Trong cái thế giới nơi con người đứng đầu chuỗi thức ăn này, bởi vì sự xuất hiện của Thạch Tín mà con người được chia làm hai loại. Chúng tôi gọi bọn họ là kẻ dị biệt và người vô năng.
Chỉ có 30% kẻ dị biệt bị biến đổi bởi Thạch Tín sẽ đạt được siêu năng để bảo vệ thế giới.
Vậy từ đâu mà nước Z lại có sự hiện diện của Thạch Tín?
Hơn năm mươi năm trước, hai tiểu hành tinh ngoài vũ trụ xảy ra sự va chạm do chệch quỹ đạo, vụ nổ ấy đã khiến vô số đá vũ trụ rơi xuống Trái Đất, trong đó nước Z là nơi chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Thảm hoạ thiên thạch được ghi nhận đã gây ra hàng loạt thương vong với quy mô lớn trên khắp cả nước.
Những mảnh thiên thạch mang trong mình từ trường khác biệt đã làm thay đổi nghiêm trọng hệ sinh thái xung quanh nó, hệ lụy này khiến những sinh vật sống trong phạm vi ấy đồng loạt tử vong vì sự biến đổi quá mức.
Những vật môi giới như mảnh vỡ thiên thạch được chính phủ đặt một cái tên là Thạch Tín.
Môi trường cất chứa Thạch Tín sẽ sản sinh ra cánh cổng có thể bước vào không gian khác nhờ từ trường hỗn loạn, vô số quái vật không trùng lặp sẽ ở thời điểm Thạch Tín đạt được trạng thái cao nhất bước ra ngoài và tàn sát con người trong hiện thực.
Vì thế, những sinh vật sống có thể sống sót dưới sự biến đổi đó sẽ trở thành tai hoạ hoặc Chúa cứu thế. 30% dân số ấy chính là một ví dụ điển hình.
Họ là kẻ dị biệt, cũng là anh hùng cứu vớt vận mệnh của loài người.
*
'Rầm ——!'
【 Tất cả mọi người, xin hãy sơ tán dần về hướng Bắc! Mong mọi người đừng chen lấn xô đẩy, những Hunter đã ở bên trong kiểm soát tình huống, chúng ta nhất định phải thật bình tĩnh, đừng gây thêm rắc rối cho họ! 】
Giọng nữ đầy nội lực truyền ra từ loa phát thanh đã khiến bước chân vội vàng của người dân xung quanh chậm đi đôi chút.
Bên trong dòng người xuôi chiều, chính giữa trung tâm, một cô gái trẻ dừng bước và ngẩng đầu nhìn lên trời, cánh cổng lơ lửng giữa không trung liên tục truyền đến tiếng động ồn ào không theo quy luật khiến ai cũng vừa sợ hãi lại vừa tò mò.
Bởi vì không một ai dám quay đầu lại nên đã không nhận ra tiếng xé gió rất nhẹ khẽ vút lên trong chớp mắt.
Một người đàn ông trung niên cao lớn đang che chở cho vợ con mình rời đi đụng phải bả vai của cô gái, thấy cô chắn đường người đi lại liền không nhịn được cáu bẳn: "Này! Di chuyển đi chứ!"
Cô gái thu lại ánh mắt và liếc về phía ông, miệng hơi hé mở.
Người đàn ông trung niên chưa kịp nghe thấy cô nói gì đã bị tiếng hét của người vợ bên cạnh làm cho giật mình: "Chồng ơi, cẩn thận trên đầu!!!"
Ông theo phản xạ ngẩng đầu, bao trùm tầm nhìn là bộ hàm răng sắc bén đang mở rộng về phía ông. Dường như trong một khoảnh khắc, ông đã nhìn thấy cái chết của mình.
—— Thi thể đầy máu cùng với cái đầu nát bét.
Ông đã nghĩ như thế, nhưng vào giây tiếp theo, một lực đẩy rất mạnh từ chỗ đứng kế bên người đàn ông đã làm ông va trúng người vợ rồi khiến cả hai người cùng ngã văng đi.
Tiếng hét sợ hãi của mọi người vang lên đúng như ông dự đoán, nhưng ông không chết.
Cô gái bị ông trách mắng từ một phút trước đang đứng tại chỗ của ông, hai tay trắng nõn gầy yếu giữ chặt phần mỏ nhọn trên dưới của con quái vật khổng lồ có cánh, rõ là một cô bé nhỏ hơn ông về mọi mặt lại có thể từ từ bẻ ngược mỏ nhọn đang cố gắng khép lại của con quái vật.
Người đàn ông trung niên được người vợ đỡ dậy vội vàng nói: "Cô gái, tay của cháu ——"
Cô gái nâng mắt nhìn một hàng máu chảy dọc cánh tay mình do những chiếc răng của con quái vật đã ghim sâu vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay, không ừ hử gì mà lần nữa nhìn về phía ông, nói nốt những gì mình chưa kịp nói vừa nãy: "Bọn họ thất bại rồi."
Người đàn ông sửng sốt: "Cái gì...?"
Ông muốn tìm hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô, thế nhưng cô gái lại không nhìn ông nữa.
Cô nheo mắt, trước khi dải nước bọt chảy ra từ miệng con quái vật sắp rớt vào người mình liền siết mười ngón tay lại, hàng chục luồng điện bắn ra từ ngón tay cô đi vào cơ thể quái vật, lông chim dày đặc bị giật đến chẻ ngọn, lặng lẽ lộ ra bắp thịt đỏ ửng có dấu hiệu bị cháy sém.
Ngay khi quái vật đau đớn giãy giụa muốn hất kẻ đang kìm kẹp nó thì một làn điện lớn gấp đôi tách ra khỏi tay cô bổ thẳng vào hộp sọ của nó!
Con quái vật rít lên một tiếng rồi ngã vật sang một bên trước những ánh mắt kinh hoàng của mọi người xung quanh.
Bầu không khí cứ thế đông cứng một lúc lâu, cho đến khi một người lên tiếng.
"Đợi đã, cô ấy đâu rồi?"
Mọi người nhanh chóng phục hồi tinh thần, phát hiện ra cô gái đã cứu người đàn ông trung niên không còn đứng đó nữa.
Người đàn ông bồng con gái bằng tay phải, tay trái khoác vai người vợ, mắt nhìn về nơi con quái vật ngã xuống, miệng lẩm bẩm: "Tệ quá, còn chưa kịp cảm ơn cô bé..."
Ngày 12 tháng 8 năm 2024, một con quái vật khổng lồ có cánh đã bay ra ngoài cánh cổng và tấn công người dân ở gần khu vực đó trong khi các Hunter vẫn còn chiến đấu bên trong Địa Ngục.
Đến tận khi họ đi ra ngoài với thương tật đầy mình trên cơ thể, cánh cổng không hề đóng lại như những lần trước đây.
Đội cảm tử lẫy lừng không gì đánh bại trong mắt mọi người ——
Đã gặp phải thất bại đầu tiên.
*
"Này, mày đã đọc bản tin ngày hôm qua chưa?"
"Đọc rồi. Không thể tin là họ đã thất bại..."
Hai cậu học sinh lững thững bước đi khẽ im lặng, sau đó một người nói: "Nhưng mà video quay lại tình huống bất ngờ hôm qua được đăng tải trên Weibo cũng rất tuyệt. Điều đó chứng tỏ thành phố này vẫn còn nhiều người tài năng chưa đi vào HELL thôi."
Người còn lại tán đồng với ý kiến của cậu ta: "Cô ấy đỉnh thật nhỉ? Tiếc là chủ video chỉ quay được bóng lưng của cô ấy."
Ở phía đối diện, một cô gái cầm điện thoại nhanh chóng đi lướt qua người hai cậu nhóc đang tán dóc với nhau, trong giây phút ngắn ngủi ấy loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng của người đầu dây bên kia không ngừng nói chuyện.
"Được rồi, đừng càm ràm nữa, tôi hiểu rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn đến điểm tập hợp, okay?" Cô gái nói với giọng cam chịu: "Tiểu tổ tông, tôi sẽ không gây rắc rối đâu."
"Rồi rồi, tôi cúp máy nhé? Tôi lạc đường rồi, không call với anh nữa. Bye bye."
【 Từ từ đã, tôi biết cô đang qua loa lấy lệ với tôi, Giang —— 】
Không đợi người ở đầu dây bên kia nói nốt, cô gái đã lập tức cúp máy. Sau khi điện thoại trở về màn hình chính, cô bình tĩnh mở bản đồ lên dò đường.
Vốn dĩ lạc đường thật, qua loa lấy lệ với anh làm gì.
Tốn nửa ngày trời mò đường với sự hỗ trợ của bản đồ AI, cô gái từ điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn cổng lớn phía trước, trong mắt toát lên vẻ giải thoát.
Cô cất di động đi, tiến lên trước vài bước bắt chuyện với người cầm tệp giấy đứng ngay bên cạnh cổng ra vào: "Xin chào?"
Người cầm tệp giấy nâng mắt: "Tân sinh viên?"
"Đúng hơn là học sinh trao đổi. Hân hạnh được gặp mặt, tôi tên Giang Đạo Nhân."
Nghe vậy, người cầm tệp giấy liền lật mấy trang hồ sơ phía sau lên, tìm được chính xác thông tin của cô: "À, người của nước T. Các bạn đồng hành của cô đã đến đây từ sớm, tại sao cô không đi cùng bọn họ?"
Giang Đạo Nhân sờ sờ mũi: "Trên đường gặp một chút trục trặc."
"Được rồi, vào trong đi, ký túc xá của cô ở khu E3. Cứ đến gặp người quản lý để nhận phòng."
Người cầm tệp giấy đưa cho cô một ít giấy tờ, Giang Đạo Nhân nói lời cảm ơn rồi bước vào trường. Bên trong rộng hơn cô nghĩ nhiều, nhìn bằng mắt thường cũng chưa thấy điểm dừng ở đâu, thậm chí còn có hẳn bảng chỉ đường.
"Chịu chi thật đấy." Giang Đạo Nhân lẩm bẩm, đọc lướt qua bảng hướng dẫn từng khu nhà.
Kết cấu được chia thành hai hướng Đông — Tây, hướng nào cũng như hướng nào, chứa đầy những toà nhà cao chọc trời được xây xung quanh nhau cùng với lối vào sâu hút bị che khuất bởi những hàng cây to lớn được trồng dọc theo viền bãi cỏ xanh mướt.
Khu ký túc xá của trường này tập hợp hết ở hướng Tây, mỗi khu được phân bố riêng theo từng chữ cái La Tinh in hoa bao gồm từ A đến F, Giang Đạo Nhân cầm lấy một bản đồ nhỏ được đặt bên tay trái phía dưới bảng hướng dẫn, trong bản đồ nhỏ đã chỉ đường chi tiết các vị trí của những tòa ký túc xá khác nhau.
Cô phát hiện khu A, B, C ở rất gần trung tâm, nhưng từ khu C trở đi thì đã rải rác dần về phía rìa ngoài, nhìn là biết sự sắp xếp này không giống nhau, thậm chí có thể gây ảnh hưởng đến quyền lợi giữa các học viên trong khu ký túc xá.
Bất quá Giang Đạo Nhân không quan tâm lắm. Cô chỉ là du học sinh bất đắc dĩ mà thôi, học ở đây đủ năm năm cô sẽ trở về đất nước của mình, rối rắm mấy thứ không liên quan tới bản thân làm gì.
Nghĩ đến phải học cho tới khi ra trường mới được phép quay về, Giang Đạo Nhân vừa đi vừa thở dài.
***
"Phòng E1801 ở tầng 4, sơ đồ cụ thể được dán kế bên thang máy tại cuối hành lang." Dì quản lý khu ký túc xá nhận lấy hồ sơ từ tay Giang Đạo Nhân đọc lướt qua một lần rồi đóng dấu xác nhận, sau đó trả lại cho cô.
"Cảm ơn dì."
Dì quản lý liếc nhìn gương mặt xinh đẹp vô hại của đối phương, lại bổ sung thêm một câu: "Bản nội quy trường học và ký túc xá cũng được đặt gần chỗ thang máy, đọc kỹ một chút cũng không có gì là xấu."
Dì ấy trông coi nơi sinh hoạt của rất nhiều khóa sinh viên trong nhiều năm, hết người này đến người kia bỏ ngoài tai lời dì nói rồi vi phạm mấy điều vớ vẩn đã mang lại không ít rắc rối cho trường học, dần dần dì cũng lười phải nhiều lời.
Chỉ là lần này gặp được khá nhiều gương mặt ngoan ngoãn, dì ấy cũng không ngại nói vài câu.
Giang Đạo Nhân tiếp tục nói lời cảm ơn, sau khi chắc chắn dì quản lý không muốn nói chuyện với mình nữa mới quay lưng bước vào cổng kiểm soát phía sau.
Cổng kiểm soát có lẽ là được làm bằng hợp kim Titan nào đó có màu bạc, khi cô đặt chân lên đó, vô số tia laze màu xanh lục xen kẽ nhau dệt thành một cái lưới xuất hiện từ trong không trung lần lượt quét từ đỉnh đầu đến gót chân cô.
Thông qua màn hình hiển thị bên cạnh, Giang Đạo Nhân nhìn thấy tất tần tật số liệu nó vừa quét được. Gene, võng mạc, nhóm máu, dị năng và các số liệu cơ thể của cô được thu gọn vào trong gói thông tin『 Học viên Giang Đạo Nhân 』rồi bị chuyển vào rễ cây dữ liệu của khu E3.
Thu thập xong, màn hình nhanh chóng hiện lên dòng chữ【 Chào Mừng Đến Với Khu E Ký Túc Xá. 】rồi vỡ vụn trong không khí.
Cảnh tượng còn khá bắt mắt, Giang Đạo Nhân hiếm lạ nhìn vài lần rồi thôi, nhấc chân rời khỏi cổng kiểm soát.
Bước vào đại sảnh khu E, dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của sơ đồ cấu trúc tòa nhà, Giang Đạo Nhân tiện tay nhấc một cuốn sổ nhỏ nằm trong kệ đựng dựng bên cạnh rồi đi vào thang máy, bấm số tầng.
Trong lúc chờ đợi, cô móc điện thoại ra nhìn thử, không ít tin nhắn vẫn đang hiển thị trên màn hình khóa, cô định bấm vào xem thì thang máy ngừng di chuyển, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Thấy vậy cô lại tắt điện thoại nhét lại vào túi quần, nghiêng người rời khỏi thang máy.
Giang Đạo Nhân dọc theo hành lang dừng lại trước cánh cửa có biển hiệu「 E1801 」, hệ thống trên cửa cảm nhận được sự hiện diện của con người tự động bắn ra lớp màng laze quét người trước mặt, xác nhận thông tin nó nhận được hoàn toàn trùng khớp với gói thông tin ban đầu mới thu lại laze của mình.
Hệ thống biến mất, Giang Đạo Nhân giơ ra một bàn tay chạm lên cửa, bốn góc cố định của cánh cửa chợt bừng sáng, giống như con rắn trườn qua các vết khắc tinh xảo trên khung cửa rồi hội tụ dưới lòng bàn tay cô.
Ánh sáng tắt, cửa phòng lập tức mở ra.
Bên trong phòng ký túc xá đã có sẵn ba người, nghe thấy động tĩnh, ba người đồng thời nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
"Giang Giang!"
Giang Đạo Nhân vẫy vẫy tay coi như đáp lại lời chào hỏi nhiệt tình của cả ba: "Xin lỗi nhé, tôi lạc đường, tới trễ chút."