Khắc Phu

Chương 1


1 tháng


1
Ta nhận lấy thánh chỉ, chỉ cảm thấy nhân sinh thật là bấp bênh...

Gia cảnh của ta bần hàn, không có gì ngoài tướng mạo xinh đẹp, cơ duyên xảo hợp được người ta dâng tặng cho tiên hoàng. Tuy rằng tiên hoàng còn già hơn cha ta, nhưng ta không quan tâm, ta chính là kiểu người hiềm bần ái phú.

*Hiềm bần ái phú (嫌贫爱富): Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là ghét nghèo yêu giàu; chỉ người lấy chuẩn mực giàu nghèo để đối nhân xử thế.

Dù sao thì, lúc trước ta đã nghe lén được cha nương ở nhà nói chuyện, định bán ta cho Giả lão gia trong huyện làm tiểu thiếp thứ mười bảy. Giả lão gia là người giàu nhất trong huyện của chúng ta, đương nhiên, ông ta cũng già hơn cha ta.

Nếu đều là làm thiếp, vậy thì tất nhiên phải làm thiếp của hoàng đế, người bình thường đều biết nên lựa chọn thế nào.

Nhưng kỳ thật, ta chỉ từng gặp tiên hoàng một lần, ta còn nhớ rõ ánh mắt d.âm d.ục của ông ta, nhìn thấy ta giống như nhìn thấy bảo bối gì đó, ưỡn cái bụng phệ, da mặt cũng nhão ra.

Nhưng lúc nhận được ý chỉ phong làm quý phi, ta vẫn rất vui vẻ.

Trước khi vào kinh ta đã được học bổ túc, quý phi chỉ kém hoàng hậu một bước thôi.

Và rồi đêm đó, tiên hoàng còn chưa kịp triệu ta đến thị tẩm thì đã phát bệnh. Ta nghe tin vịt nói, là ông ta cảm thấy mình lại có thêm một mỹ nhân, trong lòng vui mừng, sau đó liền đột quỵ.

2
Sau đó, trưa ngày hôm sau, tiên hoàng băng hà, ta lập tức trở thành thái quý phi.

Ta tự an ủi mình, cũng tốt cũng tốt, ít nhất không phải lo cơm ăn áo mặc.

Rồi chỉ trong một đêm, sáng sớm hôm sau ta đã nhận được ý chỉ, tân hoàng để ta tuẫn táng.

Ta mới có mười sáu tuổi, dựa vào cái gì mà phải chôn theo một lão già hơn sáu mươi tuổi chứ?

Ta thề c.hết không theo, nhưng đám thái giám cũng không phải ăn chay, lúc tính mạng ta đang ngàn cân treo sợi tóc thì thái hậu đến.

Đây là lần đầu tiên ta gặp thái hậu, ung dung hoa quý, khó có thể tưởng tượng thái hậu lại là phát thê của tiên hoàng, khí chất rất hoàn hảo.

*Phát thê (发妻): Người vợ đầu tiên, hay còn gọi là nguyên phối hoặc đích thê. Theo lệ xưa, khi người đàn ông cưới người vợ đầu thì trong đêm tân hôn sẽ làm lễ Kết phát, tức đem tóc của hai vợ chồng cắt ra mỗi người một lọn, rồi dùng một sợi vải hay dây lụa đỏ tự tay thắt lại với nhau. Loại lễ này chỉ xảy ra duy nhất một lần trong đời người, dù sau này người chồng cưới vợ khác cũng không thể làm lễ kết tóc.

Ta lảo đảo bò tới, cầu xin thái hậu cứu ta.

Thái hậu cúi người xuống, nâng cằm ta lên, “Doanh Chiêu Chiêu, ai gia cho ngươi hai con đường, một là tuẫn táng theo tiên hoàng, hai là...”

Thái hậu còn chưa nói xong, ta đã vội vàng đáp: “Hai hai hai, ta chọn hai.”

Ít nhất sẽ tốt hơn so với cái c.hết.

Thái hậu nói với thái giám đến hạ chỉ: “Lệ quý phi đã đi rồi, vị này là Chiêu Hóa công chúa, các ngươi còn không mau tham kiến công chúa?”

3
Thái hậu đưa ta đến một chỗ ở khác, phân cho ta hai ma ma dạy quy củ, một người họ Mạc, một người họ Vương.

Lúc này ta mới biết được, hoá ra là vì hôn ước giữa Tề quốc và nước ta, thái hậu không nỡ để tiểu nữ nhi Thần Hoa công chúa gả xa, nên liền chọn ta.

“Đối với người mà nói, đây cũng là chuyện tốt.” Mạc ma ma nói.

“Đương nhiên là chuyện tốt.” Ít nhất, trước mắt ta vẫn còn sống. Ta nhớ rõ quan hệ giữa nước ta và Tề quốc cũng không tệ, như vậy, ta làm công chúa hòa thân thì đãi ngộ hẳn sẽ không quá kém.

Đối với ta mà nói, vậy là đủ rồi.

Dù sao cũng đều là đi làm thiếp cho người ta, đều làm con rối gỗ, đều như nhau.

Sau khi học quy củ ba tháng, ta cũng biết, hoàng đế Tề quốc đang trong tuổi tráng niên, cuối cùng cũng không bị lão già làm lãng phí nữa, cũng rất tốt.

4
Sau quốc tang, ta liền đi đến Tề quốc, mặc dù là thiếp, nhưng của hồi môn vẫn phong phú như cũ.

Ta ngược lại vẫn ăn ăn uống uống như thường lệ, Vương ma ma nói ta có tâm lớn, nếu không thì sao còn có thể liều mạng đến thế?

Tân đế kia ngay từ đầu đã muốn ta c.hết. Suy cho cùng, ta chưa bao giờ có sự lựa chọn.

Đi suốt cả ba tháng, vừa đến lãnh thổ Tề quốc, hội họp cùng đội ngũ đến nghênh thân, đã nhận được một tin tức không tốt.

Hoàng đế Tề quốc, hoàng đế đang tuổi tráng niên kia băng hà rồi.

5
“Vậy ta không cần phải gả nữa, phải không?” Ta hỏi Vương ma ma.

“Lão nô không biết.”

Trong lúc nhất thời, đội ngũ cũng không đi, ở tại chỗ chờ lệnh. Ba tháng sau, hai nước lại thương lượng xong lần nữa, tiếp tục hòa thân, ta gả cho đương kim tân hoàng Tề quốc.

“Tân hoàng bao nhiêu tuổi rồi?” Ta nghe nói người đăng cơ chính là nhi tử của hoàng đế Tề quốc, vậy đại khái cũng trạc tuổi ta, thật tốt.

“Là thứ tử của tiên hoàng, hiện tại đã năm tuổi.”

“Năm tuổi?” Ta chỉ vào chính mình, “Vậy là muốn ta qua làm vú nuôi cho nó sao?”

Vương ma ma di chuyển tầm mắt xuống dưới, trầm mặc vài giây, “Sợ là người không làm được.”

6
Có lẽ nể mặt ta là công chúa hòa thân, ta vẫn được phong làm quý phi như trước, là nhiếp chính vương làm chủ, bởi vì tiểu hoàng đế đăng cơ chỉ là một hài tử không hiểu chuyện, hoàn toàn không thưởng thức được vẻ đẹp của ta.

Thế nhưng, cuộc sống phú quý bình đạm như trong tưởng tượng của ta không hề đến.

Bởi vì, tiểu hoàng đế là một hài tử nghịch ngợm.

Suốt ngày nếu không thả chuột lên giường ta, thì cũng thừa dịp ta không chú ý mà lén lút đẩy ta, suýt chút nữa ta đã bị nó đẩy vào hồ nước.

Ta tức giận, xách cổ áo của nó lên, hỏi nó tại sao lại đối xử với ta như vậy.

“Nếu không phải do ngươi, phụ hoàng sẽ không c.hết.”

Cái gì mà phụ hoàng sẽ không c.hết, ngay cả mặt chúng ta cũng đều chưa từng gặp, loại chuyện này cũng muốn ta đội nồi sao?

Đợi chút, ta đột nhiên cảm thấy, không phải là ta khắc hoàng đế đó chứ?

“Ngươi buông trẫm ra.” Nó giãy dụa lung tung, ta nhất thời không đề phòng, tay không giữ lại, nó vùng ra, vừa khéo ngã xuống nước.

7
Ta bị nhiếp chính vương phạt quỳ ở Dưỡng Tâm Điện, lúc tiểu hoàng đế bên trong được cứu lên đã bất tỉnh nhân sự.

Rõ ràng chính nó tự hại người hại mình, ta chẳng qua chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.

Hoàng cung, quả nhiên không phải là nơi phân rõ phải trái.

“Quý phi đã biết sai chưa?”

Ta cúi đầu dịu dàng nói, “Thiếp thân biết sai rồi.”

“Vậy thì trở về hối lỗi lại đi.”

Ta trở về cho người đi nghe xem tin tức, mới biết được tiểu hoàng đế chỉ là bị sặc nước, chuyện nhỏ như vậy mà lại bắt ta quỳ hai canh giờ.

“Đây cũng không phải chuyện nhỏ, đó là hoàng đế.”

“Dù sao cũng không c.hết được.” Hài tử ở nông thôn chúng ta cũng không có quý báu đến như vậy, mà cũng đúng, chúng ta lại không kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Bởi vì tiểu hoàng đế ngã xuống nước, sau khi nó tỉnh lại, liền càng nhắm vào ta. Tuy tiểu hoàng đế không có quyền lực gì, nhưng ta lại ăn nhờ ở đậu, ta sắp c.hết rồi sắp c.hết rồi.

8
Người ở nông thôn chúng ta cùng lắm là trêu chọc hoặc cô lập người mình ghét, nhưng trong cung thì khác, đây cũng là lần đầu tiên ta hiểu được ý trong câu “cầu phú quý trong hiểm cảnh”.

Tiểu hoàng đế vu cáo hãm hại nói ta tư thông, còn đưa ra chứng cứ.

Ta biết nó vu cáo hãm hại, những người hầu hạ bên cạnh ta cũng biết, thậm chí ta cảm thấy tất cả mọi người đều biết, nhưng mà, biết thì có ích lợi gì, nó chính là đơn thuần muốn chỉnh c.hết ta, không có lí do gì cả.

Không, có lẽ là có lí do.

Nó cảm thấy phụ hoàng nó là bị ta khắc c.hết, lại cảm thấy ta cố ý ném nó xuống nước. Khắc c.hết? Sao nó không ngẫm lại, hiện giờ nó may mắn được làm hoàng đế, chính là bởi vì phụ hoàng nó c.hết sớm, lại chỉ có một nhi tử còn sống là nó, bằng không nó dựa vào cái gì chứ?

Ta nói, ta không có.

Tiểu hoàng đế kêu gào muốn g.iết ta, sai người kéo ta đến Thận Hình Ti, chuẩn bị nghiêm hình bức cung. Ta từng nghe Vương ma ma nói Thận Hình Ti đáng sợ biết bao nhiêu, ngay cả c.hết ta còn sợ, chứ đừng nói là đến Thận Hình Ti.

Cũng may, cuối cùng là nhiếp chính vương ra mặt, chỉ đưa ta vào lãnh cung, có lẽ là nể mặt công chúa hòa thân, ta đã giữ được một mạng.

Tiểu hoàng đế không vui, nhưng không lay động được nhiếp chính vương, cũng chính là một khắc kia, đầu óc ta đột nhiên tỉnh táo lại, có lẽ, tiểu hoàng đế chỉ là một con rối, ta cũng không tin nhiếp chính vương thật sự không có một chút dã tâm nào, huống gì tiểu hoàng đế vốn là một hài tử không hiểu chuyện, tùy hứng muốn c.hết, nhiếp chính vương căn bản không thể dung nạp hắn.

9
Lãnh cung nghe có vẻ đáng sợ, nhưng chỗ ta ở vẫn còn tốt, chỉ là không có đồ ăn ngon và hoa phục, nhưng so với cuộc sống ở nhà của ta thì vẫn rất tốt.

Cũng không biết cha nương ta và đệ đệ xui xẻo kia thế nào rồi, trước kia ta chỉ cảm thấy chán ghét bọn họ, muốn sớm dứt ra rời đi, nhưng bây giờ ta lại hơi nhớ bọn họ rồi. Lúc trước khi ta được dâng lên, tên tri phủ b.iến t.hái kia tủm tỉm nói sẽ cho bọn họ một khoản tiền tài, cuộc sống có tiền có lẽ sẽ dễ sống hơn một chút.

10
Năm thứ ba ta trồng rau ở lãnh cung, tiểu hoàng đế cuối cùng đã c.hết.

Nói là đã ăn phải đồ ăn có độc, dưới sự điều tra nghiêm ngặt của nhiếp chính vương, đã có một số lượng lớn người bị g.iết.

Ta lại không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

Chỉ là, ta có chút lo lắng cho cuộc sống của ta, nếu như hắn có thể quên ta thì tốt, chỉ sợ lại nhớ tới ta là công chúa hòa thân. Trải qua chuyện bị tiểu hoàng đế vu cáo hãm hại, ta xem như hiểu được, cuộc sống trong cung khó khăn như thế nào.

Ta nơm nớp lo sợ chờ đợi, nhưng điều mà ta chờ đợi lại là một đạo thánh chỉ bảo ta về mẫu quốc, đổi một vị công chúa khác đến. Thánh chỉ được viết văn vẻ nho nhã, ta có chút không rõ, Vương ma ma đành phải giải thích cho ta nghe, nói nhiếp chính vương, à không, hiện tại nên gọi là hoàng đế, cảm thấy mệnh ta không tốt, không muốn giữ ta lại.

Ta lại cảm thấy mệnh của ta rất tốt, từ xưa đến nay, phàm là công chúa hoà thân thì được mấy người có thể trở về?

11
Thế nhưng, ta không vui vẻ được hai ngày, Mạc ma ma liền dội cho ta một chậu nước lạnh, “Người không ngẫm lại xem, từ xưa đến nay, có công chúa hòa thân nào được thả về, huống gì là người?”

Đầu óc ta thoáng cái liền hiểu rõ ý mà Mạc ma ma không nói ra, huống gì, ta căn bản không phải là công chúa gì!

Xong đời rồi, lần này ta trở về sẽ không phải là một con đường c.hết chứ?

“Thần Hoa công chúa hiện giờ hẳn là đã được gả đi rồi, đúng không?” Ta thận trọng hỏi.

“Hòa thân dù sao cũng phải là một công chúa, người lại không có gia thế, sợ là sẽ bị người ta ghi hận.” Đúng vậy, có cô nương nhà ai được nuông chiều sẽ cam tâm tình nguyện đến nơi đất khách quê người, đến lúc đó, bọn họ chắc chắn hận ta, xong đời rồi, quả nhiên vẫn là vui vẻ quá sớm.

12
Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định tự đề cử mình, suy cho cùng, ngày tháng sau khi trở về có thể sẽ còn tồi tệ hơn.

Khuôn mặt này của ta, nam nhân chắc chắn sẽ thích, ngoại trừ hài tử không hiểu chuyện không hiểu phong tình.

Vậy nên ta liền cố ý sai Vương ma ma lấy y phục mới dưới đáy rương, ăn mặc xinh đẹp đi gặp hoàng đế.

Kết quả, hắn quả thật thừa nhận mỹ mạo của ta, nhưng mà, hắn nói: “Hoàng đế như trẫm vẫn còn muốn sống thêm hai năm nữa, vô phúc hưởng thụ công chúa.”

Quá đáng.

Hắn có bản lĩnh thì tự xem lại lương tâm, tiểu hoàng đế thật sự bị ta khắc c.hết sao? Ta ở lãnh cung nghiêm túc trồng rau, hoàng đế c.hết thì có liên quan gì đến ta chứ?

Cũng bởi vì như vậy, hắn mới lo lắng không yên tiễn ta rời đi. Nhớ năm đó lúc ta đến, thanh thế lẫy lừng, vốn tưởng rằng cả đời đều sẽ bị vây hãm trong bốn phương trời đất này, không nghĩ tới còn có một ngày rời đi.

13
Trên đường đi, ta đã cân nhắc đến việc chạy trốn, nhưng mà, ta vẫn rõ ràng bản thân mình chỉ có mấy cân mấy lượng, thôi cứ buông xuôi vậy.

Thành thành thật thật ăn nằm chờ c.hết, sống được ngày nào hay ngày đó.

Đến nơi biên giới giữa hai nước, người đến nghênh đón lại là Lý tướng quân năm đó đã đưa ta đi hoà thân, đúng là duyên phận.

Nhưng ta phát hiện ánh mắt hắn nhìn ta rất kỳ lạ, dường như cảm thấy ta rất mất mặt.

Chẳng qua chỉ là công chúa hoà thân bị đưa về lại mà thôi, ít thấy thì lạ nhiều.

14
Cuối cùng cũng trở lại hoàng cung xa cách đã lâu, ta được dẫn qua gặp thái hậu, hơn bốn năm không gặp, thái hậu trông trẻ hơn nhiều so với bốn năm trước, có lẽ sau khi lão hoàng đế c.hết, cuộc sống liền thoải mái hơn.

Tục ngữ nói, con người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ phấn chấn hơn, lão hoàng đế thích giày vò đã c.hết, nhi tử của mình đăng cơ, cuộc sống còn không sung sướng sao?

Chỉ là, nhìn thấy ta, sắc mặt thái hậu liền không được tốt, không chút lưu tình giáo huấn ta trước mặt hạ nhân. Người có văn hóa có khác, nếu không phải giọng điệu của thái hậu không tốt thì ta nghe cũng không hiểu đây là đang mắng ta.

Mắng xong, thái hậu liền tiện tay ném một chén trà xuống, nước trà ấm nóng theo chén trà vỡ vụn bắn tung tóe lên người ta.

Cũng may, lúc này, Thần Hoa công chúa đến.

15
Nếu hỏi, người mà ta hâm mộ nhất là ai?

Nhất định chính là Thần Hoa công chúa, tuy rằng có một lão phụ hoàng cặn bã, nhưng vẫn còn có huynh trưởng yêu thương nàng, mẫu hậu bảo vệ nàng, không giống như người nhà ta chỉ biết kéo chân.

Từ trước đến nay nàng vẫn luôn được thái hậu yêu thích, làm nũng dỗ ngọt thái hậu vài câu, nàng dỗ thái hậu cười đến mức mặt mày rạng rỡ, sau đó thuận thế mang ta rời đi.

Ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ta cùng nàng ngồi ở lương đình một lúc, nàng sai tì nữ đi lấy đồ ăn, sau đó hai tay nâng cằm nhìn ta, “Mấy năm không gặp, tỷ tỷ vẫn xinh đẹp như vậy.”

“Muội cũng xinh đẹp.”

Nàng lắc đầu, “Sao ta có thể so sánh được với tỷ tỷ, lúc trước từ biệt, ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại tỷ tỷ được nữa.”

Sau đó nàng chuyển chủ đề, “Bây giờ ta đã thành thân, không bằng tỷ tỷ theo ta đến phủ công chúa ngồi một chút.”

“Đợi ngày nào rảnh ta sẽ đến.”

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi, phỏng chừng mẫu hậu vẫn còn đang tức giận, ta đưa tỷ tỷ đi trốn.”

“Cái này không hay cho lắm...”

(Còn tiếp)
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play