Đương lúc nông nhàn, nam nữ già trẻ Đào Hoa Câu ăn cơm sáng xong, lục tục kéo nhau sang nhà họ Đồng, chờ xem nhà họ Tiêu tới dạm ngõ.

Trước đây còn hưởng thái bình, khi có việc hiếu hỉ người ta đều sẽ mở tiệc chiêu đãi chòm xóm chung quanh, chiến loạn qua đi nhà nào cũng nghèo, không nhà nào cáng đáng nổi như thế, có thể giảm được bao nhiêu thì giảm, xóm giềng tới chung vui cũng không cần tặng lễ, gia chủ cũng không cần tốn tiền khoản đãi mọi người.

Nhà họ Đồng xem như cũng chu toàn, còn chuẩn bị một thùng to canh ngọt táo đỏ, một túi lớn hạt dưa rang, khách đến mỗi người múc bát canh bốc một nắm hạt dưa, xem như thêm không khí vui mừng, đương nhiên, bát của ai là tự người đó mang từ nhà đến.

Đơn giản như thế, nhưng người dân trong thôn ai cũng vui vẻ, đàn ông thì bỏ sức giúp mấy việc nặng, mấy người phụ nữ thì vào bếp giúp Chu Thanh chuẩn bị cơm trưa, mấy cô nương trẻ tuổi thì tụ tập ở căn buồng phía Tây, vui vẻ trêu ghẹo Đồng Tuệ đang đợi gả.

"A Mãn tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ca ca nhà họ Tiêu nhất định sẽ thích tỷ."

"Nghe nói nhà họ Tiêu sung túc lắm, tỷ gả qua đó bữa nào cũng có thể được ăn thịt nhỉ?"

Đồng Tuệ mặc một bộ quần áo màu đỏ ngồi trên giường sưởi, tâm tình phức tạp nhìn mấy cô bé mười hai mười ba tuổi, thậm chí mới có bảy tám tuổi, tất cả đều gầy gò, giống đám dưa dại mọc trong núi, bởi vì không được bón phân mà còi cọc, tội nghiệp.

Nhưng mấy cô bé này còn không phải đáng thương nhất, đáng thương nhất là những cô nương tuổi xấp xỉ với nàng gặp phải nạn binh phỉ giặc cướp, có người không giữ được mạng, có người trở thành điên điên khùng khùng, có người bị bắt đi bặt vô âm tín.

Không riêng gì những cô nương chưa gả, những cô gái đã thành hôn rồi mà còn trẻ hay thậm chí các cô các thím có chút nhan sắc đều phải trải qua những chuyện đó, Đồng Tuệ có thể bình an mà sống sót qua kiếp nạn này là dựa vào một đôi chân chạy nhanh cùng với sự quen thuộc vùng Đông Lĩnh, mẫu thân Chu Thanh thì nhờ vào ông nội, cha, nhị ca che chở trước sau.

Thế đạo này, đàn ông khổ, phụ nữ càng thêm khổ. Tình yêu thì quan trọng gì, còn sống mới là quan trọng nhất.

Còn một canh giờ* nữa là tới giữa trưa, hai chiếc xe la không mui một trước một sau xuất hiện tại con đường đất phía Nam thôn Đào Hoa Câu.

*Một canh giờ bằng hai giờ.

Ngồi trên chiếc xe đi trước là trưởng bối đằng trai, ông nội Tiêu Mục, chú hai Tiêu Thủ Nghĩa, thím hai Hạ thị. Hai nhà cách nhau khá xa, trước khi thành hôn trưởng bối hai nhà cũng nên gặp mặt một lần cho trịnh trọng, ngày dạm ngõ hôm nay là thời điểm phù hợp nhất.

Ngồi trên chiếc xe thứ hai là chú rể Tiêu Chẩn, em trai ruột Tiêu Dã, thêm cả bà mối Phương cùng với mấy thứ sính lễ.

Khi người dân thôn Đào Hoa Câu ở trên cao nhìn xuống hai chiếc xe la đang dần dần đi tới, thì đoàn người nhà họ Tiêu đã đánh giá khái quát toàn bộ thôn làng.

Hạ thị càng nhìn càng thấy chê bôi, nhìn sang ông cụ nhà mình đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở chính giữa xe, bà ta thì thào nói với trượng phu đang đánh xe: "Cái thôn nhỏ xíu vừa nghèo vừa xa xôi này, có thể xuất hiện mỹ nhân thế nào? Nào có đáng tin như cháu ngoại nhà tôi, thật không biết phụ thân nghĩ như thế nào nữa."

Tiêu Thủ Nghĩa lập tức nhìn về phía sau, thấy ông cụ nhà mình dường như không nghe thấy, lại trừng mắt với thê tử: "Phụ thân đã cân nhắc trước sau rồi, mình bớt nói mấy lời linh tinh đi, đợi lát nữa đến nhà họ Đồng, càng không thể tỏ vẻ khinh thường."

Hạ thị bĩu môi: "Biết biết, tôi đâu có ngốc."

Trên chiếc xe đằng sau, Tiêu Dã nhìn ra xa gần như trong tầm mắt chỉ thấy những dãy núi trùng trùng điệp diệp, ánh mắt ngập tràn hưng phấn: "Nhà nhị tẩu gần núi như vậy, săn thú thực là tiện."

Mặt cậu chàng hiện rõ nét vui mừng, còn giống chú rể hơn chú rể thật.

Bà mối Phương trêu chọc: "Hôm nay mới là ngày dạm ngõ thôi, cậu gọi nhị tẩu thế này hơi sớm rồi đấy." Nói xong, bà ta nhìn sang hướng người ngồi bên trái.

Bên đó mới là chú rể thực sự, ngồi nghiêng người, mắt nhìn thẳng phía trước, bà ta chỉ nhìn thấy một bóng lưng vừa rộng vừa thẳng tắp. Chỉ một bóng lưng, đã khiến cho bà mối Phương kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực.

Vì kiếm tiền mai mối, quả thật bà ta đã lừa gạt không ít người, cố ý khen đằng nam xấu xí thành tuấn nam, hoặc là khen nhà gái xấu thành mỹ nữ, tới khi tân lang tân nương thực sự gặp mặt, dưới sự thất vọng không tránh khỏi muốn mắng bà ta vài câu, số lần cũng chẳng ít làm cho thanh danh của ba ta cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Duy chỉ lần này, trong lòng bà mối Phương không hề thấy hổ thẹn, bởi vì bà ta dám vỗ ngực cam đoan, nam nữ hai bên đều là người đẹp nhất trong thôn trấn nhà họ.

"Nhị ca, có thấy căng thẳng không?" Tiêu Dã sán đến bên cạnh huynh trưởng, hớn hở hỏi.

Tiêu Chẩn tay cầm cây roi hờ hững để trên đùi, dường như không nghe thấy.

Dưới sự chỉ đường của bà mối Phương, chẳng mấy chốc hai chiếc xe la đã chạy tới con ngõ nhỏ của nhà họ Đồng, nơi này tổng cộng có ba hộ gia đình.

Bà mối Phương chỉ vào hàng xóm bên phải nhà họ Đồng giới thiệu: "Căn nhà này cũng là của nhà họ Đồng, sáu năm trước Tống tiến sĩ và con trai chuyển tới đây, từ đó đến giờ vẫn thuê căn bên cạnh. Tống tiến sĩ là người có học vấn cao, Đồng cô nương cũng theo ông ấy đọc sách biết chữ, tài ba cũng không kém gì so với những cô nương khuê tú ở trên trấn đâu, dù sao chỉ là nhà quan lại, cũng không phải nhà nào cũng mời được tiến sĩ đến dạy đâu, có đúng không?"

Giọng bà ấy không nhỏ, tất cả mọi người nhà họ Tiêu đều nhìn sang căn nhà bên cạnh của nhà họ Tống.

Cũng vừa hay, cha con họ Tống đột nhiên nghe thấy ngoài đường có tiếng xôn xao nên mới ra ngoài xem có chuyện gì.

Tống tiên sinh Tống Lan bốn mươi tuổi, mặc một bộ quần áo vải thô cũng khó giấu phong độ nho nhã, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía hai chiếc xe la dần dần chạy tới gần.

Tống Tri Thời thân hình gầy gò, khuôn mặt tuấn tú, chỉ là hiện giờ mặt mày cau có, không nhìn ông cụ Tiêu cũng chẳng nhìn sính lễ xếp đầy trên xe, chỉ nhìn chằm chằm nhìn về phía chú rể đang mặc bộ đồ đỏ.

Những người dân khác trong thôn thì chẳng hơi đâu mà để ý tới một thư sinh trong thôn, Tiêu Chẩn bị Tống Tri Thời oán hận nhìn thẳng chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra thư sinh này đang căm phẫn.

Tiêu Chẩn vẫn chưa để ý tới, dời tầm mắt về phía người nhà họ Đồng đang ra đón họ.

Xe la dừng lại, bà mối Phương là người đầu tiên nhảy xuống, vô cùng phấn khởi nói mấy lời cát tường, còn giúp hai nhà giới thiệu lẫn nhau.

Dân thôn chung quanh không ai muốn nghe bà ta huyên thuyên, chỉ trầm trồ quan sát người nhà họ Tiêu, trước hết dĩ nhiên là khen ông cụ Tiêu Mục. Ông cụ đã bảy mươi tuổi, vậy mà thân thể trông còn khỏe mạnh hơn mấy người trẻ tuổi, thắt lưng thẳng tắp, dưới bộ quần áo vải thô mơ hồ có thể nhìn thấy tâm lưng dày rộng và cánh tay rắn chắc. Ngoại trừ thân hình, tóc ông cụ vẫn còn đen, khuôn mặt cũng không có nhiều nếp nhăn, nói ông cụ mới hơn năm mươi tuổi cũng chẳng có ai nghi ngờ gì.

Có ông cụ Tiêu như vậy, thân hình cao ngất của Tiêu Thủ Nghĩa, Tiêu Chẩn, Tiêu Dã cũng chẳng có gì lạ.

Lúc này mọi người mới chậm rãi quan sát kỹ càng dung mạo chú rể, thấy chàng quả nhiên như lời bà mối Phương khen, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn uy nghiêm, càng nhìn càng hâm mộ nhà họ Đồng kiếm được nhà thông gia tốt.

"Con bé A Mãn kia, từ lâu đã nhìn ra là đứa có phúc ."

"Cũng do mẹ con bé biết đặt tên, Tuệ, Mãn, đòng đòng lúa nặng trĩu bông*, nghe là thấy vui mừng."

*Trong câu nguyên gốc có từ mãn (đủ đầy) và tuệ (bông lúa).

"Ôi chao, mấy em trai chú rể còn chưa thành thân ấy nhỉ, cũng toàn là mối tốt cả đấy."

Trong những tiếng ngưỡng mộ và ngợi khen nối tiếp nhau, Tiêu Thủ Nghĩa, Tiêu Chẩn, Tiêu Dã lần lượt hạ sính lễ trên xe xuống.

Lúc này chim nhạn* còn chưa quay về Bắc, nhà họ Tiêu chuẩn bị một đôi ngỗng béo thay thế.

*Theo tục lệ trong sính lễ nhà trai mang tới có một đôi chim nhạn. Mùa đông chim nhạn thường bay về Nam tránh rét.

Kế tiếp là một tấm da hươu, hai con sơn dương trưởng thành, bốn vò rượu cùng với tám loại trà quả*.

*Trà quả: là một món bánh truyền thống của người Quảng Đông, có nhiều loại nhân khác nhau, vị mặn hoặc ngọt, vỏ bằng bột gạo nếp.

Ngoại trừ trà quả, tất cả những thứ khác đều là sính lễ quý trọng mà hiện giờ người dân thôn hiếm thấy, nhà họ Tiêu lại có thể chuẩn bị được nhiều như vậy! Người dân trong thôn tới xem lễ đều phải nhìn bằng một ánh mắt khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play