Thím hai Hạ thị còn sờ soạng một lượt tấm da hươu đẹp đẽ mang theo kia, ánh mắt có phần không nỡ, sau đó cười tủm tỉm mà nói với hai vợ chồng Đồng Hữu Dư: "Thứ này năm trước lão nhị* nhà chúng tôi tự mình lên núi săn được đấy, nhìn mà xem da lông gần như hoàn chỉnh, lúc ấy ông cụ còn nói, không được mang bán, giữ lại đó khi cưới vợ dùng làm sính lễ, quả nhiên là giờ đã mang tới nhà thông gia rồi!"
*Người Trung Quốc dùng lão đại, lão nhị, lão tam… để gọi các con trai trong nhà. Ở đây lão nhị là chỉ nam chính.
Nói tới lời cuối cùng, còn có phần nghiến răng nghiến lợi.
Nhà họ Đồng là thợ săn, Chu Thanh cũng biết giá thị trường, tấm da hươu này mới nhìn đã biết là hàng thượng phẩm, mang lên thị trấn có thể bán tới mười lượng bạc, mà đây còn là vì mới qua thời chiến loạn nên bị ép giá xuống.
Cho nên, bà có thể hiểu được vì sao Hạ thị tham lam, nhưng tấm da hươu đó là do con rể tương lai săn được, hơn nữa còn do ông cụ Tiêu quyết định đưa tới làm sính lễ, điều này thể hiện nhà họ Tiêu thực sự coi trọng con gái bà, Hạ thị chỉ là người thím ở chi thứ hai, có tư cách gì mà nói xỏ nói xiên?
Ngó lơ Hạ thị, Chu Thanh thành tâm nói với ông cụ Tiêu: "Ông quá khách khí rồi ạ, nhà chúng cháu cửa nhỏ nhà nghèo, căn bản không dùng tới tấm da tốt như vậy, hay là..."
Tiêu Mục khoát tay ngắt ngang lời bà, cười nói: "Thế đạo gian nan, nhưng lễ không thể bỏ được, phàm là chúng ta có điều kiện thì phải chuẩn bị hôn sự cho chu toàn, hơn nữa gia đình nuôi lớn một đứa con gái cũng không dễ dàng, sao có thể dễ dàng để nhà chúng tôi cưới đi được, sau này sẽ là người một nhà, cũng không cần phải khách sáo như thế."
Ông cụ vừa vạm vỡ vừa dũng mãnh, khi nói chuyện cũng làm cho đối phương thấy yên tâm, mới gặp đã biết là dễ sống chung.
Chu Thanh cũng không chối từ nữa, chỉ huy cháu trai Đồng Quý ra giúp chuyển sính lễ, bà và chồng dẫn những người khác tới căn buồng phía Đông.
Tiêu Dã xách theo bốn vò rượu đi theo sau huynh trưởng, nhìn sang hướng căn buồng phía Tây thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của con gái, lặng lẽ huých bả vai anh trai.
Tiêu Chẩn quay đầu lại. Tiêu Dã nháy mắt về phía cửa sổ căn buồng phía Tây.
Tiêu Chẩn nhìn theo, cửa sổ bằng gỗ chỉ được mở hé để có ánh sáng, nhìn thấy người trong phòng bằng cách nào?
Trong buồng phía Tây.
Mấy cô bé chen chúc trước cửa, muốn qua khe cửa nhìn trộm mấy người đàn ông nhà họ Tiêu đang lục tục rẽ qua căn buồng phía Đồng tiến vào nhà chính.
Đồng Tuệ bất đắc dĩ nhìn một màn này.
Nếu chỉ có nàng mà nói, nàng chắc chắn cũng sẽ rình coi, muốn nhìn thử xem dung mạo vị hôn phu như thế nào, nhưng hiện giờ đông người như vậy, nàng mà chen ra đó, nhất định lại bị mang ra trêu đùa.
Không còn cách nào, Đồng Tuệ chỉ có thể chịu đựng sự nôn nao trong lòng mà ngồi bất động.
"A Mãn tỷ tỷ, Tiêu ca ca kia trông đẹp trai lắm!"
"Đúng vậy đúng vậy, trông còn đẹp hơn Tống tiên sinh nữa kìa, bà mối Phương lần này không nói ngoa!"
Nghe thấy hai câu này, lòng hiếu kỳ của Đồng Tuệ đã được thỏa mãn một nửa, năng lực bảo vệ của nhà chồng đã chắc chắn, người này lại không xấu, chỉ cần tính tình không quá tệ, nàng cũng không cầu mong gì nữa.
Ước chừng qua hai khắc, Hạ thị đại diện cho nhà trai, đi cùng Chu Thanh tới gian buồng phía Tây gặp mặt tân nương tương lai, ngoại trừ nhận mặt, cũng muốn chứng thực xem bà mối Phương có lừa nhà họ hay không.
"Đi, mấy đứa ra ngoài chơi đi." Chu Thanh cười khuyên nhủ mấy cô bé trong phòng.
Hạ thị lơ đãng quét mắt nhìn một vòng, rồi ánh mắt hướng tới đầu giường sưởi.
Tân nương tương lai hôm nay chỉ cần ngồi ngay ngắn ở đầu giường sưởi để khách khứa tới đây là được rồi, không cần phải ra ngoài tiếp đãi, thấy một phu nhân xa lạ tới đây, Đồng Tuệ đỏ bừng mặt, nở một nụ cười ngại ngùng.
Bình thường nàng đều mặc đồ cũ để tiện làm việc, hôm nay cố ý thay một bộ quần áo vải mịn màu đỏ, lại ngồi ở góc được tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, khiến trông như thể người ngọc, đôi má trắng nõn như phát sáng.
Tựa như từ khi sinh ra đã có mười phần nhan sắc, nhưng lại bị cách ăn mặc bần cùng làm giảm bớt hai phần, mà tia nắng mặt trời kia vừa khéo lại mang hai phần bị mất đó trở lại.
Hạ thị ôm tâm tư soi mói tới đây, mà trong bỗng chốc lại bị vẻ mặt xinh đẹp ngoài dự đoán này làm kinh sợ, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Đồng Tuệ, sau một hồi lâu không lên tiếng.
Chu Thanh cũng không nhắc nhở bà ta, chỉ mỉm cười nhìn.
Sau khi Hạ thị lấy lại tinh thần, trước hết là hết lời ngợi khen Đồng Tuệ, sau đó lại hỏi Đồng Tuệ đã đọc sách nào, bình thường thì làm gì.
Đồng Tuệ đáp lại đúng theo sự thực.
Hạ thị kéo tay nàng, phát hiện trong lòng bàn tay quả nhiên có vết chai do thường xuyên kéo cung tên, bà ta mỉm cười, dùng giọng điệu trưởng bối nói: "Cô nương gia quan trọng nhất là ôn nhu hiền thục giúp chồng dạy con, sau này gả sang, mấy thứ như cung tên đó vẫn nên bớt đụng vào, chuyện săn bắn đã có đám đàn ông lo liệu rồi."
Đồng Tuệ giật nhẹ khóe miệng, rút bàn tay trong tay đối phương ra.
Chu Thanh nhìn ra được Hạ thị không phải người tốt lành gì, tìm bừa cái cớ kéo bà ta đi, hai người vừa đi, mấy cô nhóc núp ở bên ngoài lại chen chúc vào phòng, khiến cho Đồng Tuệ chẳng có chút thời gian nào suy nghĩ lung tung.
Gian buồng phía Đông, hai người Hạ thị vừa trở về, Tiêu Dã đã nhìn sang trước.
Hạ thị nhìn Tiêu Chẩn cười: "Lão nhị thật là có phúc, con bé A Mãn này còn đẹp hơn lời bà mối."
Tiêu Chẩn cúi mắt.
Bà mối Phương: "Ai u, nhị gia còn ngại ngùng kìa!"
Tiêu Dã cười nhạo, ngại ngùng ư? Nhị ca rõ ràng là không muốn đáp lời mấy người.
Buổi trưa nhà họ Đồng tổng cộng bày bốn bàn tiệc, mời mấy người già đức cao vọng trọng trong thôn và những người hàng xóm có quan hệ tốt tới nhà làm khách.
Phụ nữ thì ăn ở bên buồng phía Tây, người đến người đi, khiến cho Đồng Tuệ vẫn không có cơ hội nhìn trộm Tiêu Chẩn, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe thấy một giọng nói có hơi lạnh lùng trầm ổn, mỗi khi giọng nói này vang lên, mấy người phụ nữ trong phòng đều cười nhìn nàng, bởi vậy chứng minh người nói đúng là vị hôn phu kia.
Tiệc tan, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại có mình nàng.
Đồng Tuệ lặng lẽ tiến sát khe cửa. Hai nhà đang bàn bạc ngày thành thân ở phòng bên kia.
Tiêu Mục: "Tháng sau sẽ cày bừa vụ xuân rồi, gieo hạt trồng cấy xong thì trời cũng nóng lên, không tiện tích trữ rau thịt bày tiệc rượu, nếu ông thông gia bà thông gia không ngại, nhà chúng tôi muốn tổ chức hôn lễ vào ngày mùng năm tháng ba? Trước khi đi có lật xem hoàng lịch rồi, đó cũng là ngày lành."
"Đúng đúng, ngày đại cát, tiện cho gả cưới, xuất hành." Bà mối Phương mang hoàng lịch đến, vội vàng giở ra cho vợ chồng Đồng Hữu Dư xem.
Đại sự trong nhà kỳ thực đều do Chu Thanh quyết định, Đồng Hữu Dư nhìn về phía vợ mình.
Nụ cười của Chu Thanh có chút miễn cưỡng: "Có phải gấp quá hay không?"
Thật ra với thời thế này cũng không tính là gấp gáp, chỉ có điều Chu Thanh gả con gái đi, dù gì cũng không thể làm theo ý nhà trai hết được, mà bà cũng lo lắng có phải nhà họ Tiêu vội vã cưới con gái bà về làm trâu làm ngựa hay không.
Tiêu Mục cười nói: "Quả thật là có hơi nhanh, chủ yếu là muốn nhân dịp trước khi vào vụ mùa tập trung tinh thần tổ chức việc vui, đại sự lo liệu xong rồi, kế tiếp mấy anh em chúng nó còn ra đồng trồng cấy, mấy đứa cháu dâu ở nhà nấu cơm giặt giũ, không cần phải lo lắng chuyện khác. Đúng rồi, bên phía ông bà thông gia có nhiều ruộng đất không? Nếu nhiều để tôi bảo lão nhị dẫn A Mãn về trước hỗ trợ, dù sao thì nhà chúng tôi cũng đông người, thiếu hai vợ chồng chúng nó cũng không hề gì."
Mặt Đồng Hữu Dư đỏ lên, vội hỏi: "Không cần không cần đâu, nhà chúng tôi chỉ có hai mẫu đất cằn, tôi và A Quý, Tiểu Sơn là đủ rồi."
Tiêu Mục: "Con rể cũng coi như nửa con trai rồi, ông không cần phải khách sáo với lão nhị đâu, cần sai cứ sai."
Tiêu Chẩn cũng bày tỏ vào vụ xuân nhất định sẽ sang đây.
Ý của hai ông cháu họ là, nhà họ Tiêu sẽ không cưới nàng dâu về làm trâu làm ngựa, ngược lại sẽ đưa cho nhà họ Đồng thêm một lao động nam.
Chu Thanh tức thì yên tâm, đồng ý tổ chức hôn lễ vào mùng năm tháng ba.
Bà mối Phương: "Định rồi là tốt rồi, định rồi là tốt rồi, ôi chao, đã đến giờ này rồi à, chúng tôi cũng phải về rồi, đi đường mất những nửa canh giờ, về tới nhà trời cũng tối đen rồi."
Phòng phía Đông liền vang lên tiếng mọi người đứng dậy xê dịch ghế đẩu.
Tim Đồng Tuệ đập thình thịch, sợ hé cửa quá lớn sẽ bị người ta phát hiện nàng đang nhìn trộm, vội vàng xoay người trốn về giường sưởi.
Cửa sổ phía Nam có hai tầng, tầng trên đang mở ra, nhưng Đồng Tuệ không thể thò đầu lên, vì thế nàng nén áy náy chọc một lỗ bằng hạt lạc ở cửa sổ tầng dưới, ghé sát mắt vào đó nhìn.
Tổng cộng có bốn người đàn ông nhà họ Tiêu đến đây, duy chỉ có Tiêu Chẩn mặc đồ đỏ.
Đồng Tuệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn thẳng tắp kia, đáng tiếc mãi đến khi vị hôn phu đã khuất khỏi tầm mắt, nàng cũng không nhìn thấy gương mặt người đó.
Hết chương 2.