Tiêu Chẩn cũng từng vào núi săn thú, cho nên có rất nhiều chủ đề nói chuyện với hai chú cháu Đồng Hữu Dư, Đồng Quý.
Đồng Tuệ và mẹ thu dọn nhà bếp xong, lặng lẽ tiến đến cửa Đông sương phòng, nghe thấy phụ thân đang hỏi Tiêu Chẩn những chuyện trải qua trong sáu năm binh dịch kia.
Đồng Tuệ cũng rất hiếu kỳ chuyện này, bèn đứng ở ngoài cửa nghe lén.
Chu Thanh ngẩng đầu thấy, kinh ngạc nói: "Muốn nghe thì đi vào mà nghe, đứng đó làm cái gì, như ăn trộm thế."
Bà nói bằng giọng bình thường, mọi người trong nhà cũng có thể nghe thấy. Tiêu Chẩn đang kể chuyện bỗng nhiên dừng lại.
Đồng Tuệ bị mẫu thân nói thoáng cái đỏ mặt, thẹn quá hóa giận đi về phòng.
Chu Thanh: "..."
Bà đuổi theo vào phòng con gái, thấy con gái hình như đang dỗi nghiêng đầu tựa vào bên giường sưởi, một bên mặt lộ ra đỏ như hơ lửa, Chu Thanh mỉm cười, thì thào hỏi: "Đã ngủ chung giường với nhau ba hôm rồi, tí chuyện nhỏ này còn thấy xấu hổ? Đổi thành mẹ, muốn biết cái gì, trong ba ngày này cứ đuổi theo nó hỏi là xong, còn nữa, hai đứa đi xe hơn một canh giờ, trên đường không nói chuyện gì à?"
Đồng Tuệ giận dữ nhìn mẫu thân, nắm chặt cổ tay áo nói: "Chàng không thích nói chuyện, con cũng không thích, trên đường nói cộng lại cũng không quá mười câu."
Trong đó còn bao gồm mấy câu hỏi kiểu như "Có khát không" hắn hỏi nàng.
Chu Thanh nhìn ra bên ngoài, ngoài ý muốn nói: "Thật không nhìn ra, mẹ còn tưởng rằng cô gia rất biết nói chuyện."
Đồng Tuệ: "Đấy đều là cấp bậc lễ nghĩa, ở nhà chàng cũng ít nói, trên bàn cơm ba huynh đệ kia nói chuyện náo nhiệt lắm, chàng chỉ để ý ăn cơm."
Chu Thanh: "Đừng nói cô gia, tính tình con cũng giống vậy còn gì?"
Đồng Tuệ nghĩ đến câu kia của Tôn Điển "Chồng đầu gỗ cưới vợ đầu gỗ", lại thấy buồn bực, ngay cả mẫu thân cũng không muốn để ý.
Chu Thanh ôm lấy con gái dỗ dành một hồi mới xuôi xuôi, nhân cơ hội hỏi một chút hai vợ chồng ban đêm có hài hòa hay không. Tuy là chuyện riêng tư, nhưng cô nương xuất giá đều không thể tránh khỏi, thân thể cô gia lại vạm vỡ như vậy, ngộ nhỡ chỉ biết làm bừa không để ý tới cảm giác của con gái, năm rộng tháng dài biến thành giày vò, bà làm mẹ, sao có thể không đau lòng cho được?
Đồng Tuệ không chịu nói, thật vất vả mới đẩy được mẹ ra ngoài, nhanh chóng cài then cửa xuống.
Chu Thanh cách cánh cửa cười khẽ: "Được rồi, mẹ biết rồi."
Đồng Tuệ bịt tai nằm xuống giường sưởi.
Buổi chiều nhàn nhã, Đồng Quý dẫn Tiêu Chẩn đi dạo một vòng trong thôn và chân núi, khi hai người họ trở về, Chu Thanh đang ngồi khâu vá ở chỗ cửa nhà chính không bị nắng chiếu tới, tiếp đón Tiêu Chẩn: "Tới phòng phía Tây nghỉ một lát đi, đi xe cả nửa ngày cũng rất mệt, nhạc phụ con tửu lượng không cao, mới uống hai chén đã say rồi, đang ngáy khò khò bên trong kia kìa."
Tiêu Chẩn thấy trong tay nhạc mẫu là một chiếc áo cũ, đoán hẳn là lấy áo cũ của nhạc phụ hoặc Đồng Quý sửa lại, hỏi: "Nhạc mẫu đang chuẩn bị quần áo mùa hè cho Tiểu Sơn ạ?"
Chu Thanh: "Đúng vậy, thằng nhóc ấy lớn nhanh quá, quần áo năm trước năm nay đã mặc không vừa."
Tiêu Chẩn: "Con và tứ đệ còn có ít quần áo cũ đã lâu không mặc, nếu nhạc mẫu không chê, lần sau sang đây con sẽ mang theo."
Vẻ mặt Chu Thanh vui mừng, con rể đã nói như vậy, chỗ quần áo cũ đó chắc chắn là còn nguyên vẹn có thể mặc được, quần áo của hai anh em họ từ mười hai mười ba tuổi đến mười bảy mười tám tuổi cộng lại, có thể giúp nhà mình bớt được nhiều vải, cũng tương đương với tiết kiệm được không ít bạc.
"Có tiện không? Nhà con còn dùng làm gì không?"
"Huynh đệ chúng con đều trưởng thành cả rồi, chỉ còn một cháu gái tám tuổi và cháu trai bốn tuổi, không cần giữ lại cho bọn chúng."
Chu Thanh: "Vậy được, ta cũng không khách sáo với con!"
Đồng Quý hâm mộ nói: "Tiểu Sơn thật là có phúc, ta toàn mặc lại đồ cũ của đại ca ta, toàn mặc tới rách mới thôi, món nào không rách thì có thể để lại cho Tiểu Sơn."
Tiêu Chẩn cúi mắt.
Đồng Quý nhớ tới nhà họ Tiêu còn một đại ca nghe nói chết thảm vì bị kẻ địch một đao cắt cổ, ý thức được nhắc tới từ "đại ca" cũng khiến Tiêu Chẩn đau lòng, thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiêu Chẩn: "Trách ta không biết lựa lời ăn nói, nhị gia đừng nghĩ nhiều, đi vào trong nghỉ một lát đi."
Tiêu Chẩn gật đầu, đi sang phòng của Đồng Tuệ.
Đồng Tuệ nghe thấy động tĩnh biết hắn đã trở lại, trước tiên đẩy then cửa ra. Tiêu Chẩn đẩy rèm ra, phát hiện cô nương đang thu dọn đồ đạc trong phòng.
Hai người nhìn nhau, Đồng Tuệ tiếp tục bận rộn, Tiêu Chẩn ngồi vào đầu giường sưởi, lặng lẽ nhìn.
Trước đó khi Đồng Tuệ xuất giá, đồ hồi môn mang theo đều là đồ mới, lần này lại mặt, còn phải mang theo phần lớn quần áo cũ sang, bình thường mặc đồ cũ làm việc, ngày lễ ngày Tết hoặc ra ngoài khách mới mặc mới, cho có thể diện. Người dân trong thôn ai cũng sống như vậy.
Một năm bốn mùa, đồ mỏng dày đều có, Đồng Tuệ lấy cái khăn trải giường cũ buộc lại hai gói đồ to đùng, mấy thứ khác như giày các thứ thì dùng dây thừng buộc thành xâu.
Tiêu Chẩn cầm lấy một đôi giày còn bảy phần mới so với bàn tay trái của mình, chân của Đồng Tuệ còn chưa dài bằng ngón tay hắn.
Thấy hắn có hành động trước, Đồng Tuệ mới hỏi: "Bên nhà chàng không phải là đồ cũ của anh để lại cho em trai mặc à?"
Nếu là như thế, Tiêu Chẩn để lại Tiêu Dã, Tiêu Dã mặc không hết mới để cho Tiêu Thiệp chi thứ hai mới đúng.
Tiêu Chẩn: "Khi đó điều kiện trong nhà tốt hơn bây giờ nhiều."
Đồng Tuệ: "..." Nàng đoạt lấy đôi giày cột vào trên cùng.
Quần áo thu dọn xong, Đồng Tuệ nhìn về chiếc cung tên đang treo trên tường.
Tiêu Chẩn: "Muốn mang theo thì mang."
Đồng Tuệ có hơi do dự: "Có cơ hội dùng tới sao?" Thôn Linh Thủy cách núi rất xa, nhà họ Tiêu chỉ có hai con la.
Tiêu Chẩn: "Phòng trước có lợi."
Đồng Tuệ ngẫm lại cũng phải, cho dù ở nhà họ Tiêu không cơ hội lên núi săn bắn, nhưng ai biết thế đạo này đột nhiên biến đổi khi nào?
Luận đánh nhau trực tiếp Đồng Tuệ tuyệt đối không đánh lại được một nam nhân cường tráng, nhưng chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách, cung tiễn sẽ là vũ khí giữ mạng mạnh nhất.
"Ta còn có một thanh chủy thủ."
Đồng Tuệ lấy thanh chủy thủ có vỏ bọc giấu ở dưới đáy ngăn tủ ra.
Tiêu Chẩn vẫn giữ thư thế ngồi thả lỏng, rút ra thanh chủy thủ ra ngắm nghía, thấy lưỡi dao sắc bén vô cùng gần như không có vết rạn gì, hỏi: "Cây dao này đã thấy máu chưa?"
Đồng Tuệ: "Chưa, ông nội đưa cho ta phòng thân, còn chưa dùng bao giờ."
Tiêu Chẩn thu dao vào vỏ: "Tốt nhất sau này không cần dùng tới. Mang theo cả đi."
Đồng Tuệ lặng lẽ nhét thanh chủy thủ vào một gói đồ đựng quần áo. Bảo Tiêu Chẩn cứ tự nghỉ ngơi đi, Đồng Tuệ ra ngoài cùng mẫu thân làm việc, ngày mai đã phải về rồi, nàng muốn quý trọng phần thời gian ít ỏi còn lại.
Lúc chạng vạng, hai mẹ con chuẩn bị cơm tối trong bếp, ba người Tiêu Chẩn ngồi trong sân nói chuyện.
Ngoài cửa lớn truyền đến tiếng của Đồng Thiện: "Tiên sinh, Tống đại ca, cháu về nhà đây!"
"Đi đi."
Không bao lâu, Đồng Thiện đeo túi sách chạy vào nhà.
Đồng Hữu Dư lại nói sơ với con rể về cha con Tống Lan sống ở nhà bên, cảm khái bảo: "Tống tiên sinh cũng do không gặp thời vận mà thôi, bằng không đường đường tiến sĩ hai bảng*, làm sao lưu lạc đến tận đây."
*Tiến sĩ hai bảng: chú thích ở cuối chương.
"Thân là người đại tài, cơ hội vừa đến là có thể cá chép vượt Long môn thôi." Tiêu Chẩn đơn giản phụ họa.
Đồng Hữu Dư: "Đúng, là đạo lý này."
Tiêu Chẩn nhìn cô nương đang chuyên tâm chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp, hỏi: "Tống tiên sinh chuyển đến mấy năm nay, vẫn luôn nhờ nhạc mẫu nấu cơm giúp ạ?"
Đồng Hữu Dư: "Đúng vậy, phu nhân của Tống tiên sinh mất sớm, hai cha con không giỏi việc bếp núc, hơn nữa còn phải lo việc dạy học ở trường, nên mới nhờ nhà chúng ta giúp cho một ngày ba bữa cơm. Tiền thì lúc họ vừa chuyển đến đã đưa cho, cũng không thu học phí dạy Tiểu Sơn của chúng ta."
Tiêu Chẩn: "Hàng xóm láng giềng giúp nhau, nên làm như thế."
Đồng Hữu Dư: "Thấy con học vấn cũng không tồi, hay là tối nay ta mời cha con Tống tiên sinh sang đây ngồi cùng ăn cơm? Ta với A Quý đều là người thô kệch, chỉ biết nói mấy chuyện trên núi."
Tiêu Chẩn: "Nhạc phụ khách khí rồi, con cũng là người thô kệch thôi, thật có thể ngồi cùng bàn với Tống tiên sinh cũng là nhờ phúc của nhạc phụ nhạc mẫu."
Con rể toàn nói những câu người khác thích nghe, Đồng Hữu Dư mỉm cười, dẫn con rể sang nhà hàng xóm mời cha con Tống gia.
Thấy hai người ra khỏi cửa, Chu Thanh cắn răng nói với con gái: "Phụ thân con thật sự là cái đồ đầu gỗ, chỉ biết kính trọng Tống tiên sinh, đã quên chuyện của con và tiểu Tống rồi à? Còn sợ chưa đủ loạn sao!"
Đồng Tuệ nhìn lửa trong bếp, nhỏ giọng nói: "Con và huynh ấy chẳng có chuyện gì, nhiều nhất được cho là huynh muội nhà bên quen biết nhiều năm."
Chu Thanh trầm mặc một lát, thở dài: "Con nghĩ được như vậy mẹ cũng an tâm, cô gia tuấn tú, chỉ không nhiều chữ nghĩa bằng đám người đọc sách kia thôi, những điểm khác không hề kém cạnh gì."
Đồng Tuệ mỉm cười.