Bên ngoài vẫn còn tối đen, Đồng Tuệ đã thức.

Đêm tân hôn hai vợ chồng ngủ trên chiếc giường sưởi kề bên phòng bếp, Đồng Tuệ nằm ở bên trong, đối diện với tường.

Phía sau lưng là tiếng thở đều đặn của người đàn ông, sợ làm hắn thức giấc, Đồng Tuệ nằm không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn bức tường sát bên.

Nương ánh sáng của cặp nến hỉ vẫn còn đang cháy, Đồng Tuệ nhìn ra được sương phòng này mới được sửa lại, mặt ngoài tường được quét một lớp bùn mịn, bên trong có trộn lẫn rơm được thái nhỏ, nên thỉnh thoảng trên mặt tường nhẵn mịn có trồi lên mấy cọng rơm nhỏ, giống như một chiếc thuyền con hình lá liễu dập dềnh trên mặt hồ nước.

Phàm là thứ gì mới đều khiến người ta yêu thích, huống chi bức tường lại được trát đẹp như vậy, Đồng Tuệ là nữ chủ nhân, trong lòng càng thấy vui hơn.

Ngay khi nàng lặng lẽ vươn một bàn tay muốn sờ vào vách tường, phu quân phía sau lưng đột nhiên nhích lại gần.

Đồng Tuệ còn tưởng rằng là động tác vô ý thức của hắn trong lúc ngủ mơ, nhưng ngay sau đó, động tác của bàn tay to lớn nhất thời khiến hô hấp của nàng trở nên hỗn loạn.

Thời tiết cuối xuân đã ấm dần lên, quần áo được may khá mỏng, dù là như thế, nhưng lúc nóng nhất, Tiêu Chẩn vẫn gạt cả chăn màn sang bên cạnh.

Gió cuốn qua cánh hoa, đại khai đại hợp.

Đồng Tuệ tuyệt không đoán trước được lại có một đêm tân hôn như vậy, một sáng tân hôn như thế.

Trước giờ sức lực của nàng khá lớn, nhưng lại không mảy may đẩy được Tiêu Chẩn.

Mãi cho đến gối đầu bị dịch chuyển rơi xuống đất, nửa đầu của nàng cũng dịch ra khỏi mép giường, Tiêu Chẩn mới kéo nàng về.

Đồng Tuệ rốt cuộc cũng thấy rõ mặt chàng, mày sắc như kiếm, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hếch lên mang theo một loại khí thế bễ nghễ đứng trên cao nhìn người khác hết sức tự nhiên.

Nàng lập tức nghiêng đầu, kết thúc lần đối mặt ngắn ngủi này.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Chẩn cuối cùng cũng thỏa mãn, một tay ôm nàng nằm xuống đệm giường, một tay kéo chăn qua quýt phủ lên hai người.

Đồng Tuệ vẫn còn thở hổn hển, hai gò má đỏ bừng, mồ hôi trên trán cứ từng giọt chảy xuống. Cằm Tiêu Chẩn chạm vào mái tóc rối bời của nàng, hơi thở xẹt qua đỉnh đầu nàng. Tay hắn còn ôm nàng, khẽ khàng xoa nhẹ, dường như còn dư vị.

Chờ nàng không còn thở hổn hển, Tiêu Chẩn hỏi: "Nhìn cũng nhìn rồi, làm cũng làm rồi, nàng có vừa lòng về ta không?"

Đêm động phòng hoa chúc còn chưa thấy rõ mặt nhau, lần thứ hai vừa thấy mặt vừa thấy thân thể, hắn đều cho nàng kiểm tra.

Mặt Đồng Tuệ lại nóng bừng lên, dừng một lát mới gật đầu.

Tiêu Chẩn: "Vậy là tốt rồi, ta cũng thực vừa lòng về nàng, sau này chúng ta hãy sống tốt với nhau."

Đồng Tuệ tiếp tục gật đầu.

"Tối hôm qua nàng cũng đã gặp thím hai và cô rồi, chờ lát nữa gặp lại, có thể nhận ra được không?"

Đồng Tuệ nhớ lại một chút, trong mấy trưởng bối, Hạ thị trắng trẻo có chút kiêu căng xem thường người khác, Tiêu cô mẫu sảng khoái cởi mở rất dễ nhận ra. Ba người cùng thế hệ, đại tẩu Liễu Sơ nhìn thân thiết, tam đệ muội Lâm Ngưng Phương xinh đẹp lại quý phái, em chồng Tiêu Ngọc Thiền giống một đóa tường vi kiều diễm ương ngạnh, tính cách phân biệt rõ ràng làm cho nàng ấn tượng khắc sâu.

Nàng gật gật đầu: "Chắc là nhận ra được."

Tiêu Chẩn: "Ừ, đến lúc đó ta cũng sẽ giới thiệu lại một lần cho nàng. Đại tẩu có một đứa con gái, tên là Miên Miên, Ngọc Thiền có một con trai, họ Tề, ở nhà vẫn gọi là Diệu ca nhi. Hai chị em một đứa tám tuổi một đứa bốn tuổi, đều là trẻ con, không cần nàng lo lắng chuyện xã giao, biết có bọn chúng là được rồi."

Đồng Tuệ nhẩm lại trong lòng: cháu gái Miên Miên, cháu trai Tề Diệu.

Tiêu Chẩn: "Ông nội, chú hai đều lớn tuổi rồi, rất dễ nhớ, nhưng ba em trai phía dưới ta có lẽ nàng dễ bị lầm."

Đồng Tuệ: "Không sao đâu, ngày hôm qua đồng hành một đoạn đường, ta đã có thể nhận ra giọng bọn họ, giọng tam đệ trầm, tứ đệ trong trẻo, giọng ngũ đệ nói thì có hơi ồm ồm. Còn nữa tứ đệ là em ruột của chàng, tam đệ, ngũ đệ đều em họ bên nhà chú hai."

Chia theo chẵn lẻ, nhị tứ bên đại phòng, tam ngũ bên nhị phòng.

Tiêu Chẩn có hơi bất ngờ: "Tai nàng thính thật đấy."

Đồng Tuệ mỉm cười, từ  nhỏ nàng đã đi theo ông nội, phụ thân học săn thú, mắt tinh tai thính đều được luyện ra.

Cũng không biết gà trống nhà ai gáy sáng, bên ngoài dần dần cũng sáng lên.

Đồng Tuệ: "Dậy đi thôi, ta còn phải dọn dẹp căn phòng một chút."

Tiêu Chẩn ừ một tiếng. Kết quả hai vợ chồng không ai nhúc nhích.

Đồng Tuệ dùng khuỷu tay huých hắn: "Chàng mặc đồ vào trước đi."

Lúc bấy giờ Tiêu Chẩn mới ngồi dậy, Đồng Tuệ lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn thấy tấm lưng trần rắn chắc của hắn, theo động tác của hắn cơ bắp bên dưới dường như cũng chuyển động theo.

Đồng Tuệ kịp thời thu hồi tầm mắt, âm thầm cắn cắn môi, gả cho hắn chỉ vì hắn tập võ có thể bảo vệ mình, không ngờ rằng sự cường tráng này dùng trên người nàng trước.

Tiêu Chẩn mặc đồ xong rất nhanh, đứng xuống đất, nhìn nàng dâu mới gả vẫn trốn biệt trong chăn nói: "Ta ra ngoài dọn dẹp sân, ở ngay bên ngoài, nàng cứ từ từ rồi ra, có việc gì cứ gọi ta."

Đồng Tuệ: "Được."

Tiêu Chẩn đẩy then cửa ra, nhanh chân ra ngoài.

Đồng Tuệ nghe tiếng bước chân băng qua sân, mới ôm chăn ngồi dậy, ánh mắt đảo quanh, tìm được đồ lót, rồi bắt đầu mặc đồ.

Tay với chân đều có chút nhũn ra, Đồng Tuệ đợi một lát mới bắt đầu gấp chăn. Gấp xong đặt ở đầu giường sưởi, bên cạnh là đồ hồi môn nàng mang tới.

Đồng Tuệ kéo hai rương gỗ to đặt sát vách tường, một cái đựng chăn bông dày cho mùa đông, Đồng Tuệ mở rương, quét mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, nhanh chóng rút gói to giấu ở trong chăn ra.

Bên trong là vòng ngọc ông ngoại tặng cùng với năm lượng bạc vụn, còn có một túi đựng tiền xu màu xanh, đựng hơn một trăm hai mươi văn tiền.

Nàng nhét túi đựng bạc vào chiếc chăn đông ở trong rương, chìa khóa thì nhét vào trong túi đựng tiền xu, lấy ra ngoài.

Chiếc rương còn lại đựng chăn dùng cho mùa xuân hạ, một ít vải cùng với mấy bộ đồ mới của Đồng Tuệ, Đồng Tuệ cũng khóa lại, tránh cho có ai vào đây lục lọi.

Thu dọn giường sưởi gọn gàng, còn mấy thứ như chậu gỗ, lược gỗ, gương, văn phòng tứ bảo và mấy đồ linh tinh khác, Đồng Tuệ bỏ xuống đất, sau đó lau qua một lần ngăn tủ mới tinh, rồi mới đặt mấy thứ này vào vị trí thích hợp.

Trong phòng cưới vốn chuẩn bị hai tủ đầu giường mà một tủ quần áo, trước đó gần như trống không, hiện giờ đã được xếp đầy, lập tức có dáng vẻ của một ngôi nhà.

Khi Tiêu Chẩn xách một thùng nước vào, chỉ thấy cô vợ nhỏ đang đứng trước tủ quần áo đang mở toang, đang ngắm nghía mấy bộ y phục của hắn.

Nhìn thấy hắn, nàng bối rối vội vàng đóng cánh cửa tủ lại, đỏ mặt giải thích nói: "Ta, ta chỉ nhìn qua thôi."

Tiêu Chẩn: "Sau này đây là nhà nàng, thích xem gì thì xem, quần áo của nàng cũng để vào đó đi thôi."

Đồng Tuệ chỉ mang theo quần áo cần mặc hai ngày nay thôi, vẫn đặt trên giường sưởi, Tiêu Chẩn đặt thùng nước xuống, rồi giúp xếp quần áo vào trong tủ.

Đồng Tuệ nhét túi đựng tiền xu của nàng vào trong góc của tủ quần áo, thấy trượng phu đang nhìn bèn giải thích: "Bên trong chỉ có chút tiền, trong rương chỉ đựng quần áo mới gần đây không mặc tới và chăn mới, sợ có khách vào lục lọi, chìa khóa ta đeo trên cổ."

Tiêu Chẩn chú ý tới trên cổ nàng có một sợi dây màu đỏ.

Hắn thấp giọng giải thích: "Chúng ta không ở riêng, trước giờ tiền bạc ta kiếm được đều giao ông nội quản lý."

Đồng Tuệ hiểu được, lúc trong nhà giàu có có lẽ còn có ý định giấu tiền riêng, hiện tại sống sót còn khó, ai có tâm tư làm chuyện vậy nữa, người một nhà cùng nhau gắng sức cơ hội giữ được mạng sống mới lớn hơn nữa.

Nói rõ đồ hồi môn mình mang theo, Đồng Tuệ vừa định đóng cánh cửa tủ lại, Tiêu Chẩn đột nhiên ngăn cản, Đồng Tuệ thấy hắn xoay người, rút từ tay áo của một bộ quần áo cũ ra một chiếc túi tiền màu xám.

Đồng Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tiêu Chẩn nhìn nàng nói: "Đây là toàn bộ tiền riêng của ta, cộng lại có lẽ được hai lượng bạc, cất cùng với tiền của nàng đi."

Đồng Tuệ chột dạ, tránh đi ánh mắt hắn.

Tuy rằng gả sang đây, thực sự thành vợ chồng rồi, nhưng nàng còn chưa thân thiết với Tiêu Chẩn, cũng không biết hắn có tham lam, ham bài bạc, rượu chè gì không, không biết người nhà của hắn có ngay thẳng thật thà hay không, ngộ nhỡ có chuyện nghiêm trọng không thể hòa hợp được, nàng chắc chắn phải rời khỏi nhà họ Tiêu. Cho nên Đồng Tuệ quyết định trước hết phải giấu ý định thực sự nàng gả sang đây, có cơ hội thích hợp mới báo cho trượng phu biết.

Không ngờ rằng Tiêu Chẩn lại đột nhiên đưa hai lượng vốn riêng của hắn ra.

"Nhiều như vậy, đặt trong tủ quần áo sợ bị trộm." Đồng Tuệ nói theo bản năng, lập tức bổ sung: “Không phải là ta hoài nghi người nhà chàng, mà sợ có trộm từ bên ngoài vào."

Tiêu Chẩn: "Ta hiểu rồi, bạc để trong rương của nàng khóa lại, tiền lẻ hẵng để bên ngoài."

Đồng Tuệ: "Được rồi, khi nào chàng cần tiêu cứ nói với ta."

Nàng lấy chỗ bạc vụn trong túi ra, bỏ vào trong túi tiền của Tiêu Chẩn, sau đó đi đến bên giường sưởi, mở chiếc rương gỗ phía ngoài ra, nhét túi tiền của Tiêu Chẩn vào trong. Sau khi khóa lại, Đồng Tuệ nhét chìa khóa vào cổ áo, nghiêng đầu, phát hiện Tiêu Chẩn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vẻ mặt khó lường nhìn nàng.

Đồng Tuệ kéo kéo sợi dây đỏ trong tay, cúi mắt nói: "Hay là, chìa khóa để chàng giữ?"

Tiêu Chẩn: "Ta không cầm chìa khóa."

Đồng Tuệ hoang mang ngẩng đầu. Tiêu Chẩn quay lưng thả túi đựng tiền xu về chỗ cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play