Đồng Tuệ dẫn chư vị nữ quyến nhà họ Tiêu đến Đông sương phòng của hai vợ chồng.
Sương phòng tổng cộng có ba gian, phòng hướng Nam Bắc đều có kết cấu giống nhau, phòng hướng Nam giữ lại sau này bọn trẻ dùng, hiện tại để không, có thể chứa một ít đồ đạc linh tinh, cũng có thể làm phòng tắm.
Ở giữa nhà chính có đắp hai cái bếp, lần lượt thông với giường sưởi của hai phòng hướng Nam Bắc, bởi vì trên dưới nhà họ Tiêu ăn cơm trong viện của ông cụ Tiêu, cho nên bếp của các phòng cơ bản chỉ dùng để nấu nước hoặc đốt nóng giường sưởi, hoặc thỉnh thoảng làm một số món ăn đơn giản.
Một chiếc chum sứ to đựng nước, bên cạnh là một chiếc bàn thấp để không và một chiếc ghế đẩu, một chiếc tủ bát treo tường bên trong có đựng bát đũa, đĩa và chậu rửa nhỏ, ở dưới có chổi quét trong nhà và gầu hót rác, đồ đạc trong nhà chính gần như đều bày biện ở bên ngoài, liếc mắt một là có thể nhìn hết cả.
Hạ thị tự nhiên như ở nhà mình, dẫn đầu đi tới phòng hướng Bắc.
Tiêu Ngọc Thiền theo sát sau lưng.
Đồng Tuệ không tỏ thái độ gì, chỉ quan sát, phát hiện đại tẩu Liễu Sơ có hơi lo lắng nhìn nàng, cô em dâu thứ ba của chi thứ hai Lâm Ngưng Phương thì nhìn bóng lưng Hạ thị khẽ nhíu mày, nàng ấy vẫn đứng sau lưng Liễu Sơ, chờ chủ nhân Đồng Tuệ bước vào trước.
Đồng Tuệ nhìn về phía một vị trưởng bối khác: "Cô mẫu, cô đi vào trong ngồi nhé."
Tiêu cô mẫu cười vỗ vỗ cánh tay nàng, đi vào trong.
Đồng Tuệ đi cuối cùng, khi vào phòng trước tiên nhìn cái sọt đằng sau cánh cửa, phát hiện bên trong đã trống không, xác nhận A Phúc lấy đi rồi, nàng mới lặng lẽ thở phào một tiếng.
Hạ thị, Tiêu Ngọc Thiền đứng ở giữa phòng, đang quan sát chung quanh.
Thật ra thì hai sương phòng của đại phòng Tiêu gia và chi thứ hai đều được xây vào năm ngoái khi mấy nhi lang trở về nhà, chuẩn bị sẵn phòng để sau này cưới vợ.
Bốn người cháu trai, Tiêu Diên tự dẫn một người vợ từ bên ngoài về, phụ mẫu thân thích của Lâm cô nương đều đã chết, nên trực tiếp giảm lược hôn lễ rườm rà, cũng tương ứng, Lâm Ngưng Phương cũng không có đồ hồi môn gì mang về nhà mới, chỉ có một nha hoàn A Chân.
Tiêu Dã, Tiêu Thiệp chưa nghị thân, không có gì để so sánh.
Tóm lại, ở trong mắt Hạ thị, Tiêu Ngọc Thiền, phòng cưới này của Tiêu Chẩn nhìn thế nào cũng hơn phòng của Tiêu Diên, vì sao hơn, còn không phải là vì ông cụ bất công cho thêm bên đây nhiều đồ hơn sao?
Nghĩ đến tấm da kia, Hạ thị đau như cắt thịt chính mình, chỉ vào hai rương gỗ mới tinh đặt ở phía đầu giường sưởi hỏi Đồng Tuệ: "Hôm dạm ngõ đấy tới nhà cháu còn chưa nhìn thấy hai rương này, là đồ hồi môn sau đó mới mua à?"
Đồng Tuệ cười ngầm thừa nhận.
Hạ thị: "Cái rương này vừa nhìn đã thấy vừa bền vừa chắc chắn, còn cả gương đồng cũng là thứ đáng tiền, hay là nhà cháu bán tấm da hươu rồi?"
Đồng Tuệ thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, cha cháu nói tấm da hươu đó quá nổi bật, giữ lại trong thôn ắt có người thèm thuồng, không bằng bán đi cho bớt lo."
Tròng mắt Hạ thị chuyển động: "Tấm da hươu đó dù gì cũng có thể bán được hơn mười lượng, cha cháu đều tiêu hết cho cháu?"
Mấy thứ trước mắt này cũng không đủ hơn mười lượng, Hạ thị muốn hỏi khéo, xem cháu dâu này có mang theo ngân lượng tới đây không.
Đồng Tuệ sửng sốt, có hoang mang nhìn về phía mấy người khác, dường như không dự đoán được Hạ thị có thể hỏi ra câu hỏi trắng trợn vô lễ tới vậy.
Nàng dâu mới nhìn dịu dàng dễ bị bắt nạt, Tiêu cô mẫu đã nhịn Hạ thị vài câu, lúc này kéo thẳng Đồng Tuệ đến bên cạnh mình, trừng mắt không vui với Hạ thị: "Nhị tẩu điều tra gia sản thay Huyện nha đấy à, hỏi thăm cẩn thận như vậy."
Dân chúng càng nghèo, quan phủ càng có nhiều biện pháp bóc lột dân chúng, mấy năm nay bên phía Huyện nha thường xuyên phái nha dịch tới, phàm là giao không đủ sưu cao thuế nặng lập tức soát nhà tìm tài sản, có thể tìm được gì là lấy đó.
Tiêu cô mẫu nói bình thản, nhưng nhất thời lại khiến mọi người đánh đồng Hạ thị với đám nha dịch mặt mày khó đăm đăm, hoành hành ngang ngược kia.
Hạ thị giận tái cả mặt, liếc mắt thấy con dâu mới nhà mình đứng sau lưng Tiêu cô mẫu không biết là đang cười trộm hay đang làm gì khác, Hạ thị hừ một tiếng, lấp liếm cho mình: "Tôi chỉ hỏi bừa một câu thôi, nghĩ nếu ông thông gia thực sự tiêu hết số bạc bán tấm da hươu kia cho cháu dâu, quả thực là thương con gái, là bậc cha mẹ tốt hiếm thấy trên đời này."
Tiêu cô mẫu: "Đó là tất nhiên, hồi môn A Mãn mang tới so với đồ năm đó nhị tẩu chuẩn bị cho Ngọc Thiền cũng không kém bao nhiêu."
Hạ thị: "..." Bà ta chột dạ nhìn về phía con gái.
Tiêu Ngọc Thiền oán trách trừng mắt nhìn mẫu thân, gia cảnh nhà họ Đồng sao có thể so sánh với nhà mình? Thế nhưng nàng ta lại gặp phải một bà mẹ keo kiệt, có đồ gì tốt cũng không chịu cho nàng ta.
Hạ thị liên tiếp bị nghẹn họng, xoay người trút giận lên người con dâu, hàm ý sâu xa nói: "Thế đạo này, cha mẹ còn cả mới là tốt, cho dù không chuẩn bị của hồi môn cho thì ít nhất còn có thể làm chỗ dựa cho con gái đã gả ra ngoài, không giống như ai đó, dường như của hồi môn không có, ngay cả cha mẹ cũng không còn, đây mới thực sự là đáng thương, mấy đứa vẫn còn cha mẹ che chở phải biết đủ đi."
Lời này đau thấu tâm can, Đồng Tuệ nhìn về phía Lâm Ngưng Phương đứng lẻ loi ở cửa.
Lâm Ngưng Phương mặc bộ đồ vải thô nông dân bình thường vẫn mặc, chỉ là gương mặt kia, dáng người kia, khí độ kia, vừa thấy đã biết không phải người thường, đối với lời nói như từng nhát dao của mẹ chồng, Lâm Ngưng Phương không buồn không giận, vẻ mặt bình tĩnh cười với Hạ thị: "Con dâu quả thật đáng thương, nếu không phải ta cửa nát nhà tan, tam gia sao có thể cưới được tiểu thư quyền quý như ta, ngài cứ ngầm vui mừng đi."
Ngầm vui mừng?
Cơn giận của Hạ thị bỗng chốc bùng lên, chỉ vào Lâm Ngưng Phương liên thanh quở trách: "Tôi vui cái rắm! Ngoại trừ biết đọc vài câu thơ thì cô còn biết làm gì? Đến nhà chúng tôi gần một năm, một bữa cơm cũng chưa nấu cho tôi ăn, một bộ quần áo cũng chưa từng giặt cho tôi, chỗ nào cũng là mẹ chồng đây hầu hạ cô, sớm biết rằng tiểu thư quyền quý đều giống như cô, tôi thà rằng không cần thằng con đó cũng không cho nó dẫn cô về nhà!"
Lâm Ngưng Phương vẫn mang thái độ dửng dưng: "Thứ nhất, ta không hầu hạ ngài, nhưng A Chân nhà ta không ít lần bị ngài sai phái. Thứ hai, là tam gia nhất định phải lấy ta làm vợ, ngài có gì bất mãn, cứ nói với hắn đi."
Mẹ chồng nàng dâu sắp sửa gây chiến tới nơi, Đồng Tuệ đứng bên cạnh Tiêu cô mẫu, lặng lẽ xem kịch vui.
Tiêu cô mẫu cũng không thể để mặc chị dâu bị mất mặt trước cháu dâu mới về nhà, nên túm lấy cánh tay Hạ thị kéo ra bên ngoài: "Được rồi, ngày vui thế này nhị tẩu ồn ào cái gì, đều là người một nhà cả mà, nhanh theo tôi chuẩn bị cơm trưa, để mấy đứa nó đợi ở đây đi."
Giọng của Hạ thị có phần nghẹn ngào, vừa quay đầu vừa kể khổ: "Tôi thì sung sướng lắm sao? Người khác làm mẹ chồng đều được hưởng phúc nhờ con dâu, tôi thì mỗi ngày bị nó nhăn mặt nhíu mày, khi tôi còn chưa lấy chồng cũng chưa phải nghẹn cục tức thế này..."
Tiêu cô mẫu: "Nhị tẩu đã tốt phúc lắm rồi mà, Ngưng Phương xuất thân từ thư hương thế gia, ông nội từng làm tể tướng, người ta nguyện ý gọi tẩu là mẫu thân, tẩu còn có gì không biết đủ nữa!"
Hai người nhanh chóng đi xa.
Trong phòng yên tĩnh lại, dù gì Đồng Tuệ cũng là nữ chủ nhân, chủ động gánh vác chức trách đãi khách đến, kinh ngạc nhìn về Lâm Ngưng Phương: “Ông nội của tam đệ muội, chính là Lâm tể tướng người người khen ngợi sao?"
Hiền tướng Lâm Viễn Hồng, từng phụ tá Võ Tông Hoàng đế chăm lo việc nước tạo phúc muôn dân, đáng tiếc Võ Tông đoản mệnh, Hi Tông Hoàng đế kế thừa đế vị hoàn toàn là một tên đại hôn quân, trục xuất hiền thần trọng dụng gian nịnh, khiến cho dân chúng lầm than, cuối cùng gieo nhân nào gặt quả ấy, chư hầu lần lượt tạo phản, cũng có quần hùng trong dân gian khởi sự, chiến hỏa nổi lên bốn phía, giang sơn của triều đình càng lui càng nhỏ, chỉ còn các châu quận phía Bắc.
Lâm Ngưng Phương nhìn Đồng Tuệ một lượt, thản nhiên nói: "Đúng thì thế nào, Lâm gia đã bại, ta cũng chỉ là hạng rơm rác như các cô, thậm chí còn không bằng."
Ít nhất Đồng Tuệ còn được nhà họ Tiêu rình rang cưới về, nàng ngay cả áo cưới cũng chưa được mặc, ở ngay trong rừng hoang trở thành phu thê với Tiêu Diên.
Nghĩ đến buổi tối không chịu đựng nổi đó, Lâm Ngưng Phương không còn hứng thú xã giao gì nữa, xoay người nói: "Mọi người cứ trò chuyện tiếp, ta đi về trước."
Không đợi Đồng Tuệ tiễn, Lâm Ngưng Phương bước nhanh rời khỏi, Đồng Tuệ chạy theo tới cửa phòng, chỉ nhìn thấy một bóng lưng mỏng manh như cành liễu.
"Đừng để ý tới cô ta, ngoài miệng thì bảo giống chúng ta, kỳ thực vẫn tự cho là thanh cao như trước, cả ngày trốn trong phòng, ngoại trừ một ngày ba bữa thì không thấy thò mặt ra ngoài." Tiêu Ngọc Thiền cũng tới, chẳng hề vui vẻ nhìn theo bóng lưng Lâm Ngưng Phương.
Đây là chuyện của chi thứ hai, Đồng Tuệ không nên xen vào, tiếp tục tiếp đãi Tiêu Ngọc Thiền và Liễu Sơ.
Tiêu Ngọc Thiền quả thực là bản sao của Hạ thị, một lòng cậy miệng Đồng Tuệ, Đồng Tuệ nửa thật nửa giả đáp có lệ cho qua. Tiêu Ngọc Thiền thấy Đồng Tuệ kín miệng, chỉ bưng một đĩa còn hạt dưa đi về, nàng ta thấy không thú vị, ăn xong hạt dưa là đi luôn, để lại đám vỏ hạt dưa rải rác khắp phòng, trong đó tám phần đều là nàng ta ăn.