Quan Nghiên dở khóc dở cười: "Cậu không gặp vấn đề gì là tốt rồi. Mau thông báo lại tình hình của mình cho quản lý Vương đi, bốn tiếng trước quản lý đã sốt ruột hỏi thăm chúng tôi về cậu đấy."
"Đúng là tiểu tổ tông mà." Giang Đạo Nhân ngồi xuống giường, bật điện thoại trả lời các tin nhắn tồn đọng.
Phòng ký túc xá dành cho bốn người không gian không quá lớn nhưng không tạo cảm giác chật chội. Tông màu sắng sủa, ban công thoáng khí, đồ đạc cũng rất mới, vì vậy bầu không khí trong phòng khá là thoải mái.
"Tôi thích nơi này." Đàm Nghệ Hi chống cằm ngắm chim chóc đậu trên thanh ban công: "Thành phố, đường xá, trường học, tất cả mọi thứ đều rất tuyệt."
Bạch Lộ Khâm không phản bác cũng không đồng ý: "Ký túc xá không tách nam nữ."
Đúng vậy, Bạch Lộ Khâm chính là chàng trai duy nhất có mặt trong phòng ký túc xá E1801.
Lúc đến nhận phòng, phát hiện mình phải ở chung với ba bạn nữ đi cùng khiến cậu ta sửng sốt.
Cậu ta đã đưa ra thắc mắc của mình nhưng chỉ nhận về được câu "Quy định là quy định." của dì quản lý ký túc xá.
Quan Nghiên bình tĩnh rót nước cho mọi người: "Quyền lợi trong trường học đều phải do học viên tự mình tranh giành. Ý của dì ấy hẳn là như vậy."
Bạch Lộ Khâm và Đàm Nghệ Hi đều im lặng không nói, nhưng Giang Đạo Nhân ngồi trên giường ngược lại cười ra tiếng: "Được đó, nghe cũng không tệ mà."
Ba người trong phòng hơi khựng lại, nhìn cô gái mặt mày rạng rỡ nói chuyện: "Phải ở lại đây tận năm năm đúng là chán muốn chết, tìm cho bản thân tí trò tiêu khiển thì có gì sai sao?"
Trong mấy giây tĩnh lặng, Quan Nghiên bất ngờ bật cười, Bạch Lộ Khâm thở dài nhưng biểu cảm không còn nặng nề như vừa rồi nữa.
Ngay cả Đàm Nghệ Hi tính tình hướng nội cũng mỉm cười: "Kiềm chế chút đi, đừng có mang phiền phức cho chúng tôi."
Suy cho cùng, kẻ có năng lực mới có quyền ngạo mạn. Tiếc là không phải ba người bọn họ.
Rất nhiều năm ở cùng nhau, bọn họ chưa bao giờ thực sự được đứng bên cạnh cô.
"Phải đó, dù quản lý Vương không có ở đây nhưng không có nghĩa anh ta không kiểm soát được cậu."
Giang Đạo Nhân phất tay: "Đùa cái gì vậy, tôi còn chưa đủ ngoan ngoãn hay sao?"
Câu chuyện khép lại tại đây. Bạch Lộ Khâm và Quan Nghiên cùng nhau ra ngoài, Đàm Nghệ Hi tiếp tục ngẩn người nhìn ban công.
Giang Đạo Nhân nằm trên giường, lật lật cuốn sổ nhỏ.
Vào thời điểm sổ tay được hé mở, thông tin bị nén trong đó lập tức ùa ra, giống như một cái lò xo mất thăng bằng điên cuồng đâm thẳng vào mắt của cô.
Nghe thấy bạn cùng phòng nhẹ giọng kêu một tiếng, Đàm Nghệ Hi quay đầu liếc cô: "Làm sao vậy?"
Giang Đạo Nhân dùng hết sức nhắm mắt rồi mở ra, tròng mắt lờ mờ hiện lên mấy tia máu: "Không có gì, tôi cắn trúng lưỡi thôi."
Đàm Nghệ Hi gật đầu, đứng dậy đi ra ban công.
Giang Đạo Nhân ngồi dậy, cầm lọ thuốc nhỏ mắt trên bàn nhỏ vài giọt, cơn chua xót đọng lại khoé mi tan dần.
Từ thái độ của dì quản lý ký túc xá, cô gần như chắc chắn đàn anh đàn chị ra trường không thèm đọc cuốn sổ tay này lấy một lần.
Bảo sao đám học viên trước đây ít ai chịu đọc nội quy trường học, nếu cô biết trước là sẽ thế này thì cô cũng không đọc!
Giang Đạo Nhân trở lại giường, nằm xuống và nhắm mắt lại.
Vô số chữ cái được võng mạc trực diện tiếp nhận như một tấm vải trải dài trước mặt, trình bày đầy đủ luật lệ được ban hành trong trường học.
Bởi vì là đọc trong tiềm thức, nhắm mắt một lúc lâu khiến cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Lại nhịn một hồi, chấp nhận bản thân không gượng được lâu, cô quyết định chọn lọc những ý chính quan trọng nhất.
『 ① Không được phép tự ý sử dụng dị năng tấn công bạn học và người bình thường.
② Không được phép có bất kỳ hành vi mờ ám gây tổn hại đến nhà trường và bên ngoài.
③ Không được tự ý che giấu hoặc tàng trữ Thạch Tín.
④ Không được phép dẫn người bên ngoài không phải học viên của trường vào trong trường.
⑤ Sau 11 giờ đêm không được phép rời khỏi khu vực trường học và ký túc xá mà không có lý do chính đáng.
⑥ Tuân thủ các luật lệ của trường, nghiêm túc tham gia đầy đủ các khoá học lý thuyết và thực hành. 』
Tất nhiên là còn rất nhiều quy tắc lặt vặt khác được đề cập trong sổ tay, nhưng Giang Đạo Nhân chỉ chọn ra sáu điều cô cho là cần thiết nhất.
Tuy nhiên, theo như nhận định của cô, trừ ba điều đầu tiên thực sự không nên vi phạm ra thì ba điều còn lại cùng với nhiều quy tắc khác được ghi trong sổ tay hoàn toàn có thể phá luật.
Miễn là bạn đủ mạnh, không ai có thể cấm bạn tung hoành ngang dọc trong trường học.
Trước khi tới đất nước này, quản lý Vương cũng nhắc nhở cô phải giữ cảnh giác với các bạn học tương lai của mình.
Bọn họ rất kiêu ngạo, rất thích bắt nạt những bạn học mà họ xem là con kiến hôi tầm thường, đặc biệt là du học sinh đến từ nước T.
Các du học sinh trước kia được theo học ở ngôi trường này phần lớn chỉ học được hai năm đã lập tức thôi học quay về nước, người trụ lại lâu nhất cũng chỉ học bốn năm rồi dừng lại.
Không một ai có thể lấy được tấm bằng rồi hãnh diện rời khỏi trường như người nước Z bọn họ.
Người trụ lại lâu nhất đã nói: Bị bắt nạt trong hai năm đầu có thể nhẫn nhịn được, nhưng từ năm thứ ba và năm thứ tư trở đi, khi đã bắt đầu cùng với bạn học khác đi theo thầy hướng dẫn bước vào HELL, một khi người bên cạnh giở thói xấu, có thể toàn mạng để học tiếp năm cuối hay không cũng là chuyện khó nói.
Giáo viên phụ trách sẽ không thực sự trừng phạt những kẻ kiêu ngạo ấy, vậy nên ngậm đắng nuốt cay cuối cùng vẫn chỉ có bọn họ.
Khi nói lại những lời này với cô, nét mặt của quản lý Vương rất chua xót.
Thế giới này không hề công bằng, vào thời điểm tận thế xảy ra, sợi dây công bằng vốn đã bị nứt nẻ từ lâu triệt để tan nát.
Vì thế, khi trường đại học bên nước Z kêu gọi bốn du học sinh tiếp theo của nước T, đã có kinh nghiệm của những người đi trước nên không ai dám ứng tuyển, ngoài Giang Đạo Nhân bị ép ra thì cũng chỉ có ba người bạn cùng phòng của cô là tự nguyện tham gia.
Lúc đó mọi người rất bất ngờ, nhiều người thậm chí còn khuyên ngăn cậu ta nhưng Bạch Lộ Khâm chỉ bình tĩnh nói: "Tôi biết đất nước chúng ta không bằng đất nước bọn họ, sang bên đấy có lẽ sẽ bị bắt nạt rất thảm, nhưng không thể phủ nhận rằng người có thể ra trường là người có năng lực mạnh mẽ."
"Tôi có tham vọng của mình, thế nên tôi không sợ hãi những khó khăn ấy, vì tôi biết nếu tôi chết đi, tôi sẽ khiến bọn họ chôn cùng."
Ngông cuồng, nhưng rất khí phách.
Khiến mọi người bất giác tin rằng, có lẽ sẽ có một ngày đất nước của họ không còn là quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
***
"Này, tỉnh dậy đi."
Giọng nói từ trên cao truyền xuống đánh thức cô.
Giang Đạo Nhân muốn kéo chăm trùm lên mặt nhưng lại bị người kia cầm lấy rồi ném đi không thương tiếc.
"Đừng có thô lỗ như vậy chứ." Giang Đạo Nhân không kiên nhẫn mở mắt ra.
"Tôi sẽ còn thô lỗ hơn nữa nếu chúng ta bị muộn học." Bạch Lộ Khâm hất cằm, ra hiệu cho cô nhìn hai người bạn cùng phòng còn lại đã sửa soạn xong xuôi.
Chậc, chỉ chờ một mình cô thôi hả?
"Thật là."
Giang Đạo Nhân ngồi dậy vuốt mặt một cái, uể oải đi vào nhà vệ sinh.
Quan Nghiên nhặt cái chăn dưới đất lên, xếp gọn lại rồi đặt trên giường cho cô.
Đàm Nghệ Hi khoanh tay, tựa vào bàn: "Nuông chiều cậu ta quá sẽ biến cậu ta thành một con heo phế vật đấy."
Quan Nghiên lắc đầu cười: "Cũng không phải việc gì lớn, dù sao quản lý Vương cũng đã nhờ chúng ta để ý cậu ấy nhiều hơn."
Cậu ta 18 tuổi, không phải 1,8 tuổi có được không? Đàm Nghệ Hi và Bạch Lộ Khâm im lặng nhìn nhau.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, Giang Đạo Nhân bước ra ngoài hô một tiếng: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Bốn người cùng nhau rời khỏi ký túc xá, khi đi ngang qua chỗ của dì quản lý, người bên trong đột nhiên thò người ra, dọa cho Giang Đạo Nhân vừa đi vừa ngáp suýt nhảy dựng.
Bốn người bất ngờ dừng lại, Bạch Lộ Khâm hơi nhíu mày: "Cậu ta suýt chút nữa là đâm trúng dì đó, lần sau đừng có làm thế."
Đàm Nghệ Hi không nói gì, Quan Nghiên mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Dì quản lý rụt người lại, thản nhiên nói: "Tôi nhớ các cô cậu là du học sinh nước T. Tôi chỉ muốn nhắc nhở các cô cậu nên đến tòa nhà số một để nhận sách vở cùng với thời khóa biểu."
"Bởi vì hôm nay vẫn chưa dạy học, các cô cậu có thể nhân cơ hội này đi thăm quan ngôi trường và làm quen trước." Tránh cho việc lúng túng cái gì cũng không biết.
Quan Nghiên gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn dì."
Ba người còn lại cùng lần lượt nói cảm ơn.
Sau khi chào tạm biệt dì quản lý, bốn người bọn họ rời khỏi khu ký túc xá và tiến vào khu vực dạy học.
Phía trước cổng ra vào có rất nhiều người đang đứng chờ hệ thống quét mặt nhập thông tin cá nhân.
Đa số mọi người đều giữ thái độ hưng phấn, tiếng nói chuyện rôm rả chiếm cả một khoảng trời, một vài người trong đó còn thẳng lưng ưỡn ngực phô diễn dị năng của mình, sau đó nhận được một số tràng pháo tay đến từ bạn học xung quanh.
Đàm Nghệ Hi tinh mắt phát hiện một bạn học nữ trong đám đông suýt nữa thì bị dị năng của người kia làm cho bị thương.
Rõ ràng đám người đó cũng nhìn thấy nhưng không một ai quan tâm đến cô ta, mà chính bạn học nữ ấy cũng không dám tỏ thái độ khác thường.
Bạch Lộ Khâm nhìn theo ánh mắt của Đàm Nghệ Hi: "Đừng để ý, bắt đầu từ hôm nay cậu phải tập làm quen đi."
Quan Nghiên thấp giọng nói: "Bởi lẽ người tiếp theo rất có thể là cả ba chúng ta."