Đội ngũ đón dâu đưa tân nương đi rồi, hàng xóm láng giềng bên nhà họ Đồng vẫn chưa giải tán, còn tụ tập nói chuyện say sưa về bốn anh em nhà họ Tiêu.

Có người nhắc tới Tống Tri Thời.

"Từ khi khai tiệc đã không thấy tăm hơi thằng nhóc đó đâu, trong lòng còn khó chịu ấy nhỉ?"

"Đâu chỉ là khó chịu, lúc Tiểu Sơn ra đề cho anh rể tôi còn nhìn thấy rõ ràng, Tống Tri Thời chỉ ước gì chú rể xấu mặt, kết quả người ta chẳng những giỏi võ nghệ, học vấn cũng không tồi, lúc nho nhã đọc thơ đáp lời ấy, thấy Tống Tri Thời trợn mắt há mồm, mặt mũi xám xịt lại."

"Quả thật so ra là kém mà, trừ phi Tống tiên sinh hồi kinh làm quan, bằng không cứ ở chỗ chúng ta, tài hoa đến mấy cũng đâu bằng một thân thể khỏe mạnh."

"Hồi kinh? Triều đình rặt một đám tham quan ô lại, Tống tiên sinh không chịu thông đồng làm bậy mới quy ẩn núi rừng, trừ phi..."

Câu nói kế tiếp nói ra có chút nguy hiểm, mọi người lại quay lại mấy chủ đề khác trước hôn sự.

Bên cạnh nhà họ Đồng, Tống Lan đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy con trai nằm giang chân giang tay trên giường sưởi, ánh mắt trống rỗng mặt mũi thẫn thờ, trông không có chút tinh thần nào.

Tống Lan chỉ cảm thấy buồn cười, đi đến mép giường, trên cao nhìn xuống con trai: "Chỉ một đứa Đồng Tuệ mà thôi, cũng đáng để con như thế?"

Trước khi quy ẩn, cha con họ sống ở kinh đô phồn hoa, mỹ nhân mà con trai ông ta đã gặp cũng không phải ít, vì sao lại si mê Đồng Tuệ như thế? Tống Lan quả thật là nghĩ không ra.

Tống Tri Thời xoay người, đưa lưng về phía phụ thân.

Tống Lan biết khúc mắc trong lòng con trai, ôn tồn khuyên giải: "Vi phụ sẽ không ẩn núp cả đời ở đây, đợi Tống gia trở lại cảnh tượng hào quang năm đó, mỹ nhân dạng nào mà chẳng có, mặc cho con chọn lựa, con lo gì không cưới được vợ đẹp danh gia vọng tộc?"

Quả thật là con bé Đồng Tuệ đó có được gương mặt xinh đẹp, là một cô bé nhà bên ai ai cũng thích, đáng tiếc xuất thân quá thấp, không đủ xứng đôi với con trai ông ta, có thể gả cho nhi lang họ Tiêu kia đã là may mắn của con bé rồi.

Tống Tri Thời nghe giọng phụ thân dường như đã tính toán trước từng bước kỹ càng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt nho nhã sáng sủa kia, hỏi: "Đợi tới khi ngài lấy lại hào quang năm xưa, có phải cũng sẽ cưới thêm một người vợ đẹp dòng dõi cao quý nữa không?"

Mặt Tống Lan có hơi biến sắc, ông nhớ tới người vợ hiền đã chết trong loạn thế.

Tống Tri Thời biết phụ thân nặng tình với mẫu thân, y lại nằm xuống, nhắm mắt lại nói: "Dù có bao nhiêu mỹ nhân đi nữa, chỉ có một là đặc biệt, A Mãn với con cũng như vậy."

Đời này y sẽ không quên cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ Đồng Tuệ.

Lúc đó y vừa theo phụ thân chuyển đến cái thôn xa xôi hẻo lánh này, chỉ cảm thấy ngày nào cũng vừa khổ vừa không có hi vọng, sau đó, một cô bé chừng mười một mười hai tuổi đột nhiên chạy từ đằng xa tới, gò má trắng ngần, đôi mắt sáng ngời, tựa như qua bao nhiêu ngày mưa liên miên đột nhiên có ngày mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống, ánh sáng rực rỡ soi tỏ vạn vật chung quanh.

Sáu năm thanh mai trúc mã, chỉ vì phụ thân có thành kiến về dòng dõi, cuối cùng nàng vẫn gả cho người ngoài.

Đào Hoa Câu và thôn Linh Thủy cách nhau hai mươi dặm, bình thường dân chúng chỉ đi bộ, phải đi mất nửa canh giờ.

Lúc này trong đội ngũ đón dâu, ba anh em họ Tiêu cưỡi la, bà mối Phương ngồi trên chiếc xe la kéo theo đồ hồi môn Đồng Quý đi mượn, cũng tạm coi là thoải mái, chỉ có bốn phu kiệu khiêng kiệu hoa có hơi vất vả, giữa đường còn phải dừng lại nghỉ ngơi, vừa đi vừa tính toán, để vừa khéo lúc hoàng hôn đến nhà họ Tiêu.

Bước chân của mấy phu kiệu rất vững vàng, nhưng kiệu hoa vẫn hơi lắc lư, Đồng Tuệ ngồi bên trong nghĩ bụng còn chẳng bằng tự mình đi bộ mới thoải mái.

Cảm giác không nỡ xa nhà tạm thời đã được nén xuống, Đồng Tuệ nhặt lên cái bình đồng nhỏ bà mối Phương đặt ở bên trong kiệu, mở nắp ra, dùng khăn thấm chút nước sạch, lặng lẽ lau mặt.

Biết mình chắc chắn sẽ khóc một trận, buổi sáng khi trang điểm nàng cố ý không dùng son phấn, dù sao mấy năm nay dân chúng tổ chức hỉ sự đều qua loa đại khái, rất nhiều tân nương cũng chẳng có điều kiện trang điểm, khi gả đi cũng chỉ có mặt mộc mà thôi.

Lau mặt xong xuôi, xác định gương mặt mình không có vấn đề gì, Đồng Tuệ bỗng nhiên cũng không biết tiếp theo nên làm gì .

Nàng tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Bước chân của mấy phu kiệu nặng nề, khiêng kiệu mệt quá, họ cũng không có sức đâu mà nói chuyện phiếm, hai sư phụ thổi kèn thì chỉ lúc nào đi qua thôn làng mới thổi vài tiếng.

Trên xe kéo đồ hồi môn phía sau, bà mối Phương nói liên mồm, đang hỏi thăm nhị ca muốn cưới về cô vợ như nào. Nhị ca không kiên nhẫn cho lắm đáp lại làm cho Đồng Tuệ bật cười.

Về phần mấy anh em họ Tiêu...

Chú rể chắc chắn là phải đi trước kiệu hoa, ba em trai mà chàng dẫn theo lúc thì đi đằng trước lúc thì lộn lại đằng sau nói chuyện với nhị ca, tiếng chân con la cứ qua lại tới lui.

Đường sá quá xa, lại là sau buổi trưa nóng bức, Đồng Tuệ không có việc gì làm quyết định tựa vào màn kiệu chợp mắt một lúc. Tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay còn phải dậy sớm, nàng thực sự mệt nhọc.

Trước kiệu hoa, Tiêu Dã sán lại bên cạnh huynh trưởng, nhỏ giọng xúi bẩy: "Nhị ca, đường hẵng còn xa, huynh trò chuyện với nhị tẩu đi chứ? Mỗi mình ở bên trong  buồn chán lắm đó, cũng để làm quen với tẩu ấy nữa."

Tiêu Chẩn: "Không hợp quy củ."

Tiêu Dã nhìn bốn phía xung quanh, ngoài núi hoang đằng xa thì cũng chỉ có rừng hoang gần đấy: "Cũng chỉ có đoàn người chúng ta, huynh bớt phép tắc đi, e là nhị tẩu lần đầu tiên xa nhà, trong lòng có khi còn sợ hãi đấy, huynh mau đi trấn an người ta."

Tiêu Chẩn chẳng buồn nhúc nhích.

Tiêu Dã túm dây cương, vờ như muốn quay ra sau: "Huynh không đi đệ đi."

Tiêu Chẩn nghiêng người cho cậu chàng một ánh mắt sắc lẻm.

Tiêu Dã xụi lơ, cậu cũng chưa gặp vị nhị tẩu này, không biết tính tình của người ta ra làm sao, cũng sợ mình nhiệt tình lại bị hiểu lầm thành lỗ mãng.

Thấy bọn họ nói chuyện, hai anh em ruột Tiêu Diên, Tiêu Thiệp của chi thứ hai nhà họ Tiêu cũng từ đằng sau chạy lên.

Tiêu Diên hỏi: "Nói cái gì thế?"

Tiêu Dã hừ một tiếng: "Đệ bảo nhị ca qua trò chuyện với nhị tẩu, mà huynh ấy lại nói tới phép tắc."

Tiêu Diên nhìn Tiêu Chẩn, sờ cằm cười: "Nhị ca vốn là người như vậy mà, nếu mà huynh ấy không theo quy củ, tam tẩu đệ cũng chẳng gả cho ta."

Mùa hè măm trước, mấy anh em họ trên đường từ quân doanh hồi hương, tình cờ gặp phải một đoàn xe bị sơn phỉ cướp, gần như gia chủ bị giết sạch rồi, chỉ còn lại một tiểu thư đương độ tuổi xuân và nha hoàn của nàng ta sắp bị làm nhục. Mấy anh em họ xông lên chém giết một trận, đuổi đám sơn phỉ đi cứu được vị tiểu thư kia và nha hoàn.

Cô tiểu thư đó vô cùng xinh đẹp, không còn nhà để về chỉ có thể đi theo bọn họ, ý của Tiêu Chẩn là sẽ thu xếp cho hai cô gái ở lại thôn trấn gần đó, Tiêu Diên không nỡ, sau khi hỏi ý tiểu thư tối đó ngủ luôn với người ta, rồi mang về nhà làm vợ.

Trong bốn anh em, Tiêu Chẩn vốn đứng thứ hai, nhưng vốn luôn làm trưởng, tính tình cũng có thể trấn áp được ba người em, nếu lúc ấy hắn có ý gì với tiểu thư xinh đẹp kia, căn bản không tới lượt Tiêu Diên kiếm hời như vậy.

Tiêu Dã nghĩ đến tam tẩu ở nhà, lại nhìn sang kiệu hoa đằng sau, nghĩ bụng nếu nhị tẩu không đẹp bằng tam tẩu, thế chẳng phải nhị ca nhà mình chịu thiệt thòi à?

"Bớt nói đi vài câu." Tiêu Chẩn ngăn ba đứa em nhắc lại chuyện cũ.

Tiêu Diên nhíu mày: "Nhị ca sợ nhị tẩu nghe thấy, trong lòng ghen tị?"

Tiêu Chẩn hỏi lại: "Chưa có mai mối mà đã cưới hỏi, đệ còn thấy tự hào?"

Tiêu Diên: "..."

Đồng Tuệ mơ màng ngủ được một giấc, cũng không biết rốt cuộc nàng đã ngủ bao lâu.

Nàng vén khăn trùm, xích lại gần bên cửa phía Tây, khẽ đẩy ra một khe hở, chỉ thấy mặt trời đỏ rực đã ngả về Tây nhưng vẫn còn sáng tỏ, có lẽ là còn phải đi nửa canh giờ nữa mới tới.

"Nghỉ ngơi một khắc*."

*Một khắc bằng mười lăm phút.

Tiêu Chẩn vừa dứt lời, mấy phu kiệu dừng chân lại, vững vàng đặt cỗ kiệu xuống mặt đất.

Đồng Tuệ vừa nghe giọng người bên ngoài, vừa nhẹ nhàng đấm bóp hai chân đã ngồi lâu tới tê cả ra.

Có tiếng bước chân đến gần, là Đồng Quý.

Hắn nhìn bốn anh em nhà họ Tiêu ngồi chếch phía đối diện, cúi đầu hỏi em gái: "A Mãn, muội thế nào, có thấy khó chịu ở đâu không?"

Đồng Tuệ: "Muội không sao, nhị ca thì sao?"

Đồng Quý liếc mắt nhìn hướng mấy anh em họ Tiêu và bà mối Phương, lại thấy đau đầu từng trận: "Mụ kia nói lắm quá, nghe riết huynh muốn đá mụ ta xuống quá."

Đồng Tuệ cười: "Sắp đến rồi, huynh gắng nhịn thêm chút nữa."

Đồng Quý: "Biết rồi, là ngày vui của muội mà, mụ ta mà có dọn vào ở trong tai huynh thì huynh cũng nhịn. Có khát không, trong kiệu có nước không?"

Đồng Tuệ có hơi khát, nhưng lại không dám uống nước, khi đến nhà họ Tiêu còn phải việc nọ việc kia, nhiều người nhìn vào như vậy, cũng không tiện đi tìm nhà xí.

Đồng Quý quan tâm em gái xong, lại thấy Tiêu Dã vẫy tay với mình, bèn tới đó.

Tiêu Dã chủ động nhường vị trí bên cạnh huynh trưởng cho Đồng Quý ngồi, còn lấy một chiếc bánh nướng trên người ra: "Hiền đệ có đói bụng không? Ăn một chút nhé?"

Đồng Quý năm nay hai mươi, trong bốn anh em nhà họ Tiêu, Tiêu Chẩn hai mươi sáu, Tiêu Diên hai mươi tư, Tiêu Dã hai mươi ba, chỉ có Tiêu Thiệp nhỏ hơn Đồng Quý hai tuổi.

Cũng may Đồng Quý vóc người cao lớn, bị mấy anh em nhà họ Tiêu cao to vây quanh cũng không hề bị lép vế.

"Huynh ăn đi, buổi trưa tôi ăn vẫn còn no." Đồng Quý nói, nhìn sang Tiêu Chẩn.

Tiêu Chẩn: "Còn mấy dặm nữa thôi, tới nhà là có rượu ngon thịt ngon chiêu đãi hiền đệ."

Nụ cười của Đồng Quý có phần chân thành hơn.

Tiêu Dã vỗ đầu gối hắn: "Hiền đệ, hai nhà chúng ta cách nhau khá xa, hai bên vốn không quen biết, giờ nhị tẩu gả sang đây, đệ nói sơ qua bọn huynh về tính tình của tẩu ấy trước, bình thường thích cái gì ghét cái gì, bọn huynh biết được, sau này chăm sóc cho tẩu ấy cũng tiện, tránh cho không cẩn thận chọc giận nhị tẩu. Vốn muốn gọi nhị ca trực tiếp đến hỏi nhị tẩu, nhưng nhị ca vẫn giữ quy củ."

Tiêu Thiệp: "Đúng đúng, đệ ăn nói vụng về, thường xuyên chọc tam tẩu giận, cũng không muốn lại đắc tội nhị tẩu."

Đồng Quý có hơi dao động, vờ như hỏi đùa: "Đệ làm gì mà chọc tới tam tẩu đệ?"

Tiêu Thiệp gãi gãi đầu, nêu ví dụ chuyện mới xảy ra sáng nay: "Đội ngũ đón dâu đến nhà bọn đệ chờ, đệ thấy tam tẩu nhìn chằm chằm vào kiệu hoa, mới hỏi có phải tẩu ấy muốn ngồi hay không, lập tức mặt tam tẩu biến sắc, chắc chắn là tức giận."

Tiêu Diên đạp cho cậu một đạp: "Hết chuyện để kể rồi đấy à."

Tiêu Chẩn nháy mắt với Tiêu Dã, Tiêu Dã bèn thúc giục Đồng Quý nói ra.

Đồng Quý nghĩ một lát, thẳng thắn nói: "Tính tình em gái tôi thích yên tĩnh, tay chân cần mẫn, chỉ cần mọi người đối đãi với con bé như người nhà, con bé cũng rất dễ ở chung, cũng không đặc biệt thích gì cả."

Tiêu Dã vui vẻ: "Thế thì giống y xì nhị ca đấy, nhị ca cũng chăm chỉ ít nói, bình thường rất ít khi nổi giận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play