Khắc Phu

Chương 4


1 tháng


46
Cuối cùng Nguyên Từ vẫn được hạ táng theo lễ nghi hoàng hậu, tuy rằng như vậy khiến cho hoàng hậu là ta rất mất mặt, nhưng mặt mũi cũng không thể ăn được, thôi vậy.

Chỉ là, từ sau khi Nguyên Từ c.hết, hoàng đế không còn bước chân vào hậu cung nữa, ta lại không dám đi gặp hắn, sợ hắn nhìn thấy ta liền muốn g.iết ta, về phần thái hậu, ta trốn không thoát, mỗi ngày đều phải thành thật đi hầu bệnh.

Thế nhưng, nửa năm sau, hoàng đế đột nhiên hạ chỉ muốn tuyển tú.

Ta đã rất ngạc nhiên.

Không phải chứ, đại ca, à, hắn nhỏ hơn ta, không thể gọi là đại ca. Không phải chứ, tiểu lão đệ, tình yêu đích thực của ngươi chỉ mới c.hết có vài tháng, ngươi đã đi tìm kiếm niềm vui mới rồi.

Cảm khái thì cũng cảm khái vậy thôi, tuyển tú vẫn được tiến hành sục sôi khí thế, thật ra tuyển tú cũng tốt, khai chi tán diệp, cũng xem như là chức trách của hoàng đế. Nhưng mà, hoàng đế lại chọn ra mười lăm tú nữ, nhồi nhét toàn bộ vào các phân vị phi tần cao nhất.

Điều này làm cho ta rất khó hiểu, một chút khoảng cách để thăng phân vị cũng không để lại? Đây không phải là buộc mọi người phải chiến đấu đến c.hết sao?

Thật đáng sợ.

Khoan đã, c.hết tiệt, vậy hoàng hậu như ta không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Từ khi Nguyên Từ c.hết, ta đã bắt đầu cẩn thận làm người, không nghĩ tới vẫn không trốn được mưa máu gió tanh, suy nghĩ một chút, ta quyết định cáo bệnh.

47
Hoàng đế ở độ tuổi này, đại khái rất chăm chỉ nỗ lực, chỉ trong vòng vài tháng, trong số mười lăm vị phi tần, đã có bảy tám người mang thai, đúng là lợi hại.

Ta còn đang đắm chìm với suy nghĩ hoàng đế rất có năng lực, Mạc ma ma đã đ.ánh thức ta chỉ trong một câu, “Những người này đều là nữ nhi của trọng thần.”

“Ý ngươi là…” Ta dường như hiểu được, bảo sao gần đây tính tình thái hậu không được tốt lắm, hoàng đế đây là muốn đấu với thái hậu đến cùng. Bây giờ, rõ rành rành là muốn để cho mọi người đứng xếp hàng, chọn thái hậu hay là chọn hoàng đế?

Trong bụng các vị phi tần chính là long tử phượng tôn, nói không chừng chính là hoàng đế tương lai, thật ngoan độc.

Vậy thái hậu há chẳng phải thua chắc rồi sao, nghĩ lại thì thái hậu cũng rất không dễ dàng, một công chúa hòa thân, đấu thắng tất cả mọi người rồi nâng đỡ nhi tử của mình lên ngôi, sau đó lại bại ở trong tay nhi tử của mình, thảm hại làm sao.

48
Thái hậu bảo ta cùng dùng bữa tối, ta không muốn đi lắm, nhưng lại không có lí do gì để từ chối.

Ta thích ăn cơm một mình, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, nhưng ở trước mặt thái hậu thì phải giả vờ ăn cơm như các tiểu thư khuê các, mệt c.hết đi được.

Lúc đang ăn, có một tiểu cung nữ nhếch nhác hoảng loạn đến cầu kiến, nàng ta còn chưa mở miệng, ta đã cảm thấy chuyện không xong rồi. Theo kinh nghiệm của ta, hạ nhân càng hoảng sợ, tình hình càng nghiêm trọng.

Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thái hậu, ta nghĩ, chắc cũng không có chuyện gì lớn, có khi là hài tử của một phi tần nào đó không còn.

Kết quả là, “Bệ hạ, bệ hạ băng hà rồi”. Ta hiền lành quay đầu lại nhìn thái hậu, bà ấy vẫn còn đang ăn cháo, không sốt ruột một chút nào, những người hầu hạ xung quanh đã quỳ hết xuống đất, ta cũng chậm rãi quỳ xuống.

Lại c.hết thêm một hoàng đế.

49
Hoàng đế cũng giống như Nguyên Từ, đều là trúng độc mà c.hết, kẻ chịu tội chính là Phương tần đang dùng bữa với hoàng đế lúc đó, nàng ta nói mình oan uổng, thì có ai không oan uổng chứ? Ta lén nhìn thái hậu một cái, tuy rằng mắt bà ấy đỏ hoe, bộ dạng bi thương muốn c.hết, nhưng mà liệu bà ấy có thật sự đau lòng không?

Nếu thật sự đau lòng, thì sau khi nghe được tin hoàng đế băng hà, còn có thể bình tĩnh ăn hết một bát cháo sao?

Nhưng, người c.hết là nhi tử của bà ấy, thật sự sẽ không đau lòng sao?

Tất nhiên, những chuyện này đều không liên quan gì đến ta. Làm hoàng hậu, cho dù là một hoàng hậu không có danh xứng với thực, cũng cần phải thành thật thủ hộ linh cữu hoàng đế, có điều hoàng đế đã c.hết, vậy ai sẽ là người kế vị đây?

Ta nghĩ đến những phi tần đang mang thai trong cung hiện giờ, chắc chắn cũng sẽ có một người sinh ra hoàng tử.

Nếu như, nếu như đúng là do thái hậu làm, vậy ta chỉ có thể nói, quyền lực thật sự quan trọng đến như vậy sao?

50
Thái hậu hỏi ta, có muốn làm thái hậu hay không?

Không đúng, hoàng đế c.hết rồi, bà ấy chính là thái hoàng thái hậu, ta thuận theo gật đầu, nếu không thì sao? Có khi sẽ tuẫn táng cùng hoàng đế?

“Vậy con cảm thấy, hài tử trong bụng ai thích hợp làm hoàng đế đây?”

Câu hỏi này, sao ta có thể trả lời được, nam hay nữ còn không biết, ta dựa vào suy đoán hay gì?

“Thần thiếp không biết.”

“Hữu Sắt đúng là một hài tử ngoan.”

“Mẫu hậu.”

“Được rồi, con cũng trở về đi, nhớ kĩ, chỉ có hài tử nghe lời mới có thể sống.”

51
Hoàng đế không còn, nhưng thái hậu vẫn rất có quyền, ổn định được triều đình, tất cả mọi người đều đang chờ đợi một trong những phi tần này sinh ra hoàng tử, mà ta, mấy ngày nay lại lén lút ăn thịt ở tẩm cung.

Không còn cách nào, chuyện hoàng đế c.hết thuộc về quốc hiếu, nhưng ta cũng không phải người Nam Ngô, dựa vào cái gì mà phải ăn chay.

Lúc ta đang lén lút ăn gà nướng, Vương ma ma đến nói cho ta biết, Dương tần động thai.

Trong miệng ta còn ngậm miếng thịt, “Không phải nàng ta mới có bảy tháng sao?”

Mang thai mười tháng, hiện giờ mới bảy tháng cũng còn quá sớm, ta thấy bụng của nàng ta cũng không lớn đến mức sắp sinh.

“Hôm nay Dương tần nương nương đi tản bộ ở ngự hoa viên, không cẩn thận bị ngã.”

“Ai dám đụng vào nàng ta?”

Vương ma ma nhìn ta một cái, ta nuốt miếng thịt, “Ngươi nói, nàng ta tự biên tự diễn?”

Vương ma ma gật đầu, “Nguy hiểm biết bao.”

Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao, hài tử đủ tháng lúc sinh còn có nguy hiểm, huống gì là không đủ tháng, kiểu mưu đồ gì thế này?

Đúng là, vì mưu đồ ngai vàng của hoàng đế.

Bởi vì không biết hài tử là nam hay nữ, nên thái hậu và các đại thần đều sẽ cảm thấy hoàng trưởng tử chính là hoàng đế tương lai, nhưng mà cái này cũng quá liều mạng.

“Vậy chúng ta mau qua xem.”

“Nương nương, người vẫn nên đi thay y phục trước đi, bây giờ toàn thân người đều có mùi gà nướng.”

52
Lúc ta qua đó, thái hậu vẫn còn chưa tới, nghe nói bà ấy đang thương nghị triều chính cùng các đại thần. Ta nghe tiếng Dương tần gào thét đến tê tâm liệt phế phía bên trong, liền vô thức sờ sờ cái bụng thịt nhỏ bé của mình.

Ngồi không cũng nhàm chán, cứ ăn ăn uống uống, sao lại sinh hài tử chậm chạp như vậy, thảo nào thái hậu không tới. Từ giữa trưa đến chạng vạng, hài tử vẫn chưa được sinh ra, mà ta thì lại cảm thấy hơi đói bụng.

Ta kéo Vương ma ma, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại sinh hài tử lâu như vậy?”

Ta nhớ lúc trước nương ta sinh đệ đệ rất nhanh.

“Nương nương còn chưa gặp qua có người còn sinh suốt cả ba ngày ba đêm đó.”

Thật đáng sợ.

Đợi thêm một hồi lâu, trời đã tối, ta quyết định trở về dùng bữa rồi quay lại. Cho đến khi trở lại, thái hậu đã đến rồi, bà ấy ngược lại trông rất bình tĩnh.

Có bà ấy ở đây, ta cũng không dám ăn nữa, mãi cho đến giờ Tý, hài tử mới được sinh ra, thật không khéo, là một công chúa.

Dương tần ở bên trong điên cuồng gào thét rằng mình đã sinh ra hoàng tử, lúc hài tử được bế ra ngoài, ta cũng nhìn thoáng qua một cái, có vẻ là một hài tử khỏe mạnh. Nhưng theo hiệu lệnh của thái hậu, khi ma ma đỡ đẻ mở tấm tã lót ra, ta lại bất giác lùi nửa bước.

Dương tần nói không sai, đây thật sự là hoàng tử.

“Ôm công chúa lui xuống đi.” Thái hậu nói.

Ta chỉ biết đến câu “chỉ hươu bảo ngựa”, lại không nghĩ tới còn có thêm loại chuyện “chỉ nam bảo nữ” này.

“Hữu Sắt có thấy tiểu công chúa xinh đẹp không?”

Ta cứng ngắc gật đầu.

“Vậy từ giờ trở đi, hài tử này sẽ do con chăm sóc.”

Ta vốn tưởng rằng, hoàng đế tương lai là ai sẽ nghe theo mệnh trời, không ngờ vẫn còn có thể do con người khống chế. Nghe Vương ma ma nói, phụ thân Dương tần cũng không phải là người của thái hậu, vậy nên, cho dù có sinh ra hoàng trưởng tử thì cũng không thể làm hoàng đế.

53
Hài tử vừa được ta mang về, liền có người đến báo, nói Dương tần đã qua đời.

“Sao lại như vậy?”

“Là xuất huyết sau khi sinh.”

Nhưng mà, rõ ràng lúc ta rời đi, Dương tần vẫn ổn, nghe nơi đó phát ra âm thanh náo loạn đến khàn giọng, ta liền biết nàng ta sẽ không sao.

Đối với tiểu công chúa mới được sinh ra này, ta cũng không thích nổi, chỉ cảm thấy hài tử này là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Nếu thật sự là một công chúa hàng thật giá thật thì không nói, nhưng hiện giờ như vậy, ta đoán chừng hài tử này cũng sẽ không sống được bao lâu.

Suy cho cùng, rất dễ để nhận ra. Vậy nên, ta chỉ giao cho hạ nhân chăm sóc thật tốt, còn bản thân mình thì lại không dụng tâm chiếu cố.

54
Chờ đợi thêm một thời gian, rốt cuộc Đức phi cũng hạ sinh được hoàng trưởng tử, là một hài tử nhìn không mấy khỏe mạnh, nhưng thái hậu lại rất cao hứng, ta biết, hài tử này chính là hoàng đế. Ngôi vị hoàng đế bỏ không mấy tháng trời, cuối cùng cũng đã có chủ nhân.

Nhưng mà, có chủ nhân hay không dường như cũng không khác nhau nhiều. Một hài tử vẫn còn nằm trong tã lót, có thể thuận lợi lớn lên hay không cũng là điều khó nói. Hài tử mà Dương tần sinh ra trước đó, chỉ sau nửa tháng đã không còn, thái y nói là bởi vì hài tử kia yếu ớt nhiều bệnh, từ trong bụng mẹ đã không có đủ chất. Mặc dù ta không quan tâm nhiều, nhưng ta vẫn cảm thấy hài tử kia rất khỏe mạnh. Có điều, ta không cần phải đấu tranh cho sự thật vì một hài tử mà không ai quan tâm.

Song, hiện tại ta cũng đã chính thức trở thành thái hậu, tuy rằng vẫn không có quyền lực gì như cũ, nhưng mà chuyện cơm áo thì không phải lo. Không ai quan tâm ta cũng tốt, nếu như nửa đời sau đều gió yên sóng lặng, ta cũng cảm thấy không sao cả.

Nhưng mà, số phận của ta thật trớ trêu.

55
Nguyên nhân của sự việc rất đơn giản, năm đó thái hoàng thái hậu buông rèm nhiếp chính, sinh mẫu của hoàng đế là Đức phi, chính là Tây thái hậu hiện giờ, cũng muốn noi theo gương cùa thái hoàng thái hậu. Suy cho cùng, đều là sinh mẫu của hoàng đế, địa vị ngang nhau.

Trên đời này từ trước đến nay không có địch nhân vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh viễn, huống gì thái hoàng thái hậu cũng giống như ta, đều là công chúa hòa thân. Cho nên, cũng không khó để lý giải tâm tư của Tây thái hậu.

Nếu Tây thái hậu có thể buông rèm nhiếp chính, vậy hoàng hậu được cưới hỏi đàng hoàng của tiên hoàng trên danh nghĩa là ta đây, đích mẫu của hoàng đế, đương nhiên cũng có thể.

Có điều, bọn họ nghĩ rằng ta đang cản đường.

Ta kỳ thật có chút hoài nghi, bọn họ có ý định g.iết c.hết ta, nhưng có thể là chưa được bàn bạc kĩ, hơn nữa Ninh Viễn trưởng công chúa đối xử với ta không tệ, thỉnh thoảng mượn danh nghĩa hai nước giao hảo truyền thư đến. Vì vậy, bọn họ quyết định thả cho ta trở về.

Không, không phải là thả, nói như vậy quá khó nghe, là vì tốt cho ta, hi vọng ta có thể trở về cố hương của mình. Tục ngữ nói rất hay, lá rụng về cội mà, nhưng mà chẳng lẽ ta không biết mất mặt sao, làm công chúa hòa thân mà luôn bị trả về.

Nhưng vẫn còn may, ít nhất trước khi hòa thân hoàng đế đã hứa với ta, lúc này đây mà ta vẫn bình an thì sẽ thả ta rời đi.

56
Ta cho rằng, bọn họ thả ta đi là thật lòng, kết quả, vào đêm trước khi ta đi có tổ chức một yến hội tiễn biệt, đã mất đi một mạng người.

Có lẽ có liên quan đến ta, bởi vì ta thấy Lương thái phi thích ăn món kim ngọc mãn đường nên ta liền đem phần trên bàn mình đưa cho nàng. Sau khi nàng ấy cảm ơn ta, vừa ăn được hai miếng thì đã c.hết.

Ta luôn thích ăn thịt, có lẽ vì nhà nghèo nên cảm thấy chỉ cần có thịt là được, không thích những món chay cho lắm. Lúc trước, trong tang kỳ của tiên hoàng, ta lén lút ăn thịt, cũng không để ý đến đồ ăn mà ngự thiện phòng đưa tới, nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ yêu thích. Lại bởi vì Vương ma ma thích kim ngọc mãn đường, ta liền thường xuyên yêu cầu món ăn này, có thể vậy mà bọn họ cho rằng ta thích.

Cho nên, hạ độc trên món ăn này.

Đối với kẻ c.hết thay là Lương thái phi, ta cảm thấy rất áy náy, dù sao hai người chúng ta xem như có quan hệ không tệ, ít nhất là lúc gặp mặt vẫn giữ được hòa khí. Nhưng ta lại cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, bởi vì bọn họ thật sự muốn ta c.hết.

Thế nhưng, ta không biết là ai muốn hại ta, ta đều không thể thổ lộ tâm tình với tất cả mọi người ở nơi này, ta cảm giác ai cũng có thể là người hạ độc.

Ta một đêm không ngủ, sáng sớm mang theo quầng thâm đi đến từ biệt với thái hoàng thái hậu, mỗi một bước đi đều giống như đang đi trên mũi đao, ta sợ ta sẽ c.hết ở đây.

Đôi khi ta tự hỏi, nếu như ngay từ đầu ta thuận theo c.hết dưới lụa trắng, có phải hết thảy đã kết thúc sớm rồi hay không. Bởi vì ta sợ c.hết, nên ta cứ lơ lửng trên bờ vực của cái c.hết.

Thái hoàng thái hậu cũng không làm khó ta, chỉ là cảm khái với ta một câu, “Nếu như năm đó ai gia có người giúp đỡ một phen, cũng sẽ không như thế này.”

Ta không biết, thái hoàng thái hậu là một công chúa hòa thân, rốt cuộc đã gặp phải cái gì ở nơi đất khách quê người, mới có thể từng bước từng bước nhẫn tâm đi lên địa vị như bây giờ. Nhưng mà, trong lời này, ta lại nghe ra được sự bất lực.

Ta vẫn luôn muốn hỏi, tiên hoàng có phải đã c.hết trong tay bà ấy hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không cần hỏi nữa, mấy chuyện thị phi đều không liên quan đến ta.

“Hữu Sắt, con có biết vì sao ai gia lại đối xử khoan dung với con như vậy không?”

Đối xử khoan dung? So với việc trực tiếp hạ độc ta, bà ấy quả thật đã đối xử khoan dung với ta.

Thấy ta lắc đầu, bà ấy chậm rãi nói, “Bởi vì con là nữ nhi của Minh Uyển, năm đó ta và mẫu thân con có giao hảo, cho nên hôm nay cũng sẽ thả cho con một con ngựa.”

Minh Uyển, là tên húy của Ninh Viễn trưởng công chúa. Trước khi đến đây, Ninh Viễn trưởng công chúa cũng từng nói hai người có giao hảo, nhưng ta không rõ, nếu như thật sự có giao hảo, vì sao lại gả ta tới đây? Ta không tin Ninh Viễn trưởng công chúa chưa từng nghe nói đến thanh danh khắc phu của ta.

“Vậy đêm nay…”

“Chuyện đêm nay, không phải ai gia làm, nếu ai gia muốn g.iết con thì dễ như trở bàn tay.”

57
Cuối cùng ta cũng rời khỏi hoàng cung Nam Ngô, chỉ hi vọng dọc đường đi của ta thuận lợi.

Ta cùng Vương ma ma và Mạc ma ma hỏi thăm chuyện của Ninh Viễn trưởng công chúa và thái hoàng thái hậu, kết quả cũng chỉ được biết, hai người họ là mật hữu ở khuê phòng. Nhưng mà ta lại không quá tin tưởng, vì sao à, ta chỉ có thể nói chính là trực giác.

Khoan đã, vì sao năm đó người xuất giá không phải là Ninh Viễn trưởng công chúa, mà chỉ là một tông thất nữ. Có phải cũng giống như ta và Thần Hoa, chỉ là tiên hoàng xem như thiện lương, không giống như hoàng đế trực tiếp tìm đồ giả.

(Còn tiếp)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play