Đồng Tuệ ra ngoài tiễn khách, lại quay trở lại, chỉ thấy Liễu Sơ tay cầm chổi đang giúp quét rác. Đây là vị chị dâu sống cùng viện với nàng, sau này còn phải giao thiệp thật lâu.
Quan hệ họ hàng cũng phân xa gần, Đồng Tuệ cũng chỉ tỏ ra khách khí xa cách trước mặt đám người Hạ thị, Tiêu Ngọc Thiền, nàng vươn tay đoạt lấy cây chổi trong tay Liễu Sơ: “Đại tẩu mau nghỉ ngơi đi, để muội làm là được."
Liễu Sơ cười: "Chỉ là việc nhỏ thôi, mấy hôm nay muội cũng rất mệt..."
Nàng ấy thật tâm muốn giúp đỡ, nhất quyết không buông cây chổi ra, không ngờ Đồng Tuệ nhìn mặt hiền lành lặng lẽ, mà lại khỏe như vậy, giật ngay được cây chổi.
Liễu Sơ: "..."
Đồng Tuệ một tay kéo nàng ấy tới bên giường sưởi ý bảo nàng ấy ngồi xuống, rồi nhẹ tay vung cây chổi, chỉ chớp mắt đã lùa đám vỏ hạt dưa vào một góc chất thành một đống.
Liễu Sơ nhìn nàng đi rửa tay, nghĩ một chút, nói nhỏ: "Muội vừa gả sang đây, cha mẹ cũng không còn, ta là đại tẩu, ta nói sơ lược cho muội về tính tình người trong nhà, đương nhiên đây là ta tự mình cân nhắc, chưa hẳn đã đúng, muội nghe một chút là được, cũng không cần tin tất cả là thật."
Đồng Tuệ treo cái khăn vừa lau tay xong lên kệ rửa mặt, đi tới bên Liễu Sơ ngồi xuống, cảm kích nói: "Cám ơn đại tẩu, muội đang lo còn chưa quen biết ai đây."
Liễu Sơ bắt đầu nói từ ông cụ Tiêu.
Đồng Tuệ nghe xong một hồi, phát hiện ở trong mắt Liễu Sơ, tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu đều tốt, bao gồm cả Hạ thị thế mà cũng được đánh giá là "Có chút keo kiệt nhưng bản tính không xấu".
Đồng Tuệ tự cảm thấy, kỳ thực là do Liễu Sơ tính tình ôn nhu, không muốn nói xấu sau lưng người khác.
Mới đến, Đồng Tuệ không vội vàng thám thính chuyện riêng nhà chồng, chỉ hỏi thăm chuyện có liên quan tới bản thân: "Nghe nhị gia nói, hai bên chúng ta thay phiên nhau nấu cơm?"
Liễu Sơ: "Đúng thế, nấu cơm rửa bát, cho gà ăn cho gia súc ăn, luân phiên mà làm, như vậy mọi người đều có lúc được nghỉ ngơi, dù sao cũng không cần chúng ta phải giặt quần áo, thoải mái hơn nàng dâu các gia đình khác."
Nói một hồi, Liễu Sơ đề nghị: "Ta dẫn muội ra sân sau xem?"
Đồng Tuệ vừa định gật đầu, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Hai chị em cùng nhau đứng lên.
Qua một lát, Tiêu Chẩn từ bên ngoài đẩy rèm cửa ra, nhìn thấy Liễu Sơ, khách khí nói: "Đại tẩu ở đây ạ." Người vẫn chưa bước vào trong.
Liễu Sơ có hơi căng thẳng.
Khi nàng ấy vừa gả tới, cũng không thân thiết lắm với hai cậu em chồng Tiêu Chẩn, Tiêu Dã này, mới cưới được hai năm, triều đình cưỡng ép trưng binh, cha chồng, chú chồng, năm anh em của chồng đều phải ra chiến trường. Sau đó cha chồng, chồng đều chết ở bên ngoài, đằng đẵng sáu năm mấy anh em Tiêu Chẩn mới trở về, tất cả đều cao lớn cường tráng hơn, khí chất thuần phác của nhi lang nông gia cũng biến thành sắc bén hung hãn của binh lính, làm người ta sợ hãi.
Hơn nữa nàng ấy là chị dâu góa, càng phải tận lực giữ khoảng cách với các em chồng.
"Nhị đệ đã trở lại, không có việc gì nữa, ta cũng đang định đi đây." Có hơi cuống, Liễu Sơ quên béng lời hẹn vừa rồi với Đồng Tuệ, thầm nghĩ mình chạy trước đã.
Đồng Tuệ dường như theo bản năng bắt lấy cổ tay Liễu Sơ, cúi mắt nói với người đàn ông cao lớn ngoài cửa: "Đại tẩu nói muốn đưa ta đi dạo chung quanh, làm quen một chút."
Cho dù nàng gả cho Tiêu Chẩn, nhưng giờ này khắc này, nàng càng muốn ở bên Liễu Sơ, chứ không phải ở cùng phòng với cái tên mới sáng sớm đã đè nàng ra làm chuyện đó.
Tiêu Chẩn liếc mắt nhìn tay nàng, vén rèm nhường đường cho hai chị em: "Đi đi, ở đây cũng không có chuyện gì."
Đồng Tuệ lập tức nửa kéo nửa đẩy Liễu Sơ ra ngoài.
Rời khỏi Đông sương phòng, Liễu Sơ bình tĩnh lại, thấy đôi má Đồng Tuệ phiếm hồng, nàng ấy nhỏ giọng trêu đùa: "Nhìn thấy nhị đệ thì căng thẳng, phải không?"
Đồng Tuệ cũng không phủ nhận.
Trong lòng Liễu Sơ chỉ có hâm mộ, nàng ấy và chồng cũng có khoảng thời gian tân hôn vừa thẹn vừa vui, nhưng mà theo thời gian trôi qua, hiện giờ nàng ấy đã không còn nhớ nổi dáng vẻ người chồng đã mất, bên cạnh nàng giờ chỉ có con gái và những đêm dài đằng đẵng.
"Cứ từ từ thôi, quen thì tốt rồi."
Hai chị em đi từ Đông sương phòng xuyên qua nhà chính, tới sân sau nhà họ Tiêu.
Toàn bộ căn nhà được xây kề sát nhau, phía trước xây tường ngăn, sân sau thì không xây tường, tầm nhìn nhất thời rộng rãi hơn, ước chừng rộng nửa mẫu.
Chân tường phía Bắc có mấy cái chuồng, chuồng la, chuồng lợn, chuồng gà, thêm cả nhà xí, chỗ đất trống còn lại đều để trồng rau.
Đừng nói trong thôn, ngay cả đặt trên thị trấn, nhà họ Tiêu cũng là nhà giàu danh xứng với thực.
Liễu Sơ nhớ lại: "Nhớ năm đó trong nhà còn khấm khá hơn bây giờ, sau này chiến loạn, lương thực ngoài ruộng còn chưa tới ngày thu hoạch đã bị quan binh thổ phỉ cướp mất, ra ngoài mua gạo, dầu muối, thuốc men thứ gì cũng đắt đỏ, cuộc sống dần dần trở nên khó khăn hơn, năm trước chú hai và mấy anh em họ về mới lại khôi phục được chút nguyên khí."
Đồng Tuệ cười khổ: "Nhà nào cũng như vậy, ông nội có bản lĩnh còn có thể bảo vệ được căn nhà, như nhà em toàn bỏ lại nhà cửa chạy trốn vào trong núi, mỗi lần trở về nhà cửa đều như bị cướp ấy, ngay cả cái chăn rách cũng bị cướp đi."
Liễu Sơ nhất thời thương tiếc ôm lấy nàng: "Được rồi được rồi, đều đã qua rồi, sau này cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt."
Đồng Tuệ nhìn hai con la đen trong chuồng, lại nhìn hai con lợn béo cùng một đám lợn con trong chuồng lợn, trong lòng cũng ôm hy vọng.
Hai chị em lại đi từ Đông đến Tây, khi vòng lại Đông viện, Tiêu Dã, Tiêu Thiệp từ phía trước chạy tới, tay người chạy trước còn cầm hai xiên kẹo hồ lô.
"Đại tẩu nhị tẩu, hóa ra hai tẩu ở đây!"
Tiêu Dã chạy vài bước tới gần, chia cho mỗi chị dâu một xiên: "Dạo gần đây ngày nào lão Trương cũng đến, đệ ăn cơm xong phải ra đầu thôn canh mới mua được đấy."
Liễu Sơ lúng túng hỏi: "Hai người ăn chưa?"
Tiêu Thiệp: "Bọn đệ không thích ăn món này, tẩu mau ăn đi, để phần lại cho Miên Miên, Diệu ca nhi rồi."
Liễu Sơ biết hai người họ muốn thân thiết với nhị tẩu mới đến, nên không từ chối nữa, khuyên Đồng Tuệ cũng ăn.
Thịnh tình không thể chối từ, Đồng Tuệ nói cảm ơn hai người em chồng, sau đó đưa kẹo hồ lô lên trước mặt, vừa há miệng, khóe mắt thoáng thấy Tiêu Dã, Tiêu Thiệp đều nhìn chằm chằm vào nàng, Đồng Tuệ chưa bao giờ trải qua tình cảnh thế này này, gò má trắng trẻo tức đỏ bừng, tiếp tục ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.
Liễu Sơ cười, nhắc nhở hai cậu em chồng: "Biết hai người nhiệt tình rồi, nhưng đừng có dọa nhị tẩu nữa."
Tiêu Dã gãi gãi đầu, kéo Tiêu Thiệp ngồi xuống bậu gỗ bên cạnh.
Liễu Sơ cũng kéo Đồng Tuệ tìm chỗ ngồi, ăn đồ hai cậu em chồng đưa, cũng không nên lập tức đi ngay.
Tiêu Dã cười hỏi Đồng Tuệ: "Nhị tẩu, nghe nói tẩu biết đi săn?"
Đồng Tuệ lau khóe miệng, giải thích: "Bắn tên đặt bẫy gì đó thì cũng biết sơ, nhưng gặp phải mãnh thú chắc chắn ta không đánh lại được."
Tiêu Dã: "Đã lợi hại lắm rồi, gặp được sói hoang hay báo đệ cũng sợ."
Tiêu Thiệp: "Đệ không sợ, đến càng nhiều càng tốt, da sói quý lắm."
Tiêu Dã: "Cứ ngồi đó mà ba hoa đi."
Tiêu Thiệp: "Ai ba hoa, lúc trưng binh đệ còn quá nhỏ, bằng không để đệ lên chiến trường, đệ cam đoan giết người còn nhiều hơn huynh."
Hai anh em đấu võ mồm, giọng Tiêu Thiệp đã ồm ồm lại còn chấp nhất, Tiêu Dã bị làm phiền, đuổi cậu: "Đi tìm chị dâu của đệ đi, đừng ở đây làm phiền chúng ta."
Tiêu Thiệp: "Đại tẩu nhị tẩu cũng là chị dâu của đệ, huynh lại nói như vậy đệ đi mách ông nội đây."
Tiêu Dã: "..."
Đồng Tuệ, Liễu Sơ đều cười.
Lúc này, Tiêu Ngọc Thiền ra sân sau lấy củi, tầm mắt lướt qua nhìn thấy kẹo hồ lô trong tay Liễu Sơ, Đồng Tuệ, Tiêu Ngọc Thiền tức thì một tay chống nạnh một tay chỉ vào Tiêu Dã, Tiêu Thiệp mắng: "Hay cho hai huynh đệ mấy người, vì sao mua kẹo hồ lô cho đại tẩu nhị tẩu, ta lại không có?"
Tiêu Dã chọc Tiêu Thiệp.
Tiêu Thiệp: "Có mà, tam ca cầm hai xâu, chưa đưa cho tỷ sao?"
Tiêu Ngọc Thiền vừa nghe, xoay người chạy theo hướng Tây viện của chi thứ hai.
Tiêu Dã kéo Tiêu Thiệp: "Đi, đi xem kịch nào!"
Hết chương 6