29
Trắc phi là người thông minh, từ khi biết chuyện thì không tới nữa, hẳn là đang chuẩn bị đường lui cho mình. Ta còn hỏi Vương ma ma, hoàng đế sẽ diệt cỏ tận gốc sao?
Vương ma ma lắc đầu, “Sao lão nô biết được.”
Nhưng mà, chuyện ngươi biết cũng không ít.
Khoan đã.
Cuối cùng cũng đợi được chiếu thư sắc phong Phần Dương vương tiếp theo đến, một đám người vui mừng phấn chấn xông tới, trong lòng ta cười nhạo, đợi một lát nữa các ngươi đều sẽ khóc cho xem. Kết quả là, sau khi nghe xong, ta còn nghi ngờ bản thân nghe đến ngốc rồi.
Bởi vì, trên thánh chỉ nói, vì Phần Dương Vương c.hết đột ngột, không có thế tử cũng không có đích tử, cho nên, đất phong được chia cho những người này. Nói một cách đơn giản, chính là ai cũng có phần.
Không phải đã nói là muốn tịch thu sao?
Ta không hiểu.
Ta chỉ quan tâm bản thân mình, nhưng trên thánh chỉ không đề cập tới nửa chữ, ai nấy đều đã có đất phong của mình, đợi đến sau khi Phần Dương Vương được hạ táng, bọn họ sẽ rời đi hết, lão vương phi trên danh nghĩa như ta không có ai quan tâm sao?
Không phải chứ?
30
Thực tế đã chứng minh, phải.
Phần Dương vương vừa được hạ táng, những người này liền thu dọn đồ đạc vô tâm vô phế chạy đi, một vương phủ rộng lớn như vậy, cái gì có thể chuyển được đều bị chuyển đi, có thể mang được cũng đều bị mang đi hết, chỉ còn lại một lão nhân cô độc là ta đây.
Không sợ, ta còn có của hồi môn, ta trù tính, dựa vào của hồi môn ta cũng có thể sống rất tốt.
Nhưng mà, lúc này Mạc ma ma rốt cuộc cũng mở miệng, đúng rồi, từ sau khi biết Vương ma ma là người của hoàng đế, ta càng thêm ỷ lại vào Vương ma ma, phớt lờ Mạc ma ma.
Mạc ma ma nói: “Điện hạ, người cũng nên lên đường rồi.”
Ta sợ đến mức đ.ánh rơi đũa, ngay lúc ta đang ăn cơm, một giây trước vừa mới khen trù tử mới làm sườn sụn chua ngọt ngon, một giây sau bà ấy đã nói như vậy, ai mà không sợ chứ?
Ta run rẩy nhìn bà ấy, “Ngươi nói cái gì?”
Mạc ma ma nghiêm mặt nói: “Lão nô nói, Phần Dương vương đã c.hết, người thân là vương phi đau buồn muốn c.hết, bệnh không dậy nổi, cũng nên lên đường rồi.”
“Đừng đừng đừng…”
Ta vẫn chưa sống đủ mà.
31
Sợ bóng sợ gió một hồi, ta thật sự phục rồi, không phải như vậy rất bất công sao? Mạc ma ma vậy mà lại dọa ta, Chiêu Hóa công chúa đã c.hết, nhưng Doanh Chiêu Chiêu ta, vẫn còn sống vui vẻ nhảy nhót.
“Có điều, vì sao chúng ta còn phải hồi kinh?” C.hết cũng đã c.hết rồi, không thể buông tha cho ta sao?
“Người là quận chúa, không hồi kinh thì còn có thể đi đâu?”
“Quận chúa?”
“Bây giờ người là ấu nữ của Ninh Viễn trưởng công chúa, từ nhỏ thân thể không dễ nuôi nên đã lớn lên ở Thanh Sơn tự.”
Ta chưa từng gặp Ninh Viễn trưởng công chúa, nhưng ta đi theo Thần Hoa, có biết đến tiểu nữ nhi của Ninh Viễn trưởng công chúa, nếu như ta nhớ không lầm, tiểu nữ nhi Thọ An quận chúa chân chính năm nay mới mười bảy tuổi, vừa xuất giá, còn ta đã bao nhiêu tuổi rồi?
“Người năm nay vừa mới cập kê, người đã quên rồi sao?”
Ta... Lần sau có thể đưa kịch bản cho ta trước được không, nếu không ta sẽ trông thật ngu ngốc.
32
Vừa ra khỏi ranh giới Phần Dương, ta tự hỏi liệu mình còn có thể trở về nhà một lần nữa không.
Vương ma ma nói: “Thân nhân hiện tại của người đang ở trong kinh thành đợi người.”
“Nhưng mà ——”
“Quận chúa, không gặp thì sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
Có lẽ là vậy, chỉ là, càng không gặp được thì ta lại càng nhớ nhung. Từ nhỏ cha nương đã yêu thương đệ đệ, đệ đệ là người có tính tình mềm nắn rắn buông, tuổi còn nhỏ nó đã biết mình là lão đại trong nhà, luôn thích bắt nạt ta. Còn ta, trước mặt phụ mẫu là tỷ tỷ tốt, sau lưng liền đ.ánh hắn, luyện tay nhiều lần, đ.ánh người đều không để lại vết bầm tím, đệ đệ luôn có miệng mà khó nói.
Sau khi bị đ.ánh mấy chục lần, đệ đệ cũng không dám cáo trạng nữa, ngoan ngoãn làm người hầu nhỏ của ta, bưng trà rót nước, cuộc sống của ta cũng rất tốt.
Lúc đó, ta thường cảm thấy cha nương không tốt, bây giờ cách xa, lại bắt đầu thấy nhớ. Bọn họ, cũng không phải không tốt, chỉ là một cặp phu thê bình thường, đối xử có không công bằng cũng là chuyện bình thường.
Dù sao, ta cũng đều có thể cho qua. Rời khỏi nhà mới biết, bên ngoài có biết bao nhiêu phồn hoa, tiền bạc, quyền lực, địa vị, lúc nào cũng đi kèm với cái c.hết, căn bản không đơn giản như ta tưởng tượng.
Ta sợ hãi, nhưng ta cũng không làm gì được, chính bản thân ta cũng không biết vì sao mỗi một lần ta gả đi đều c.hết một người, cũng may, bọn họ cũng không để ta chôn cùng.
33
Lần này hồi kinh, không đi đến hoàng cung, mà trực tiếp đi đến phủ công chúa.
Ninh Viễn trưởng công chúa là một phụ nhân ung dung hoa quý, đại khái là từ nhỏ đã quen với cuộc sống hoàng cung nghi kỵ lừa dối lẫn nhau, chỉ trong một giây đã có thể nhập vai, kéo ta gọi nữ nhi ngoan, vô cùng thân thiết.
Ta luôn cảm thấy, sự xuất phản thường tất hữu yêu.
*Sự xuất phản thường tất hữu yêu (事出反常必有妖): Nghĩa là sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.
Sau khi trở về phòng, hỏi Vương ma ma, biết người được chọn đi hòa thân đã xuất phát, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
34
Ninh Viễn trưởng công chúa đối xử với ta rất tốt, tốt đến mức quá đáng, đều quan tâm mọi phương diện trong cuộc sống của ta, bao gồm cả cơm áo gạo tiền. Thứ cho ta nói thẳng, ta đã lớn như vậy rồi, ngay cả cha nương ta cũng không quan tâm đến ta như vậy.
Nhưng mà.
Ta không hề cảm thấy vui vẻ, mà lại một chút sợ hãi, tại sao trưởng công chúa lại đối xử tốt với ta như vậy. Trải qua mấy năm nay, ta cũng hiểu, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta, nhưng muốn tiền thì ta lại không có tiền, còn muốn mạng, ta thật đúng là chỉ có một cái mạng.
Cũng không chỉ riêng Ninh Viễn trưởng công chúa và phò mã, mà còn có hai tỷ tỷ và một huynh trưởng trên danh nghĩa của ta, đều đối xử với ta không tệ.
Mấy người nhà này, thật đúng là lợi hại, vậy mà lại có thể diễn giống đến như vậy. Điều tồi tệ duy nhất là họ không cho ta ra ngoài. Có lẽ là sợ ta gặp được người quen, dù sao đi nữa, Chiêu Hóa công chúa đã c.hết.
35
Đêm giao thừa, trưởng công chúa đến nói chuyện với ta, “Chiêu Chiêu, nương có chuyện muốn nói với con.”
“Có chuyện gì sao?”
Trưởng công chúa nhìn ta cười cười, “Chiêu Chiêu của chúng ta cũng là đại cô nương, đã đến lúc phải xuất giá rồi.”
Trưởng công chúa vừa nói như vậy, ta ngược lại thở phào nhẹ nhõm, lại là xuất giá, ta quen rồi.
“Lúc nương chưa xuất giá, có một hảo hữu khuê phòng, từng chỉ phúc vi hôn, các con đều đã lớn, nên chúng ta muốn chọn một ngày tốt thành thân.”
*Chỉ phúc vi hôn (指腹为婚): Tục cưới gả thời xưa, trỏ bụng mà nói chuyện cưới xin, ý nói cha mẹ đôi bên hứa gả con trai hay gái cho nhau cho nhau từ khi cô dâu chú rể còn trong bụng mẹ.
Khoan đã, trưởng công chúa điện hạ, người có chắc đó thật sự là hảo hữu khuê phòng của người không? Người ta thật sự không có thù gì với người sao?
Tuy nói là khắc phu, ta tự mình dè bỉu coi thường, nhưng mà, người khác đều tin là thật. Trong mắt mọi người, ta gả cho ai thì người đó c.hết. Nhưng nhìn dáng vẻ chân thành của trưởng công chúa, ta lại có chút không xác định.
Có lẽ trưởng công chúa cũng giống như ta, đều cảm thấy chỉ là sự trùng hợp?
“Là người trong kinh thành sao?”
“Không phải, sau này nàng ấy hòa thân với Nam Ngô, bây giờ đã là thái hậu rồi.”
Ta hiểu rồi, đây chính là có thù!
“Vậy bệ hạ?”
“Con là biểu muội của nó, nó đương nhiên cũng mong con có thể gả cho người tốt.”
36
Ta vẫn gặp hoàng đế một lần, lấy một cái bảo đảm. Hắn hiếm khi có lòng tốt, đồng ý với ta, “Nếu lần này ngươi trở về, trẫm sẽ thả cho ngươi tự do.”
Nghe có vẻ rất tốt, nhưng không, “Kiểu tự do gì?”
Là vinh hoa phú quý nửa đời sau, hay là đuổi ta đi thật xa, kiểu tự do ăn không đủ no mặc không đủ ấm?
“Ngươi làm việc cho trẫm, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.”
Hi vọng là như vậy.
37
Loại chuyện hòa thân này, xảy ra một hai lần, ta thật sự có chút quen thuộc.
Lần đầu tiên ngồi trong kiệu hoa rời khỏi kinh thành, cả người ta run rẩy, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút liền c.hết ở giữa đường hoặc c.hết ở xứ người. Lần thứ hai rời đi, ta lại có cảm giác lo lắng đề phòng, nhưng mà, lúc này đây, cảm giác giống như đi xa vậy.
Vẫn là đừng nghĩ như vậy nữa thì hơn.
Theo Ninh Viễn trưởng công chúa nói, hoàng đế Nam Ngô, hẳn là nhỏ hơn ta vài tuổi, thật tốt, ta cảm thấy vui vẻ nha.
Hi vọng mạng của hắn tốt hơn một chút, tốt nhất là yêu thích mỹ mạo của ta, sau đó ta liền có thể sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Nếu không, cứ xuất giá mãi cũng rất mệt mỏi.
38
Ta tính sai rồi.
Bởi vì, hoàng đế này tuy còn trẻ và anh tuấn, nhưng hắn đã có người trong lòng.
Mà cưới ta, là chủ ý của thái hậu, cho nên mẫu tử bọn họ cãi nhau, nhưng đây không phải chuyện của ta, ngày đại hôn, ngay cả động phòng hắn cũng không vào.
À, lần này, ta là hoàng hậu, không phải kiểu tiểu thiếp như quý phi, là chính cung.
Nhưng vậy thì sao? Rút kinh nghiệm từ lần trước gả cho Phần Dương vương, ta không bước ra khỏi hôn phòng, nếu hoàng đế không đến, ta liền tự mình đi ngủ, không thể chờ đợi được.
Ngày hôm sau đi thỉnh an thái hậu, hoàng đế vẫn đến, nhưng vẻ mặt hắn rất không tình nguyện, nếu như đổi lại giới tính, người không biết còn tưởng rằng ta cưỡng đoạt dân nữ cho xem.
Thái hậu dặn dò chúng ta một hồi, không nói gì đến chuyện đêm qua một chữ. Được thôi, mẫu tử bọn họ cứ giả vờ cùng nhau đi, dù sao ta cũng không mất miếng thịt nào.
39
Người trong lòng của hoàng đế, là nữ nhi thừa tướng —— Nguyên Từ.
Không giống loại cô nương vừa nhìn chính là hồng nhan họa thủy như ta, nàng cực kỳ dịu dàng duyên dáng, đáng tiếc, thái hậu và thừa tướng không hợp nhau. Đơn giản mà nói chính là, năm đó thái hậu và hoàng đế cô nhi quả mẫu canh giữ hoàng vị, mà thừa tướng ở một bên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cho nên thái hậu không cho phép nhi tử mình dính líu đến đến nữ nhi thừa tướng.
Lúc này mới có ta, chỉ phúc vi hôn cái gì chứ, năm đó có lẽ là thật tâm, nhưng hiện giờ đã thay đổi từ lâu. Thái hậu đơn giản cảm thấy rằng thân thể ta không tốt, không thể sinh, trước tiên để cho ta chiếm vị trí hoàng hậu, sau này lại tính tiếp.
Đáng tiếc, thái hậu đã tính sai một chút, Ninh Viễn trưởng công chúa cũng lừa gạt bà ấy. Sau này ta nghe Thọ An quận chúa nói, kỳ thật, nàng thật sự có một muội muội, đáng tiếc thân thể yếu ớt nhiều bệnh, dù có tỉ mỉ che chở, nhưng chưa được ba tuổi đã c.hết non.
Bởi vì lúc Ninh Viễn trưởng công chúa sinh hài tử này thì bị khó sinh, thân thể cũng không tốt, phò mã bọn họ lo lắng hài tử không còn sẽ kích thích trưởng công chúa, liền nói dối đưa hài tử này ra ngoài để dễ nuôi hơn. Sau này, trưởng công chúa cũng biết được sự thật, còn những người khác thì không rõ lắm.
Vậy nên, mới có thân phận này của ta. Chỉ có thể nói, đều là số mệnh.
40
Nguyên Từ được phong làm quý phi, người sáng suốt vừa nhìn liền biết, đây là hoàng đế đang đ.ánh nhau với thái hậu trên lôi đài. Hoàng đế không muốn gặp ta, thái hậu cũng không muốn gặp Nguyên Từ, có vẻ như bọn họ đang làm tổn thương lẫn nhau.
Ta chịu đủ những ngày như vậy rồi, vì thế mặc cả với hoàng đế, ngủ với ta thì sao?
“Trẫm và A Từ yêu nhau thật lòng, Lục Hữu Sắt, trẫm sẽ không chạm vào ngươi.”
Thật lòng? Ta không tin vào cái thật lòng của hoàng đế, huống gì là cái thật lòng của một hoàng đế không có thực quyền. Không sai, tuy hoàng đế đã nắm quyền, nhưng thời gian ngắn ngủi, người có thể dùng cũng không nhiều lắm.
Thật lòng như vậy có ích gì? Vừa không thể cho nàng ấy vị trí chính thê, lại vừa không thể bảo vệ nàng ấy chu toàn, còn không bằng thả nàng ấy rời đi?
41
Thành thật mà nói, đây có thể là lần đầu tiên ta cảm nhận được nghi kỵ lừa dối lẫn nhau trong hoàng gia đáng sợ như thế nào, nhất là khi ta trở thành một trong số đó.
Vậy nên, ta dự định nói chuyện rõ ràng với hoàng đế một chút, nếu hắn đều đã nghe lời thái hậu, cưới ta làm hoàng hậu, vì sao không lùi lại một bước, để hai người chúng ta trở thành phu thê chân chính, sau đó lùi thêm bước nữa, cho ta một hài tử, rồi lại lùi thêm nhiều bước, nhiều năm sau đó, ta có thể trở thành người chiến thắng lớn nhất.
Khoan đã, ta có thể biết tại sao hoàng đế không lùi bước.
Bởi vì, sợ lùi bước thì sẽ trở thành thói quen, giống như ta xuất giá, cứ gả đi gả đi mãi thì trở thành thói quen.
42
Ta vẫn nói với hoàng đế một chút suy nghĩ của ta, hắn tức giận mắng ta, nói ta si tâm vọng tưởng.
Người này bị làm sao vậy, cái gì gọi là si tâm vọng tưởng?
Ta chẳng qua chỉ là hi vọng, hắn có thể có thể hòa thuận với thái hậu, ta có thể có tâm tư xấu gì đây, ta là người tốt mà.
“Lục Hữu Sắt, ngươi theo trẫm ra ngoài!”
Quên nói, Lục Hữu Sắt là tên mới của ta, nhưng ta vẫn thích tên của chính mình hơn.
Nhưng ta còn chưa đi ra ngoài, đã nhìn thấy tiểu thái giám chạy tới trong tình trạng tè dầm, run rẩy nói, Nguyên quý phi đã hoăng.
Nguyên Từ c.hết rồi? Sao có thể?!
Hoàng đế lập tức chạy đi, ta cũng muốn đến xem một chút, nhưng thân thể ta không tốt như hoàng đế, vẫn nên ngồi kiệu đến thì hơn.
43
Nguyên Từ thật sự đã c.hết.
Thái y quỳ rạp trên đất, hoàng đế hét lên muốn cho các thái y chôn cùng, thời đại này, thái y quả thật là một chức nghiệp có nhiều rủi ro.
C.hết như thế nào, Vương ma ma nhỏ giọng nói cho ta biết, là bởi vì trúng phải hạc đỉnh hồng.
“Nghe nói là thái hậu.”
Ta sợ tới mức che miệng lại, điều này cũng thật kỳ lạ, nếu muốn hạ độc, vì sao không hạ sớm hơn một chút, lại hạ vào ngay thời điểm này, thật khó hiểu.
Nguyên Từ là do ăn điểm tâm thái hậu thưởng mà c.hết, ta cảm thấy, thái hậu cũng không đến mức ngốc như vậy đi, tốt xấu gì cũng là người xuất sắc trong cung đấu, sao có thể dùng thủ đoạn đơn giản như vậy được?
Vương ma ma không đồng ý, “Chính là bởi vì đơn giản, mọi người sẽ nghĩ giống nương nương, từ đó thoát khỏi hiềm nghi.”
“Không phải chứ?”
Thế gian này cũng quá phức tạp.
Mà hoàng đế, dường như đồng tình với cách nói của Vương ma ma, cảm thấy là do thái hậu xuống tay, thậm chí còn bức hỏi thái hậu ở trước mặt mọi người.
Tình cảm của hai mẫu tử này, phỏng chừng khó có thể vãn hồi.
44
Hoàng đế khăng khăng truy phong Nguyên Từ thành hậu, thái hậu tức giận đến phát bệnh. Ta đi hầu bệnh, thái hậu hỏi ta, “Hữu Sắt, con cũng cho rằng là ai gia động thủ sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của thái hậu, ta thành thật lắc đầu, “Hữu Sắt không có.”
Bà ấy xoa đầu ta, “Hài tử ngốc, chính là do ai gia hạ độc.”
Hu hu hu, thật đáng sợ.
Khoan đã, tại sao bà ấy lại nói với ta?
“Hữu Sắt, con chỉ cần nghe lời ai gia, ai gia sẽ không hại con.”
Ta thành thành thật thật gật đầu, trong lòng lại tính toán, phải nghĩ cách tìm cho mình một lối thoát, ta thấy Nam Ngô hiện giờ cũng không phải là nơi dễ sống.
Vốn tưởng rằng hoàng đế và thái hậu mẫu tử bất hòa đã đủ nghiêm trọng, nhưng mà, ta không ngờ đều đã bắt đầu g.iết người. Bây giờ thái hậu g.iết Nguyên Từ, hoàng đế sẽ không tức giận mà g.iết ta chứ? Huống gì, chính miệng thái hậu nói cho ta biết, Nguyên Từ chính là c.hết ở trong tay bà ấy, ta biết, có đôi khi biết càng nhiều thì c.hết càng nhanh.
Vì vậy, ta sợ.
Vốn còn muốn lần này sẽ thành thật đối đãi, khai cuộc là hoàng hậu, kết quả hẳn sẽ không quá kém, rốt cuộc là ta vẫn còn quá non.
45
Ta nói với Vương ma ma và Mạc ma ma, hỏi bọn họ nên làm gì bây giờ, bọn họ ngược lại không chút hoang mang nói với ta, đừng sợ.
Lửa đều đã cháy xém đến lông mày rồi, sao ta có thể không sợ?
“Nương nương, bây giờ người sợ cũng vô ích.”
Ta ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi: “Lần này, sẽ không có ám vệ sao?”
Bọn họ nhìn ta như nhìn một đứa ngốc, “Nương nương, người hiện tại là hoà thân, nói trắng ra chính là hài tử bị vứt bỏ, người thật sự không biết sao?”
“Nhưng đây cũng là quan hệ ngoại giao giữa hai nước.”
“Bệ hạ tin tưởng người, cái gì cũng không chuẩn bị.”
Ôi, thật sự xong đời rồi.
Ta suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng cảm thấy mình nên cố gắng hết sức, dù sao, với chỉ số thông minh và năng lực của ta, có nhào lộn như thế nào cũng chỉ là một con đường c.hết, không cần giãy giụa nữa, vạn nhất ông trời có mắt thì sao.
(Còn tiếp)