16
Thần Hoa công chúa là một cô nương tốt, khuyết điểm duy nhất chính là yêu sắc đẹp, không phân biệt nam nữ, nhưng cũng không giống như tiên hoàng, Thần Hoa công chúa đối với sắc đẹp chỉ là sự thưởng thức.

Nhưng mà, các ngươi nghĩ xem, nếu như lúc nào cũng có một người cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình, có phải có chút kỳ dị hay không?

Cuối cùng ta vẫn bị nàng kéo về, bởi vì ta thật sự sợ thái hậu.

Phủ công chúa rất hoa lệ, ta nhìn thôi đã cảm thấy hâm mộ, thật tốt.

Vừa đi vào liền nhìn thấy tiểu nhi tử hơn một tuổi mà nàng nói, trông mũm mĩm rất đáng yêu. Nhìn thấy Thần Hoa, liền đưa tay về phía nàng, Thần Hoa đón lấy, nhưng tiểu tử mập mạp này lại không vui, tiếp tục đưa tay nhào tới, mục tiêu dường như là ta.

Sau khi Thần Hoa nhìn thấy, liền trao hài tử cho ta, cũng may ta vốn có một đệ đệ xui xẻo, còn biết cách bế tiểu hài tử.

“Tiểu tử này quả nhiên giống ta, đều thích sắc đẹp.”

Tiểu tử mập mạp này động đậy trong lòng ta, sờ mặt ta, “Đẹp đẹp, hôn hôn.”

17
Tiểu tử mập mạp ngay cả khi ăn cơm cũng dựa vào trong ngực ta, cuối cùng vẫn là Thần Hoa không nhìn nổi nữa, ép nó buông tay, khiến nó khóc lóc đến đáng thương.

“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, tiểu tử kia không sao đâu, tỷ mau ăn cơm đi.”

Thức ăn ở phủ công chúa không tệ, hương vị thơm ngon đầy đủ, nhưng ta lại thấy Thần Hoa không động đũa, nói: “Sao muội không ăn?”

“Tỷ tỷ chưa từng nghe câu tú sắc khả xan sao?”

*Tú sắc khả xan (秀色可餐): Thành ngữ Trung Quốc, ý bảo đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng đủ no rồi không cần ăn cơm.

Được thôi.

18
Dùng xong bữa trưa, ta muốn đi nghỉ ngơi, Thần Hoa lại nhất quyết đòi ngủ chung với ta, ta liều mạng cự tuyệt. Nhớ lúc trước, khi ta học quy củ trong cung, cũng từng mềm lòng đồng ý với nàng. Kết quả là lúc nửa đêm tỉnh dậy, ta thấy nàng không ngủ, mà đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta cảm thấy sởn gai ốc ngay lập tức.

Cho dù bây giờ là ban ngày thì cũng không được.

Thần Hoa ủy khuất nói: “Thôi được rồi.”

Lúc ăn tối, ta có gặp phò mã của Thần Hoa, là tiểu nhi tử của Trình gia, trông rất tuấn tú lịch sự. Chỉ là khi hắn nhìn thấy ta, lại lộ ra một vẻ mặt giống y như Thần Hoa, ta liền cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, trực giác của ta đã đúng.

Một bàn đồ ăn ngon như vậy, một nhà ba người bọn họ cũng không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm ta ăn. Thần Hoa và phò mã còn đang ở một bên lấy lòng ta, không thể không thừa nhận, tuy ta không hiểu lắm, nhưng cảm giác bọn họ rất lợi hại, nói lâu như vậy mà còn có thể không trùng câu. Tiểu tử mập mạp thì chỉ biết cười ngốc nghếch, thỉnh thoảng nhả ra mấy chữ.

19
Ở phủ công chúa vài ngày, ta cảm thấy rất thoải mái, chỉ cần bỏ qua những trò lấy lòng của một nhà ba người bọn họ là được.

Nhưng mà, thái hậu đột nhiên gọi ta vào cung, điều này cũng có nghĩa là, những ngày tốt đẹp của ta sắp kết thúc rồi.

Thần Hoa đi cùng ta đến, nhưng cuối cùng Thần Hoa vẫn bị thái hậu buộc xuất cung, mà ta thì ở lại, sống tại Thanh Thu Các.

Ngày thứ hai sau khi ta chuyển tới Thanh Thu Các, hoàng đế đến, huynh trưởng trên danh nghĩa này của ta, đây là lần đầu tiên ta ở một mình với hắn.

Ta còn nhớ rõ, lúc trước ta được dâng lên cho tiên hoàng, vừa lúc đụng mặt với hắn, ánh mắt hắn nhìn ta mang theo đầy vẻ chán ghét.

“Đã nhiều năm như vậy, còn nhớ đến người nhà không?” Hoàng đế nói.

Ta không biết nên trả lời như thế nào, khi ở Tề quốc, kỳ thật ta đã nhớ tới, nhưng rốt cuộc ta vẫn là kẻ hiềm bần ái phú, thích kiểu ngày tháng phú quý này, nếu như không cần lúc nào cũng phải lo lắng về cái mạng nhỏ của mình thì càng tốt.

“Trẫm nghe nói, quê nhà của ngươi ở Phần Dương.”

“Vâng.”

“Có muốn trở về thăm nhà một chút không?”

Ta vội vàng lắc đầu, “Không dám nghĩ đến.”

Hoàng đế cười lớn, “Không sao, hiện tại có cơ hội, trẫm đồng ý cho ngươi về thăm, mấy năm xa cách, cũng nên về gặp thân nhân rồi.”

20
Cơ hội mà hoàng đế nói, lại là xuất giá.

Phần Dương vương thay thế tử cầu hôn công chúa, vừa lúc, có một công chúa hòa thân vô dụng dư thừa như ta, dựa trên nguyên tắc lợi dụng phế vật, ta lại phải gả.

Ta cũng từng nghe nói qua về vị thế tử này, nhưng tin đồn đều lược bỏ đi những từ thường dùng từ như gì mà ngọc thụ lâm phong, phong lưu hào phóng, chỉ nói vị thế tử này chính là một con quỷ háo sắc.

Ta nghĩ, ta thật thảm.

Có điều, xuất giá là xuất giá, còn có thể làm gì được? Nhưng đối với hôn sự này, người có phản ứng lớn nhất chính là Thần Hoa, nàng nói với ta: “Thay vì để tỷ gả cho tên thế tử ngu dốt kia, thà rằng giữ tỷ ở lại trong kinh bầu bạn với ta.”

Ta cười khổ, công chúa như ta từ đâu đến, trong kinh thành có ai mà không biết, huống gì còn dám cưới?

“Phò mã nha.”

“Muội nói cái gì?”

“Tỷ có thể gả cho phò mã, ba chúng ta cùng nhau chung sống.”

Ta hoài nghi nàng điên rồi, “Một nhà ba người muội đang yên đang lành, cần gì phải thêm ta vào?”

“Tỷ có thể gia nhập với chúng ta.”

Cuối cùng, ý tưởng lớn mật này của Thần Hoa công chúa không thực hiện được, bị thái hậu và hoàng đế liên thủ trấn áp.

21
Lại xuất giá một lần nữa, ta nhìn kinh thành, trong lòng nghĩ, không biết còn có cơ hội quay trở về hay không.

22
Bởi vì hoàng đế đồng ý cho ta về nhà một chuyến, cho nên đội ngũ dừng lại giữa đường, phái ra một tiểu đội ngũ đưa ta đi gặp thân nhân.

Quả nhiên, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, nhà ta cũng đã thay đổi rất nhiều, căn nhà dột nát trong ký ức đã được đổi thành một đại trạch mới toanh, đệ đệ lớn rồi, tên nhân mô cẩu dạng đã thành hôn, đệ tức phụ còn ưỡn một cái bụng to.

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Vừa nhìn thấy ta, cha nương và đệ đệ đều hai nước mắt lưng tròng, lôi kéo nói nhà chúng ta bây giờ đã ổn rồi, không cần tính kế lên người ta nữa.

Xem ra vẫn còn chút lương tâm, ta phục hồi tâm tình ngồi xuống nói chuyện phiếm, nghe bọn họ nói, lúc trước ta rời đi, có người cho một khoản bạc, dựa vào số tiền này, người làm cái gì cũng không xong như cha ta lại bắt đầu làm lại từ đầu, lúc này đây lại có chút thành quả, dần dần tích góp được không ít tiền.

Ta nói lần này ta chuẩn bị gả cho thế tử của Phần Dương Vương, đệ đệ kinh ngạc kêu lên: “Đó cũng không phải thứ tốt lành gì, tỷ tỷ điên rồi sao?”

“Ta không điên, là ý chỉ của bên trên.” Ta nhấc ngón tay lên chỉ.

“Chúng ta không làm nữa, có được không? Đệ và phụ thân có tiền rồi, có thể gả tỷ cho một phu gia tốt.” Đệ đệ kéo ống tay áo của ta, vội vàng nói. Cha nương cũng gật đầu phụ họa, ngay cả đệ tức phụ cũng có dáng vẻ tán thành.

“Nếu ta không gả, ta sẽ c.hết.”

“Nhưng mà, tỷ có biết hắn đã cưới bao nhiêu thế tử phi rồi không?”

Nhà ta hiện giờ đã chuyển ra khỏi thôn, ở trên trấn, nói là ranh giới Phần Dương, kỳ thật cũng chính là ngay bên cạnh Phần Dương, tin tức đều truyền đến nơi này, cảm giác thế tử Phần Dương vương thật đúng là không phải thứ tốt lành gì.

Có điều, ta cũng đã xuất giá nhiều lần, nói không chừng còn có kỳ tích.

“Nhưng…”

Ta lại bổ sung một câu, “Mọi người cũng sẽ c.hết, cái này gọi là kháng chỉ bất tuân.”

Tay đệ đệ lập tức buông ra, “Khụ khụ, nghĩ lại thế tử kia cũng không phải là người mà người bình thường có thể so sánh được, tỷ tỷ có phúc khí.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Cha nương cũng phụ họa nói theo.

Có phúc cùng hưởng, có chuyện khó ta làm.

Ai bảo ta chỉ có mỗi mỹ mạo, không giống như bọn họ, ngay cả mỹ mạo cũng không có.

23
Từ biệt thân nhân, lại đi hơn một tháng, rốt cuộc cũng đến Phần Dương vương phủ.

Theo lý mà nói, không nên gặp mặt khi chưa thành thân, nhưng ta xuất giá dưới danh nghĩa công chúa nên vẫn phải gặp mặt một lần.

Phần Dương vương đại khái hơn năm mươi tuổi, rất có sức sống, thế tử thì không ổn lắm, người nhìn hư nhược, dáng vẻ dục vọng quá độ.

Hôn kỳ được ấn định vào ba ngày sau, ngày này vốn đã được đặt trước từ lâu. Chỉ là, ta không ngờ tới, sáng sớm hôm sau bị Vương ma ma đ.ánh thức, nói Phần Dương vương phủ đã xảy ra chuyện.

Không ngờ tới phải không, hai ma ma này lại đi theo ta đến đây.

“Sao thế, mới sáng sớm, có người c.hết hay sao?” Ta mơ mơ màng màng nói.

“Điện hạ, thế tử c.hết rồi.”

Ta lập tức tỉnh táo, “Cái gì? C.hết rồi?” Đêm qua rõ ràng cũng không phải yếu đến mức không thể sống nổi vào hôm sau. Ta nhìn kỹ vẻ mặt của Vương ma ma, phát hiện ánh mắt bà ấy nhìn ta lại có thêm một tia kính sợ.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tin tức hỏi thăm được là, hai phụ tử Phần Dương vương...” Vương ma ma trầm mặc một chút, dưới sự thúc giục của ta, bà ấy nói, “Hai người bọn họ vừa nhìn thấy công chúa người đều ái mộ, cho nên liền nổi lên tranh chấp.”

Thượng bất chính, hạ tắc loạn, còn không phải sao?

“Vậy nên, lão tử đ.ánh c.hết nhi tử rồi?”

“Không có, Phần Dương vương đẩy thế tử một cái, kết quả thế tử đầu đập vào tường mà c.hết.”

“Sao ngươi lại biết chi tiết như vậy?”

Ta đột nhiên phản ứng lại, tất cả mọi người đều mới tới hôm qua, đây là loại năng lực hỏi thăm gì?

“Điện hạ, người không biết có kiểu ám vệ này sao?”

Đầu ta đầy dấu chấm hỏi, vậy phải làm sao bây giờ, ta sẽ không phải lại gả cho lão già đó chứ?

“Chúng ta cứ chờ, chờ bọn họ loạn hết lên.”

“Loạn hết lên?” Không phải ta tới đây để xuất giá sao?

Vương ma ma nói: “Không phải chúng ta phụng chỉ đến quấy nhiễu bọn họ, sau đó thu lấy Phần Dương về sao?”

Đưa mắt nhìn nhau, ta và Vương ma ma đều đã phát hiện ra vấn đề.

24
Dưới sự tra hỏi của ta, Vương ma ma rốt cuộc cũng nói ra sự thật. Mấy năm nay, Phần Dương vương không thành thật, dã tâm càng lúc càng lớn, hoàng đế cũng không phải tiên hoàng, có mỹ nhân thì tính tình tốt, cho nên muốn diệt cỏ tận gốc thu lấy Phần Dương.

Vừa lúc đó, Phần Dương vương lại không biết sống c.hết tấu, muốn cầu hôn công chúa, cho nên, ta liền đến đây.

“Nhưng mà, từ đầu đến cuối ta đều cho rằng chính là xuất giá.”

“Đến bây giờ mà người vẫn chưa nghĩ kĩ lại một chút, có lần nào người xuất giá mà không phải là mưa gió máu tanh?”

Đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, được chưa? Ta hoài nghi, căn bản cũng không phải do Phần Dương vương lỡ tay, nói không chừng chính là do ám vệ lặng lẽ động thủ. Sau đó liền để cho ta đội một cái nồi đen, ta thật oan uổng.

Thế nhưng, không ai quan tâm ta có oan uổng hay không, chỉ biết, hôn lễ vẫn sẽ được tiếp tục.

25
Nói thật, đây là lần đầu tiên ta thật sự bái đường thành thân, nói không kích động là giả.

Tuy rằng ta biết mình đẹp, nhưng mà chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh, người không thông minh như ta đều cảm thấy, ở đâu ra chuyện phụ tử sẽ vì một nữ nhân mà xảy ra chuyện xích mích, càng đừng nói đến Phần Dương vương.

Nhưng sự thật khiến ta vỡ mộng, Phần Dương vương dường như quả thật còn không thông minh bằng ta. Chẳng lẽ, ông ta chỉ là đầu thai tốt, hơn nữa gặp được hoàng đế như tiên hoàng, lấy lòng tốt mới làm càn được đến hôm nay?

Vi diệu!

Đêm động phòng hoa chúc, ta có chút lo lắng, ta cảm thấy Phần Dương vương có lẽ không được, vì đã lớn tuổi như vậy rồi. Kết quả là, ông ta say khước bước vào, không nói được mấy câu đã ngã xuống. Ta cẩn thận thăm dò hô hấp của ông ta một chút, ừm, người còn sống, chắc hẳn chỉ là say.

Mở cửa cho hạ nhân bước vào hầu hạ ông ta, ta cũng không muốn chạm tay vào một lão già, thừa dịp này, ta nói ta muốn đi ra ngoài hóng gió, cũng không có ai quản ta.

Vừa bước ra khỏi cửa đã gặp phải một nữ nhân kiêu ngạo ngang ngược, Vương ma ma nói vào tai ta, đó là biểu muội của thế tử, cũng là trắc phi của thế tử.

Ánh mắt của vị trắc phi này nhìn ta rất không tốt, tưởng chừng như muốn đem ta ra bằm thây vạn đoạn. Hoá ra, thật sự có người yêu thích thế tử.

Ta không muốn để ý đến nàng, lại bị nàng ngăn cản, được thôi, nàng nhiều người đông sức, ta nghe theo. Kết quả, ta cho mặt mũi lại không biết xấu hổ, càng nói càng quá đáng, tính khí nhỏ này của ta cũng không tốt, hoàng đế cãi nhau với ta đều đã c.hết, nàng còn muốn động thủ với ta?!

Đ.ánh thôi.

Đúng như dự liệu, hai chúng ta không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà cùng nhau ngã xuống nước, cũng may thời tiết hôm nay nước còn chưa đến mức lạnh lẽo thấu tim. Hạ nhân ba đầu sáu tay kéo hai người chúng ta lên, thê thảm đến mức không đành lòng nhìn, giá y xinh đẹp của ta ướt đẫm rất khó coi, trắc phi cũng không khá hơn là bao, không biết lúc chìm xuống nước nàng ta làm thế nào mà trên đầu còn có bèo cỏ.

Hai người chúng ta nhìn nhau, đều cười lớn.

26
Đây có lẽ chính là một nụ cười xoá bỏ ân oán thù hận.

Lúc nghe nói Phần Dương vương đã say, trắc phi mời ta sang ngồi một chút, ta đồng ý. Một đêm chờ đợi này, từ trong miệng trắc phi, ta cũng có hiểu biết ít nhiều về tình hình trong phủ.

Tuy nói thế tử là đích tử, nhưng Phần Dương vương cũng không thiếu thứ tử, thế tử lại không để lại đích tử, nhưng thứ tử thứ nữ cũng không ít, cho nên, trắc phi muốn ta liên thủ với nàng, đoạt lấy gia nghiệp của Phần Dương vương.

Ý tưởng này không tệ, nếu như ta không biết được suy nghĩ của hoàng đế từ Vương ma ma, ta khẳng định sẽ đồng ý. Suy cho cùng, ta cảm thấy, nếu như ta sinh ra một hài tử, có khi Phần Dương vương sẽ không đợi được hài tử của ta lớn lên mà đã c.hết trước rồi.

Mấy năm nay, ta cũng không còn là ngốc bạch ngọt như lúc trước, không cảm thấy một tiểu hài tử có thể tranh đấu được với người lớn.

27
Sắc trời đã sáng, ta cũng nên trở về, sau đó liền nhìn thấy có hạ nhân lảo đảo chạy tới, quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói, Phần Dương vương đã c.hết rồi.

C.hết rồi?

Sao lại c.hết rồi?

Ta quay đầu nhìn trắc phi, nụ cười trên mặt nàng còn chưa kịp thu lại. Thấy ta nhìn, nàng vội vàng lấy khăn ra giả vờ lau nước mắt.

Giả dối!

Ta thăm dò nhìn thoáng qua Vương ma ma, bà ấy cũng lắc đầu, chẳng lẽ thật sự là chuyện ngoài ý muốn? Ta vừa đi qua vừa không ngừng nghĩ, may mắn tối hôm qua ta ra ngoài, nếu không, sáng sớm ta vừa mở mắt ra, bên cạnh sẽ là một người c.hết, thật đáng sợ.

Lúc chúng ta đi đến, bên trong đã có một đám người đang khóc. Ta đứng ở cửa, có chút xấu hổ, không quen biết một ai. Vẫn là Vương ma ma thấy nhiều biết rộng, trước tiên bảo ta đi thay y phục, đúng, tuy tối hôm qua sau khi giá y bị ướt ta đã thay, nhưng hiện giờ y phục trên người ta cũng rất tươi sáng vui vẻ.

Ai có thể ngờ rằng, ngày thứ hai sau khi thành thân sẽ gặp phải chuyện xui xẻo như vậy.

Sau khi trở về phòng, Vương ma ma tìm cho ta một bộ y phục khác, ta vừa thay vừa hỏi bà ấy: “Ngươi nói xem, bọn họ sẽ không hoài nghi là do ta g.iết c.hết đấy chứ?”

“E là không có thời gian nghi ngờ.”

“Tại sao?” Ta ngốc nghếch hỏi.

“Trong phủ này, vương gia không còn, thế tử không còn, người nói bọn họ muốn thêm một chén canh hay là khổ tâm đi điều tra nguyên nhân đây? Người yên tâm, người chính là công chúa xuất giá, bọn họ tất nhiên sẽ nâng đỡ người.”

Ta suy nghĩ một chút, nghe qua tương lai rất tốt đẹp, làm một lão vương phi sống an nhàn sung sướng, chuyện gì cũng không làm. Nhưng Vương ma ma lại dội cho ta một chậu nước lạnh, “Người đừng quên, còn có bệ hạ.”

Ồ, ta quên mất, hoàng đế muốn tịch thu Phần Dương, nhưng mà, ta đã gả đi rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể để cho ta tái giá?

“Có người ở đây, chính là một công cụ sắc bén.”

Ta đều nói đến chán rồi, ta thật sự không khắc phu, tất cả chỉ là ngẫu nhiên và âm mưu, ta là một cô nương trong sạch, quá thảm rồi.

28
Ta nghe Vương ma ma nói xong, liền ra vẻ lạnh lùng, quả nhiên đám thứ tử kia đều đua nhau lấy lòng. Trắc phi cũng tìm tới cửa, thương lượng với ta, để cho nhi tử của nàng làm người thừa kế.

Ta nhìn quanh, hỏi trắc phi một câu, “Hai mẫu tử các ngươi, thật sự bảo vệ được vương phủ này?”

Nàng rất tự tin, “Có gì mà khó? Đây chính là vương gia khác họ do thái tổ hoàng đế đích thân phong, chỉ cần hạ thánh chỉ, bọn họ đều phải c.út ra ngoài.”

“Đúng vậy, là vương gia khác họ do thái tổ hoàng đế đích thân phong.”

Nàng ngẩn ra, nhìn ta, giọng điệu có chút không xác định, “Ý người là?”

Ta gật đầu, cô nương, thời thế đã thay đổi rồi, hoàng đế hiện tại cũng không phải là thái tổ hoàng đế.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play