĩ cậu ta không định tiếp tục cãi nhau với Giang Đạo Nhân, chỉ là trước giờ tính tình của hai người quá ác liệt. Nếu không phải Quan Nghiên ở bên trong can thiệp vào, chỉ sợ hai người đến tối cũng chưa thể kết thúc.
Nếu thế, làm trò cười cho thiên hạ là chuyện nhỏ, nhưng khiến nước T mất mặt sẽ là chuyện lớn.
Nghĩ đến đây, dường như bỏ qua cho việc Giang Đạo Nhân châm chọc khiêu khích cũng không phải chuyện quá khó.
Mặc dù vậy nhưng sao cứ thấy bực bội thế méo nào ấy!