Khắc Phu

Chương 5


1 tháng


(Đại kết cục)

58
Không biết có phải là nhờ thái hoàng thái hậu hay không, dọc đường đi gió yên sóng lặng, rốt cuộc cũng đã trở về kinh thành. Chỉ là ta không ngờ vậy mà lại có người đến đón ta, là Thần Hoa và phò mã của nàng.

Thần Hoa vẫn giống như mấy năm trước, nhìn thấy ta liền rưng rưng nước mắt, chen vào trong kiệu: “Tỷ tỷ, ta cứ tưởng tỷ đã c.hết rồi.”

Ta xoa đầu nàng, nếu như nàng không lộ vẻ hoa si như vậy khi nhìn vào khuôn mặt này của ta thì có thể ta sẽ cảm thấy cảm động hơn một chút.

Quả nhiên, sau đó ta liền nghe thấy nàng nói, “May mà tỷ tỷ không sao, vẫn xinh đẹp như vậy.”

“Tỷ tỷ, lần này tỷ còn đi tiếp nữa không?”

“Chắc sẽ không đi nữa.” Ta nói, nàng nhất thời vui vẻ: “Vậy chúng ta cùng đến phủ công chúa đi, ta và phò mã rất nhớ tỷ.”

Ồ, ta lại quên mất, hai người này đều mê cái đẹp, thật đúng là một cặp trời sinh. Có điều, ta vẫn muốn quay về phủ trưởng công chúa nên đành phải cự tuyệt Thần Hoa.

Ta vốn tưởng rằng chuyện ta trở về sẽ không có ai quan tâm, không ngờ Ninh Viễn trưởng công chúa lại nói cho ta biết, trong cung muốn đón gió tẩy trần cho ta, nói thật, ta rất muốn từ chối, bởi vì ta luôn cảm thấy hoàng cung không hợp với bát tự của ta, đặc biệt là hoàng đế, gặp mặt hắn nhất định sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Lỡ như hắn nuốt lời thì phải làm sao, cũng tại ta quá xinh đẹp, thật có lỗi quá đi.

59
Ta đi theo Ninh Viễn trưởng công chúa vào trong cung, thấp tha thấp thỏm, nhưng dường như không có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng chỉ giả vờ kính rượu ta, sau đó nói nói cười cười, có thể là do ta đã nghĩ nhiều.

Nhưng sáng ngày hôm sau, ta biết mình xong đời rồi.

Bởi vì, tối qua uống nhiều rượu, đầu óc ta cũng không rõ ràng lắm, nhớ mang máng là có người nói để cho ta nghỉ ngơi ở trong cung. Nhưng mà, ai có thể cho ta biết vì sao ta lại ngủ trên cùng một chiếc giường với hoàng đế không?

“Ầm ĩ cái gì?” Tiếng hô kinh sợ của ta đã đ.ánh thức hoàng đế, hắn lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn ta một cái, phản ứng còn lớn hơn cả ta, một phen đẩy ta khỏi giường, “Doanh Chiêu Chiêu, ngươi có mưu đồ bất chính với trẫm!”

Thành thật mà nói, dáng vẻ hắn che chăn cực kỳ giống nữ nhi nhà lành, trong lúc nhất thời ta có chút hoài nghi đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn lại tình trạng giường chiếu, hai người chúng ta cùng lắm chỉ là ngủ với nhau một đêm mà thôi.

Hắn là hoàng đế, có cần phản ứng lớn như vậy không? Rõ ràng người chịu thiệt là ta mới phải.

60
Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, nói với ta, hắn sẽ cho ta một lời giải thích.

Ta không biết có nên cảm thấy yên tâm hay không, vậy mà hắn lại không nghi ngờ ta đầu tiên.

“Doanh Chiêu Chiêu, ngươi cho rằng ngươi có đầu óc sao?”

Ta cảm thấy như mình đang bị sỉ nhục.

“Trẫm sẽ bồi thường cho ngươi.”

Nghe xong lời này ta liền cảm thấy thỏa mãn, hài lòng trở về phủ trưởng công chúa, nghĩ rằng kim ngân châu báu đang đưa tay về phía ta, kết quả, cái ta chờ lại là ý chỉ phong ta làm phi, chẳng lẽ hoàng đế như hắn không có tiền sao?

Đúng rồi, vì để không ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước, ta, Lục Hữu Sắt trên danh nghĩa đã từng làm thái hậu của Nam Ngô, sau này sẽ thành thành thật thật ăn chay niệm Phật, dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người. Vậy nên, người được phong làm phi chính là Doanh Chiêu Chiêu ta.

61
Ta nhập cung, cũng may chỗ ở không tệ, Vương ma ma và Mạc ma ma bây giờ cũng đã nghỉ hưu, nha đầu thiếp thân ta mang theo cùng chính là Quế Hoa và Liên Ngẫu mà Ninh Viễn trưởng công chúa đã chọn cho ta.

Theo lý mà nói, ta nên đi bái kiến thái hậu và hoàng hậu, nhưng mà ta cảm thấy hai người bọn họ có thể sẽ không thích gặp ta, đặc biệt là thái hậu, lần trước bà ấy mắng ta, ta vẫn còn nhớ rõ.

Có điều, ta cảm thấy trái tim của hoàng đế cũng không nhỏ, cho dù có keo kiệt đến đâu, chẳng lẽ hắn không sợ danh tiếng khắc phu của ta sao? Hay hắn thật sự cảm thấy bản thân mình chính là chân long thiên tử?

Nếu như nói, hắn không tin ta khắc phu, vậy ta cũng không tin, ta gả tới gả lui mấy lần, không phải đều là ý của hắn sao? Lúc ta vừa trở về liền nghe nói, hiện giờ Phần Dương rất loạn, vốn là một mảnh đất lớn, giờ lại phân ra nhiều mảnh nhỏ, giữa các thứ tử lại có xích mích, phỏng chừng không đến mấy năm, có thể tịch thu mảnh đất này dễ như trở bàn tay.

Tề quốc mấy năm nay cũng không ổn lắm, sau khi nhiếp chính vương đoạt vị, thiên tai xảy ra thường xuyên, mọi người đều nói là vì hắn đoạt vị nên đã chọc giận ông trời, dù thế nào cũng đều là những tiếng oán than dậy đất, làm sao còn có cảnh tượng an cư lạc nghiệp.

Về phần Nam Ngô, tiểu hoàng đế chỉ mới có mấy tuổi, mưa m.áu gió tanh còn nhiều.

Hoàng đế quả thật là một nhân tài, các quốc gia khác đều đang rối loạn, duy chỉ có quốc gia của chúng ta vẫn chuyên tâm phát triển, binh cường mã tráng.

Buổi tối, hoàng đế đến đây: “Thế nào, có vui không?”

Vui sao? Điều ta muốn là tự do, là cẩm y ngọc thực, không phải gả cho người khác, hơn nữa lại còn làm thiếp.

“Thần thiếp chính là quý phi của tiên hoàng.” Ta đau lòng nói.

Hắn khinh thường cười nói: “Quý phi? Doanh Chiêu Chiêu, ngươi thật ngốc, lúc phụ hoàng phong ngươi làm quý phi có chiếu thư sắc phong sao? Có lễ sắc phong nào không? Căn bản chỉ có một lời dụ thôi.”

“Ngươi có ý gì?”

“Có nghĩa, ngươi chưa bao giờ là quý phi của phụ hoàng.”

Ta hất bàn tay đang nâng cằm ta lên của hắn: “Vậy tại sao ngươi lại để ta tuẫn táng?”

Nếu như không phải tuẫn táng, sao ta có thể chọn việc hòa thân? Nếu như không hòa thân, sao ta có thể có một cuộc sống khó khăn như vậy?

“Ngươi có biết không, lần đầu tiên trẫm gặp ngươi, liền cảm thấy ngươi thật ngốc, cái gì cũng viết hết ở trên mặt, khi đó trẫm liền nghĩ, kiểu nữ nhân vừa đẹp vừa ngốc này quả thật là một công cụ tốt.”

62
Cuộc trò chuyện của ta với hoàng đế không hề vui vẻ. Nhưng mà, hắn vẫn để cho ta thị tẩm, sau khi thị tẩm hắn nói: “Thật không thể tin được, Chiêu Chiêu vậy mà vẫn còn là xử nữ.”

Đúng vậy, hắn cũng không nhìn lại xem, những người mà ta gả cho, đều là nhỏ hoặc già, si tình hoặc ngu xuẩn.

Sáng sớm ngày hôm sau ta đi bái kiến hoàng hậu, cũng may hoàng hậu cũng giống như vẻ bề ngoài, dịu dàng hào phóng, còn đặc biệt dẫn ta đi gặp thái hậu. Ban đầu ta vốn rất hoảng sợ, nhưng lúc đến Từ Ninh Cung nhìn thấy Thần Hoa đang ở đó, ta liền không còn sợ nữa.

Đúng như dự liệu, tuy rằng thái hậu không thích ta lắm, nhưng có hoàng hậu và Thần Hoa chu toàn ở giữa, vẫn không làm khó ta nhiều.

Sau khi trở về, Thần Hoa đặc biệt đến tìm ta, vẻ mặt lưu luyến không nỡ rời đi: "Sao tỷ tỷ lại nhìn trúng hoàng đế ca ca, ta còn muốn để cho tỷ tỷ đến phủ công chúa, ba người chúng ta sống vui vẻ cùng nhau.”

Ta đâu có nhìn trúng hắn, là hoàng đế không muốn cho ta tiền để ta sống sung sướng đó chứ.

Đối với chuyện xảy ra đêm đó, hoàng đế chỉ nói với ta là do hạ nhân nhầm lẫn. Nhưng mà, ta không tin, trải qua nhiều chuyện như vậy ở trong cung, ta đều hiểu được, những người này từ trên xuống dưới đều là người thông minh, không thể nào phạm phải sai lầm như vậy.

Chỉ có thể nói, là hoàng đế không muốn ta biết. Có thể là do hắn không muốn động đến người đứng sau màn, cũng có thể là do hắn cảm thấy ta đã biết quá nhiều, không muốn thả ta ra ngoài.

Suy cho cùng, giảo thố tử, tẩu cẩu phanh, cho đến bây giờ đều là như vậy. Những năm qua, mặc dù ta sống trong mơ hồ, nhưng nghĩ lại thì đều có lợi cho hắn.

*Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh (狡兔死, 走狗烹): Thỏ c.hết thì chó cũng bị nấu, chỉ việc qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ (việc đã thành, thì g.iết những người đã góp công sức).

63
Trong cung có ba ngọn núi lớn: Hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu.

Thái hậu không thích ta, nhưng cũng không để ý nhiều đến ta, điều này đối với ta mà nói, rất tốt. Hoàng đế ngược lại thỉnh thoảng đến thăm ta, nhưng mà, theo thời gian dần trôi, ta phát hiện hắn dường như cũng có tật xấu giống như Thần Hoa, háo sắc.

Vẫn là hoàng hậu tốt nhất, tính tình dịu dàng, giống như một đại tỷ tỷ, khi có người khác làm khó ta sẽ giúp ta. Nhưng ta không hiểu vì sao nàng lại đối xử tốt với ta như vậy, cuối cùng cũng có một ngày ta hỏi nàng, ta nghĩ nàng sẽ trả lời khách khí, không ngờ nàng lại nói: “Bởi vì Chiêu Chiêu đẹp nha.”

Cạn lời.

Nhưng chuyện tốt duy nhất là cuối cùng ta không cần phải đi lang thang nữa. Không thể không nói, bầu không khí trong hậu cung này nói chung cũng không tệ lắm, tuy rằng có tranh đoạt ghen tuông, nhưng chẳng qua cũng chỉ là náo loạn nhỏ, so với động một chút là c.hết như Nam Ngô mà nói, đã quá hạnh phúc rồi.

Cảm ơn vì quốc gia của ta vẫn an ổn như vậy.

64
Một năm sau, ta có thai, suy nghĩ đầu tiên của ta là sợ hãi, ta vẫn còn nhớ đến cảnh Dương tần sinh hài tử năm đó, thật đáng sợ.

Nhưng mà, mọi người rất vui vẻ, đặc biệt là Thần Hoa, nàng cực kỳ mong chờ hài tử trong bụng ta, ánh mắt nàng háo hức đến mức ta đều hoài nghi hài tử trong bụng ta chính là hài tử của nàng.

Ngoại trừ nàng ra, những người khác cũng đều rất vui vẻ, ngay cả thái tử không mấy thân thuộc với ta cũng tặng lễ vật.

Sau đó, ta sinh hài tử, ta biết, bọn họ chỉ cảm thấy thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam*, hài tử của ta sẽ xinh đẹp hơn ta, được thôi, mấy năm nay ta đã sớm nhận ra bản chất thật của những con người nhà này, chỉ biết nhìn mặt.

*(青出于蓝, 而胜于蓝): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là tre già măng mọc, thế hệ trẻ vượt lên thế hệ trước, thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước. Đồng nghĩa với “hậu sinh khả uý”.

Hài tử dần dần lớn lên, những tin tốt của tiền triều cũng lần lượt đến, ta nghĩ không cần chờ quá lâu, sẽ truyền đến tin tức thống nhất thiên hạ.

Cẩn thận ngẫm lại, trong này có phải có một phần công lao của ta hay không?

Ta cảm thấy có một chút tự hào.

Nhưng mà, cho đến bây giờ ta vẫn không rõ, rốt cuộc có thật là ta khắc phu hay không, dù sao, hoàng đế vẫn đang sống rất tốt, chẳng lẽ hắn thật sự là chân long thiên tử sao?

65
Hoàng đế có thật sự là chân long thiên tử hay không ta không biết, loại chuyện này cũng không phải chuyện mà ta có thể suy nghĩ rõ ràng, còn không bằng nuôi dưỡng hài tử cho tốt. Mấy năm nay ta lăn lộn cũng xem giống như cá gặp nước, có hoàng hậu làm chỗ dựa vững chắc, những người khác cũng không dám dễ dàng động đến ta, huống gì còn có Thần Hoa công chúa và Ninh Viễn trưởng công chúa thường xuyên đến thăm ta.

Nhìn xem, bọn họ đều được gia phong tước vị, còn ta chỉ là một phi vị, tuy đời này ta không có duyên với vị trí hoàng hậu, nhưng vị trí quý phi vẫn còn trống, ta không thể ngồi một chút sao?

Hoàng đế cũng quá keo kiệt, cũng may ngày thường hắn ban thưởng cũng nhiều, so với thư họa cổ tịch gì đó, ta lại thích kim ngân châu báu mộc mạc chất phác hơn, loại đồ vật màu vàng rực rỡ này nhìn vào liền khiến cho tâm tình người ta vui vẻ.

Ta cũng không có sở thích nào khác, chỉ thích những điều này. Ngày thường ta cũng thích ăn mặc lộng lẫy, nhưng con người mà, chỉ cần có nhan sắc thì ăn mặc như thế nào cũng đẹp. Cũng đúng, nếu như ta không xinh đẹp, sao ta có thể có được như ngày hôm nay đây?

66
Năm Thư nhi mười tuổi, Tề quốc bị đ.ánh hạ, hoàng đế rất vui vẻ. Thừa dịp hoàng đế vui vẻ, ta liền để Thư nhi đến thăm hắn thường xuyên một chút, biết đâu đạt được chuyện gì tốt thì sao.

Hoàng đế hiện giờ có sáu vị công chúa, đều là thứ xuất, nhưng Thư nhi của ta được sủng ái nhất, ta cảm thấy là bởi vì Thư nhi giống ta, xinh đẹp. Ngay cả thái hậu từ trước đến nay không thích ta cũng đặc biệt thích Thư nhi, bọn họ nói là cách bối thân, ta cảm thấy có thể thái hậu lão nhân gia cũng chính là mê cái đẹp, chỉ là không muốn hạ mặt mũi đối với ta.

*Cách bối thân (隔辈亲): Một câu nói của người Trung Quốc, có nghĩa là ông bà có tuổi cùng với cháu trai, cháu gái tình cảm rất tốt.

Rốt cuộc để cho Thư nhi nhặt được món hời, sinh thần của Thư nhi, hoàng đế vung tay ban cho Thư nhi phong hào, Khác Vinh. Phải biết rằng, phong hào của công chúa từ trước đến nay đều là sau khi cập kê mới có, có phong hào thì có thể chân chính lĩnh bổng lộc, rất tốt rất tốt.

67
Trong chớp mắt Thư nhi cũng đã lớn, định hôn với ấu tử của Thần Hoa, hai đứa nhỏ này cũng xem như là thanh mai trúc mã.

Ta và Thần Hoa giao hảo nhiều năm, Thư nhi gả qua đó ta cũng có thể yên tâm. Cuối cùng hoàng đế cũng hào phóng được một lần, trước khi Thư nhi xuất giá, sắc phong ta làm quý phi.

Ngày Thư nhi xuất giá, hoàng đế đưa ta xuất cung, náo nhiệt tham gia hôn lễ, cũng uống đến say mèm, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn uống say đến như vậy.

Sau khi hồi cung, ta sai người hầu hạ hắn nghỉ ngơi, hắn nằm ở trên giường, miệng còn lẩm bẩm. Có thể là do ta cũng có chút say, đầu óc mơ mơ màng màng, đột nhiên hỏi hắn nghi hoặc của ta từ nhiều năm trước.

Hắn ngơ ngẩn nhìn ta, đúng lúc ta nghĩ rằng hắn đã say đến mức không thể nói, hắn trả lời: “Bất cứ điều gì bất ngờ trên đời này, đều do người tạo ra.”

Những lời này nặng nề đ.ập mạnh vào lòng ta, là do người tạo ra.

Cái c.hết của phụ tử Phần Dương vương, từ đầu đến cuối ta đều biết là do người tạo ra. Dù sao thì, từ lúc đó trở đi ta đã biết hoàng đế có ám vệ, nhưng những người khác thì sao?

Có một số chuyện, không nên suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Hoàng đế và thái hậu Nam Ngô, cô nhi quả mẫu nhiều năm, theo lý thuyết nên nâng đỡ lẫn nhau, làm sao có thể đi trên con đường g.iết h.ại lẫn nhau. Ta từng cho rằng là bởi vì chính kiến không hợp, bây giờ nghĩ lại, nhi tử mà thái hậu một tay dạy ra sao có thể có chính kiến không hợp với bà ấy, chưa chắc không có người khiêu khích.

Còn Tề quốc thì sao? Hai hoàng đế đã c.hết đều do người tạo ra sao? Hài tử nghịch ngợm kia tất nhiên là bản thân nó chán sống, nhưng ta lại chưa từng gặp qua Vũ Đế, cũng không biết ông ta c.hết như thế nào.

Còn có tiên hoàng, cái c.hết của ông ta rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là do người tạo ra?

Nếu tất cả mọi thứ là do người tạo ra, vậy ta được xem là gì, được xem là một cái bia cho người khác ngắm sao? Phàm có ai muốn trút giận, ta chính là người c.hết đầu tiên, ta chỉ là nhờ vào vận may mới sống được nhiều năm như vậy.

Ngay khi ta cho rằng hắn đã ngủ, hắn xoay người, mở mắt nhìn ta, “Chiêu Chiêu, nàng có biết không, năm đó khi trẫm đi ngang qua Phần Dương, đã từng gặp qua nàng một lần, nhìn từ xa, trẫm liền biết, nàng chính là người được chọn tốt nhất của trẫm.”

Những lời này, hoàn toàn khiến cho ta tin tưởng hết thảy đều là do người tạo ra, bao gồm cả cái c.hết của tiên hoàng.

Ta là nữ nhi nhà dân chúng bình dân, sao lại may mắn như vậy, có thể một bước lên trời đây? Ta từng cho rằng huyện lệnh có con mắt tinh tường, sau đó truyền từ người này sang người khác, mới để cho ta có cơ hội diện thánh.

Nhưng lại không phải vậy.

Người có con mắt tinh tường lúc đó chính là hoàng đế khi còn là thái tử, tuy ta không biết hắn đã nhìn thấy ta từ khi nào, nhưng mà có một số việc ngẫm lại sẽ có dấu vết. Ta xinh đẹp như vậy, vì sao trong trấn có nhiều lão gia công tử đến thế mà cho tới bây giờ cũng chưa từng có chủ ý với ta, ngay cả tỷ muội không bằng ta cũng có thể đi làm thiếp cho người có tiền, ăn uống no say, duy chỉ có ta không được.

Là bởi vì có người đã sớm đặt trước ta, bọn họ không dám động tới.

Vậy nên, ta mới thuận buồm xuôi gió đến năm mười sáu tuổi, vừa khéo được đưa vào cung.

Sau đó, tiên hoàng c.hết, cho dù là vì ham ăn đan dược hay là vì nhìn thấy mỹ sắc kích động mà c.hết, đều không tính là vẻ vang gì. Mà ta cũng có thể thuận lý thành chương thay thế Thần Hoa xuất giá, suy cho cùng, khi đó công chúa chưa gả của tiên hoàng, chỉ có một mình Thần Hoa.

68
Hoàng đế sau khi tỉnh rượu, cũng không nhắc đến chuyện này nữa, ta không biết là vì hắn không nhớ rõ hay có nguyên nhân gì khác, nhưng mà, đều không còn quan trọng nữa.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, không còn gì quan trọng nữa, cho dù ngay từ đầu ta đã biết mọi chuyện thì sao? Vẫn sẽ mặc cho người khác bày bố, thậm chí có thể còn tệ hơn bây giờ.

Cả đời này của ta, lên voi xuống chó đều do khuôn mặt này, may mà kết cục cũng không tính là xấu, lo lắng sợ hãi là thật, nhưng quả thật ta cũng đã hưởng thụ được cẩm y ngọc thực mà ta yêu thích hơn nửa cuộc đời.

(TOÀN VĂN HOÀN)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play