Đồng Quý ghi nhớ mấy chuyện này, trước khi khởi hành lại tới bên kiệu hoa nói chuyện với em gái, phỏng đoán: "Trước đó bà mối Phương có nói, vợ của Tiêu tam ca là tiểu thư nhà giàu hắn cưới bên ngoài về, tám phần không phải là cưới hỏi đàng hoàng, không được ngồi kiệu hoa."

Đồng Tuệ: "Vâng, muội biết rồi, đa tạ nhị ca lo lắng cho muội, chuẩn bị xuất phát rồi, huynh cũng mau đi thôi."

Đồng Quý thấy Tiêu Diên nhìn sang phía bên này mấy bận, vỗ vỗ kiệu hoa rồi đi.

Đoạn đường tiếp theo Đồng Tuệ vô cùng tỉnh táo, khi ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào tắt dần, đội ngũ đón dâu rốt cuộc cũng tới cửa thôn Linh Thủy.

Mấy sư phụ thổi kèn bắt đầu ra sức thổi, bốn phu kiệu lắc mạnh kiệu hoa để khiến hàng xóm chung quanh vây xem thêm vui vẻ, tiếng reo hò càng lớn, càng làm tăng thêm không khí vui mừng.

Hai tay Đồng Tuệ chống vào hai bên kiệu, chân cũng gắng đứng vững, cũng may tướng mạo nàng dịu hiền, nhưng lực tay chân đều hơn xa cô nương bình thường, nên cũng chịu được trận lắc này.

Tiếng pháo nổ vang, kiệu hoa được đặt xuống đất.

Đồng Tuệ vội vàng chỉnh lại khăn trùm đầu, lúc hai tay buông xuống có hơi run run.

"Tân lang đá cửa kiệu đi!"

Kiệu hoa khẽ rung lên, ngay sau đó, bà mối Phương đẩy mành kiệu ra, nói mấy lời tốt lành, rồi cười tủm tỉm đỡ Đồng Tuệ ra ngoài.

Người dân thôn vây quanh cổng nhà họ Tiêu xem lễ người này kích động hơn người kia, tiếng xôn xao dường như vang lên bên tai Đồng Tuệ.

Không biết là ai đẩy, bà mối Phương đụng vào Đồng Tuệ, Đồng Tuệ không nhìn thấy, loạng choạng chực ngã, lập tức một bàn tay vững vàng đỡ lấy vai nàng, kéo nàng tách khỏi bà mối Phương.

"Ôi chao, tân lang thật biết thương tân nương nha, chưa vào cửa đã bảo vệ thế rồi!"

Đồng Tuệ giật mình, không ngờ người đỡ mình lại là Tiêu Chẩn.

Cùng lúc đó, cánh tay kia lập tức rụt lại.

Bà mối Phương đứng vững lại cười mắng mấy câu, tiếp tục chủ trì hôn lễ.

Cha mẹ Tiêu Chẩn đều đã mất, hiện giờ người ngồi trong nhà chính chỉ có ông cụ Tiêu Mục.

Vì bị khăn trùm ngăn tầm mắt, Đồng Tuệ không ngại ngùng vì bị mọi người quan sát, theo lời hướng dẫn của bà mối Phương cùng Tiêu Chẩn hoàn thành tam bái.

"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!"

Trước đây khi tới làm mai bà mối Phương đã từng nhắc tới nhà họ Tiêu có ba viện, Trung viện là ông cụ Tiêu ở, đại phòng ở Đông viện, chi thứ hai ở Tây viện, thực ra cũng là ba căn nhà được xây song song, quanh mỗi nhà cũng chẳng có tường vây ngăn cách, bình thường ăn cơm đều ở viện của ông cụ.

Đồng Tuệ đi theo tân lang từ Trung viện đi đến Đông viện, rồi rẽ tới Đông sương phòng* của tân lang, cũng chỉ phòng tân hôn tối nay.

*Theo kiến trúc cổ, gian phòng phía Đông và phía Tây của nhà lần lượt được gọi là Đông sương phòng và Tây sương phòng. Dựa theo quan niệm truyền thống “tả là quý” thì “Đông sương phòng” cao quý hơn “Tây sương phòng”.

Ở nông thôn khi có cưới xin cũng không nhiều thủ tục rườm rà, khách tới nam nữ già trẻ gì đó đều chen hết vào trong phòng, khiến cho phòng tân hôn chẳng còn chỗ trống, chỉ chừa chút khoảng cách bên cạnh tân lang.

Ba anh em Tiêu Dã đan tay nhau bảo vệ sau lưng Tiêu Chẩn, vừa nhằm đỡ cho mọi người chen tới, vừa vội vã muốn thấy phong thái của nhị tẩu trước tiên.

Náo nhiệt một hồi, bà mối Phương đưa gậy hỉ cho Tiêu Chẩn: "Tân lang quan, mau nhấc khăn trùm lên đi!"

Tiêu Chẩn nhận lấy, đảo mắt thấy bàn tay tân nương đặt trên đầu gối có phần bất an run nhẹ, hơi dừng một chút, rồi nâng khăn trùm lên.

Khăn trùm vừa được nhấc lên, lộ ra gương mặt không có son phấn của tân nương tử, mày liễu mắt sáng, đôi má hồng như ráng chiều.

Đồng Tuệ vốn không dám ngẩng đầu, không dám nhìn tân lang ở sát bên, cũng ngượng ngùng không dám nhìn mọi người đứng đầy trong phòng.

Cả phòng đầy người tức thì yên tĩnh lại, sau đó không biết là ai hô trước một tiếng "Đẹp quá", mọi người lại bắt đầu xôn xao.

"Được rồi được rồi, để cho tân nương nghỉ ngơi đi, mọi người ra ngoài ăn tiệc nào!"

Sau khi xong lễ trong phòng tân hôn, mấy anh em nhà họ Tiêu tiếp đón khách khứa ra ngoài.

Tựa như gió lốc lướt qua, căn phòng bỗng chốc an tĩnh lại, chỉ còn bà mối Phương cùng bốn người phụ nữ tuổi tác khác nhau.

Đồng Tuệ đương nhiên không biết ai, bà mối Phương cười giới thiệu với nàng.

Người bốn mươi tuổi vẻ mặt anh khí là cô mẫu nhà họ Tiêu. Nữ tử dịu dàng mắt hạnh đào là vợ góa của anh trai ruột Tiêu Chẩn, cũng là đại tẩu của Đồng Tuệ Liễu Sơ.

Vừa nhìn đã thấy đẹp là tiểu thư khuê các Lâm Ngưng Phương vợ của Tiêu Diên, tam đệ muội của Đồng Tuệ.

Nữ tử khôn khéo đứng bên Tiêu cô mẫu em gái ruột Tiêu Ngọc Thiền của Tiêu Diên, sau khi mất chồng thì chuyển về nhà mẹ đẻ ở.

Đồng Tuệ chào hỏi từng người một.

Tiêu cô mẫu săn sóc hỏi: "Có mệt không? Bên Nam phòng có nước, có đi rửa mặt trước không?"

Sợ Đồng Tuệ ngại ngùng, Tiêu cô mẫu nhiệt tình đưa nàng sang Nam phòng, Đồng Tuệ vừa vào đã thấy, phát hiện bên trong lại có cả một cái bô.

Tiêu cô mẫu lui ra cửa, cười nói: "Cô là người từng trải, đều biết cả, cháu mau rửa ráy đi, cô chờ ở bên ngoài."

Trong lòng Đồng Tuệ thấy ấm áp, tuy rằng hiện giờ nàng thực sự không cần. Rửa qua tay và mặt, Đồng Tuệ mở cửa, cùng Tiêu cô mẫu trở về phòng.

Mọi người bảo nàng ngồi lên giường sưởi.

Bởi vì ai cũng chăm chú quan sát nàng, Đồng Tuệ cơ bản đều duy trì bộ dáng đỏ mặt cúi đầu, tân nương mới gả, ai vừa mới gả sang cũng đều như vậy.

Chẳng mấy chốc đã khai tiệc, có người bưng đồ ăn vào phòng, tối nay mấy người Tiêu cô mẫu có nhiệm vụ bầu bạn với tân nương tử.

Đồ ăn có gà có cá, còn có thêm mấy đĩa rau, đã nhiều năm như vậy Đồng Tuệ cũng chưa từng được ăn bữa nào phong phú như vậy.

Tiêu Ngọc Thiền có phần ghen tị nói: "Nhị ca cưới vợ, ông nội rất vui, tiền tiêu như nước vậy đó."

Chuyện nhà họ Tiêu, bà mối Phương không tiện xen vào, đành chú tâm ăn cơm. Đồng Tuệ nhìn sang hướng Tiêu Ngọc Thiền.

Tiêu cô mẫu nổi giận với cháu gái: "Cháu nhiều chuyện gì thế, đã quên năm đó khi cháu xuất giá, trong nhà cũng cũng mở tiệc y hệt à? Mau ăn đi!"

Tiêu Ngọc Thiền bĩu môi, vừa ăn cơm, vừa tiếp tục quan sát vị nhị tẩu này.

Ăn cơm xong, trời cũng đã tối, mấy người Tiêu cô mẫu lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại có mình Đồng Tuệ.

Đồng Tuệ thở dài một tiếng.

Nghỉ ngơi được một lát, một cô bé trông khá nhanh nhẹn xách theo một thùng nước ấm vào phòng, tươi cười nói: "Nhị phu nhân, em là nha hoàn A Phúc của đại phòng chúng ta, em mang nước ấm vào cho cô."

Nhà họ Tiêu còn chưa có điều kiện đến mức mua được nha hoàn, năm đó chiến loạn A Phúc chạy trốn tới đây, được ông cụ Tiêu thương tình giữ lại, làm mấy việc như quét tước, giặt quần áo.

Chi thứ hai bên kia cũng có nha hoàn tên A Chân, do Lâm Ngưng Phương mang đến, hiện giờ hai nha hoàn này chia nhau giúp việc mỗi bên.

Đồng Tuệ lần đầu tiên được người khác hầu hạ, rất không quen, nhưng không cản nổi A Phúc, bị cô bé hầu hạ rửa mặt súc miệng, mãi đến khi nàng muốn lau người, A Phúc mới lùi lại ra ngoài canh cửa.

Nhóm khách nam bên Đông viện vẫn còn ăn tiệc, Đồng Tuệ vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng, run rẩy cởi bỏ vạt áo, nhanh nhanh chóng chóng lau người.

Cũng không còn việc gì khác, Đồng Tuệ ngồi ở đầu giường sưởi trong phòng, lo lắng không yên chờ đợi.

"Vào động phòng nào, vào động phòng nào!" Rốt cuộc, tân lang quan cũng bị mọi người đẩy tới.

Đồng Tuệ căng thẳng tim đập như nổi trống, nhìn người đàn ông đột nhiên bước vào, nàng còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Chẩn bỗng nhiên xoay người, một tay đè lại hai cánh cửa sắp bị người ta đẩy vào, một tay nhanh chóng cài then cửa.

Mấy người bên ngoài vẫn gõ cửa bồm bộp, lớn tiếng đòi mở cửa. Tiêu Chẩn nhíu mày, nhìn về phía giường sưởi.

Đồng Tuệ hốt hoảng cúi đầu.

Hai người cứ một người ngồi một người đứng, ngượng nghịu vô cùng, may mắn mấy người ngoài kia cũng chẳng phải thực sự muốn vào, ầm ĩ một hồi rồi giải tán.

Tiêu Chẩn nhìn tân nương xấu hổ vẫn không dám ngẩng đầu, nói nhỏ: "Ta ra ngoài đóng cửa, rồi sửa soạn lại một chút, nàng cứ ngủ trước đi."

Đồng Tuệ gật đầu. Tiêu Chẩn ra ngoài.

Đồng Tuệ nhìn đệm chăn đỏ thẫm được gấp gọn gàng trên giường, quyết định trải chăn ra trước.

Lúc rồi vội vàng nhìn thoáng qua cũng không thấy rõ ràng diện mạo Tiêu Chẩn, chỉ thấy mặt mày có chút sắc bén, cũng không rõ là đẹp hay xấu.

Càng vì xa lạ lại càng hoảng, dù sao hắn cũng bảo nàng đi nghỉ ngơi trước, Đồng Tuệ bèn chui vào chăn, cũng không cởi y phục.

Hoảng hốt chờ một lúc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước ở phòng phía Nam bên kia, hắn đã rửa mặt sao? Hắn đã tắm rửa rồi sao?

Trong đầu nàng đột nhiên hiện ra hình ảnh hai người bằng gốm nhỏ được giấu trong cái hồ lô gỗ, Đồng Tuệ chỉ cảm thấy ngượng chín cả mặt.

Tới khi Tiêu Chẩn tắm rửa xong mang theo làn hơi nước trở lại phòng, các khách khứa đã đều cáo từ, chỉ có người nhà họ Tiêu dọn dẹp bàn ghế, quét sân.

Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng động, nhưng trong phòng cưới thì yên tĩnh tới độ kim rơi có thể nghe rõ tiếng, trên mặt chiếc tủ gỗ được sơn màu đỏ có bày một đôi nến đỏ, ánh nến chập chờn.

Tiêu Chẩn đóng cửa lại, ánh mắt dừng ở người vợ mới cưới đang đắp kín chăn chỉ lộ ra đỉnh đầu.

Đây là người vợ hắn cưới hỏi đàng hoàng, gióng trống khua chiêng suốt hai mươi dặm đón về nhà.

Tiêu Chẩn trèo lên giường sưởi, xốc chăn chui vào, ôm lấy cô gái đang cuộn mình nằm trên giường.

Hô hấp nháy mắt nặng nề, Đồng Tuệ nhắm chặt mắt lại, cơ thể nóng như lửa đốt cách hai lớp hỉ phục truyền đến lòng bàn tay Tiêu Chẩn.

Cô nương ngốc vẫn không nhúc nhích, để mặc phu quân nhìn.

Tiêu Chẩn: "Không muốn nhìn mặt ta à?"

Lông mi Đồng Tuệ run run, lắp bắp trả lời: "Vừa mới, vừa mới nhìn."

Tiêu Chẩn quả thật ít nói, thấy nàng dường như cũng không muốn nói chuyện với hắn, liền bắt đầu cởi xiêm y của nàng.

Nàng tựa hồ muốn ngăn lại, nhưng tay vừa mới nâng lên, lại hạ xuống đệm giường, mãi đến khi chỉ còn một lớp cuối cùng, mới quay đầu đi, dùng cả hai tay che lại.

Tiêu Chẩn hôn từ đầu vai nàng xuống.

Hắn như tường đồng vách sắt vây lấy nàng, Đồng Tuệ muốn tránh cũng không tránh được, cũng không thể nào tránh.

Tối nay, nàng chỉ thút tha thút thít lặp đi lặp lại hai từ.

Nhẹ chút, nhẹ chút.

Hết chương 4.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play