Thôn Linh Thủy là một thôn rất lớn ở vùng này, có hơn ba trăm hộ gia đình. Trước đây nhà họ Tiêu xem như hộ từ bên ngoài đến, nhà xây ở hướng Tây Bắc, muốn về nhà họ Đồng phải đi theo hướng Tây xuyên qua thôn, rồi đi theo con đường đất phía Đông thôn.
Mối quan hệ của nhà họ Tiêu với người dân trong thôn quả thực rất tốt, xe la đi qua chỗ nào phàm là gặp được dân chúng trong thôn, những người đó đều sẽ cười chào hỏi Tiêu Chẩn, cùng lúc đó, bọn họ cũng sẽ tò mò mà quan sát Đồng Tuệ ngồi ở giữa xe, muốn xem cô con dâu mới cưới về nhà họ Tiêu trông như thế nào.
Đây đều là chuyện thường tình, trước khi xuất phát Đồng Tuệ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, mỗi khi Tiêu Chẩn giới thiệu nàng với đối phương, Đồng Tuệ sẽ mỉm cười, chào theo Tiêu Chẩn một tiếng chú Trương, thím Lý gì đó. Không phải tính tình quá mức xởi lởi, nhưng cũng không phải quá mức câu nệ.
Tới khi xe la đi xa, mấy người phụ nữ mặc áo vải thô tụ tập cùng nhau bắt đầu bàn bán:
"Nàng dâu nhỏ thật là xinh đẹp, nhìn cũng khá thành thật."
"Trắng nõn nà ra ấy, bao nhiêu năm rồi tôi chưa thấy cô nương nào xinh xắn như thế."
"Mấy đứa nhà họ Tiêu đấy đúng là có phúc, ba nàng dâu không một ai xấu."
"Đây là lẽ đương nhiên, bà không nhìn xem nhà họ Tiêu có điều kiện gì, cũng chỉ vì Tiêu Thiên hộ không tranh thôi, bằng không Lý chính* thôn chúng ta đã đổi người từ lâu rồi, cũng không phải bị Tôn gia giữ rịt lâu như thế."
*Lý chính: người đứng đầu quản lý thôn.
Bởi vì ông cụ Tiêu Mục đã từng giữ chức Thiên hộ, dân chúng xung quanh đây khi nhắc tới ông đều kính xưng một tiếng "Tiêu Thiên hộ".
Trên xe la, Đồng Tuệ nở nụ cười suốt một đường, mắt thấy sắp ra khỏi thôn, cuối cùng nàng cũng thở phào một hơi.
Tiêu Chẩn nghiêng đầu nhìn nàng, lại nhìn xuống chỗ bên cạnh mình: "Ngồi gần lại chút."
Đồng Tuệ đưa tay dịch hai vò rượu, một chiếc đùi lợn hun khói cùng với hai túi trà quả sang phía bên kia của xe, rồi dịch tới gần, tựa lưng về phía thành xe, Tiêu Chẩn thì nhìn về hướng Tây, mà nàng thì nhìn theo hướng Đông.
Vợ chồng nhà khác khi đánh xe đều ngồi cạnh nhau là để tiện nói chuyện, kết quả Đồng Tuệ ngồi một lát, người vừa bảo nàng ngồi gần tới đây lại chẳng hề có ý định nói chuyện gì.
Đồng Tuệ cũng không tiện dịch lại chỗ cũ, chỉ yên lặng quan sát thôn Linh Thủy mình sắp rời khỏi, nhìn ngắm ruộng đồng mênh mông trước mắt.
Lúa mạch non được gieo xuống từ mùa thu năm ngoái, sau khi ngủ đông lại trở nên xanh mướt, những khoảng ruộng còn trống đang được giữ lại để chuẩn bị trồng các loại ngô, lạc hoặc khoai lang.
Ở nông thôn dân chúng thấy ruộng đồng mênh mông chẳng khác nào được thấy cha mẹ, Đồng Tuệ nhớ tới hình ảnh hồi nhỏ theo các anh trong thôn chạy quanh cánh đồng. Đào Hoa Câu vị trí hẻo lánh, dân chúng đều nghèo hơn các thôn khác, nhưng mọi người đều đủ ăn đủ mặc, không phải thèm thuồng thóc gạo nhà người khác, cũng không cần lo lắng đàn ông trong nhà bị triều đình trưng binh, lo lắng phụ nữ trong nhà gặp phải họa phỉ binh.
Đường đất gồ ghề, xe la thỉnh thoảng sẽ xóc nảy một chút, Đồng Tuệ vẫn ngẩn ngơ nhìn khoảng ruộng kia như cũ.
Tiêu Chẩn cũng liếc nhìn nhà cửa ruộng đồng lướt qua, mãi đến khi xe la quành vào con đường nhỏ phía Đông, mấy người ngồi xổm hoặc ngồi bệt đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Tiêu Chẩn khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn mấy người kia, nhỏ giọng nhắc nhở cô nương ngồi phía sau: "Người Lý chính Tôn gia, không hợp với nhà chúng ta cho lắm."
Hắn vừa nói xong, đối diện đã có người không hề khách khí mà ồn ào: "Tiêu nhị đấy à, cùng nàng dâu mới lại mặt hử?"
Giọng kia vừa nghe đã biết người tới không có ý tốt.
Đồng Tuệ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn theo Tiêu Chẩn lướt tới phía trước, chỉ thấy bốn người đàn ông mặc áo vải chiều cao không đồng nhất từ ven đường đứng lên. Hai người phía trước thân hình cường tráng cao lớn, ngũ quan đoan chính trông khá giống nhau, vẻ mặt ương ngạnh kiêu căng, hai người đằng sau gầy hơn cũng thấp hơn, vừa nhìn đã biết chỉ là người hầu.
Bốn người đồng thời nhìn về hướng Đồng Tuệ. Đồng Tuệ cúi mắt, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, nhờ thân hình Tiêu Chẩn chắn trước mình.
Bốn người xếp thành một hàng chắn giữa đường, Tiêu Chẩn đành phải ngừng xe.
Tôn Điển đi đến bên cạnh Tiêu Chẩn, nhìn chằm chằm Đồng Tuệ vài lần, thái độ ngả ngớn cười nói: "Tiêu nhị, không giới thiệu cho chúng ta à?"
Tiêu Chẩn nói với Đồng Tuệ: "Đây là trưởng tử Tôn Điển của Lý chính, đó là thứ tử Tôn Vĩ."
Đồng Tuệ mỉm cười với hai anh em, là kiểu cười mím chi.
Tới gần, nàng chú ý tới cạnh khóe mắt bên phải của Tôn Điển có một vết sẹo rất rõ, dữ tợn như con rết, Tôn Vĩ trắng hơn anh trai một chút, trông có vẻ văn nhã hơn
Tôn Điển đi quanh chiếc xe la một vòng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Đồng Tuệ: "Được đấy, không ngờ rằng chỗ chúng ta còn ẩn giấu một cô nương xinh đẹp như vậy, mẹ Đại lang* đã mất bao nhiêu năm nay rồi, bà mối Phương cũng chưa kiếm em dâu cho ta, vậy mà lại để kẻ mới từ chiến trường trở về như ngươi chiếm hời."
*Đại lang, nhị lang, tam lang… là cách gọi con trai trong nhà, không phải tên riêng.
Một người hầu vui cười nói: "Điển ca đừng nói oan cho bà mối Phương mà, người ta biết trong lòng huynh đã quyết không phải người đó không cưới, giới thiệu cho huynh người khác không phải tự chuốc lấy nhục à."
Tôn Điển ha ha cười hai tiếng, một lần nữa trở lại bên cạnh Tiêu Chẩn: "Tiêu nhị, giờ ngươi có vợ rồi, cũng biết là ôm vợ ngủ sung sướng như nào, thế nào rồi, vợ ngươi bị ngươi..."
Y còn chưa nói xong, Tiêu Chẩn đột nhiên nhảy xuống xe, vung một quyền lên mặt Tôn Điển, khiến cho Tôn Điển phải lùi lại mấy bước, nếu không có Tôn Vĩ kịp thời giữ chặt y, Tôn Điển thế nào cũng phải ngã dúi xuống đường hoặc là lăn xuống ruộng.
"Ngươi dám đánh Điển ca của ta?" Hai người hầu xắn tay áo muốn xông lên.
"Cút!"
Tôn Điển quát lui hai tên chắc chắn không đánh lại được Tiêu Chẩn lại còn phải rước nhục vào thân, rồi y lau máu dưới mũi, trừng mắt nói với Tiêu Chẩn: "Năm đó hai nhà chúng ta cùng nhau tới Liễu gia cầu hôn, đại ca ngươi chỉ được cái đẹp mã hơn ta, Liễu Nhi chọn hắn ta tình nguyện chịu thua, sau này ta cũng cưới vợ, Liễu Nhi cũng gả vào nhà các ngươi, ai sống cuộc đời người nấy. Hiện thời đại ca ngươi cũng đã không còn, ta cũng thành người góa vợ, nhà họ Tiêu các ngươi gả Liễu Nhi cho ta thì có làm sao chứ, sao cứ để cho nàng ấy một mình vò võ?"
Tiêu Chẩn: "Nếu đại tẩu thật sự muốn tái giá, chúng ta tuyệt không ngăn cản, là ngươi không xứng với tẩu ấy."
Tôn Điển: "Ta có chỗ không xứng với nàng ấy? Trừ huynh đệ nhà họ Tiêu các ngươi ra, phạm vi mười dặm quanh đây làm gì có ai mạnh bằng ta?"
Tiêu Chẩn: "Không thể làm cho tẩu ấy thích, đó là ngươi không xứng. Tránh ra."
Tôn Điển không cho. Tiêu Chẩn cầm lấy roi ngựa đặt trên xe.
Tôn Điển lúc này mới cùng ba người kia lui ra phía sau, chờ xe la đi qua, y chạy theo sau xe la, nói với Đồng Tuệ: "Em dâu à, mấy đứa Tiêu nhị đấy không nói phải trái, muội là nữ nên hiểu được nữ nhân làm quả phụ khổ như thế nào, khi về muội thay ta khuyên Liễu Nhi một chút, nếu muội có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện, muốn bạc ta đưa bạc, muốn sức ta ra sức, Tôn Điển ta tuyệt không hai lời!"
Cô nương trên xe mặt vẫn hướng phía trước, ngoại trừ hơi lắc lư theo xe, không hề có chút phản ứng nào.
Tôn Điển dừng chân lại, đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo: "Được đấy, chồng đầu gỗ cưới một cô vợ đầu gỗ!"
Xe la đi rất xa rồi, Đồng Tuệ mới quay đầu nhìn lại, bốn người Tôn Điển đã không còn bóng dáng.
Tiêu Chẩn dường như có thể nghe thấy động tác của nàng, nói: "Việc này không cần nới với đại tẩu, nàng cũng không cần phải nghe ngóng gì chỗ đại tẩu đâu."
Đồng Tuệ đâu có nhiều chuyện như vậy: "Ừ."
Cũng không cần hỏi thăm, chân tướng Tôn Điển đã tự ồn ào khai ra cả rồi.
Mấy anh em Tiêu Chẩn đều tuấn tú như vậy, vị đại ca Tiêu Sùng chết trận kia tất nhiên cũng có dáng vẻ đường hoàng, Liễu Sơ lựa chọn nhà họ Tiêu thật sự cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Làm quả phụ quả thật có nhiều chỗ không như ý, nhưng đàn ông nhà họ Tiêu đều đáng tin, còn Tôn gia kia không biết tình hình cụ thể ra sao, Liễu Sơ tái giá qua đó chưa hẳn đã thoải mái bằng sống ở nhà họ Tiêu.
Đây là cân nhắc từ cuộc sống hàng ngày, nam cưới nữ gả còn phải cân nhắc xem có hợp ý nhau hay không, nếu Liễu Sơ không thích Tôn Điển, như vậy cho dù Tôn gia có núi vàng núi bạc, Liễu Sơ chắc chắn vẫn không muốn.
Đồng Tuệ mới gả sang đây, cũng chưa thân thiết gì với Liễu Sơ, có một số chuyện trong lòng biết là tốt rồi, không cần hỏi đến cũng không cần phải xen vào.
Hai mươi dặm đường, càng tới gần Đào Hoa Câu thì dân cư càng thưa thớt, nhìn về đằng xa là dãy Long Hành sừng sững dài bất tận, xung quanh đều là những ngọn núi nhỏ hoặc rừng cây.
Đồng Tuệ quan sát cẩn thận rừng cây hai bên. Trong lúc Tiêu Chẩn vô tình quay đầu, thấy nàng như vậy, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Tới gần trưa, xe la vào Đào Hoa Câu. Lúc này đến phiên Tiêu Chẩn bị dân chúng Đào Hoa Câu vây xem, Đồng Tuệ cười giới thiệu hắn với mọi người.
"Tới trước thì rẽ." Đồng Tuệ không quên chỉ đường cho Tiêu Chẩn.
Tiêu Chẩn: "Đã tới hai lần, nhớ rồi. Kia có phải là trường học trong thôn của nàng?"
Trường học đặt giữa thôn Đào Hoa Câu, là căn nhà cũ của một ông lão không vợ con sau khi qua đời để lại, người dân trong thôn bàn bạc quyết định đổi thành trường học, mời một vị thư sinh già trong thôn dạy bọn trẻ đọc sách biết chữ. Sau này Tống Lan và con trai đến Đào Hoa Câu quy ẩn, thư sinh kia chủ động nhường lại vị trí cho người tài, Tống Lan dạy bọn trẻ cũng rất tận tâm, phàm là lúc được thái bình bọn trẻ đều sẽ đến trường học.
Lúc này, trong trường học truyến đến tiếng đọc sách ngân nga.
Đồng Tuệ gật đầu, nhìn phía trường học trước mặt, muốn nhận ra tiếng của em trai Đồng Thiện.
Tiêu Chẩn: "Muốn đi tìm Tiểu Sơn à?"
Đồng Tuệ: "Không cần đâu, buổi trưa tan học thì thằng bé sẽ về nhà, về sớm lại mất công chậm trễ bài học."
Tiêu Chẩn bèn đánh xe la đi qua trường học.
Khi đến nhà họ Đồng, hai vợ chồng Đồng Hữu Dư, Chu Thanh cùng với Đồng Quý đã chờ ở cửa.
Rõ ràng mới chỉ xa nhau có ba ngày, nhưng giờ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cha và mẹ, mắt Đồng Tuệ đột nhiên thấy cay cay.
Cũng không chờ xe la dừng lại, Đồng Tuệ đã nhảy từ đằng sau xe xuống, chạy bước nhỏ tới, nhào vào lòng mẹ: "Mẫu thân..."
Chu Thanh vừa cười với con rể vừa quở trách con gái: "Uổng cho ta còn khen con đã đủ chững chạc, sao còn như trẻ con thế, bỏ cô gia* của mình lại đằng sau thế hả."
*Tiếng gọi con rể/ cháu rể của nhà gái.
Đồng Tuệ nhìn xuống đất, cẩn thận che giấu oán khí của nàng với Tiêu Chẩn, không để lộ ra với người nhà.
Người này chỗ nào cũng tốt, chỉ có ban đêm mới lộ tật xấu, toàn khiến nàng khóc lóc mới bằng lòng bỏ qua, sức lực lại lớn, nàng muốn đẩy đều không đẩy được.
"Để cho nhạc phụ nhạc mẫu đợi lâu rồi ạ."
Phía sau, Tiêu Chẩn đỗ xe la, hai tay xách theo lễ lại mặt đi tới. Đồng Tuệ xoay người, vẻ mặt thả lỏng, lại biến thành bộ dáng nàng dâu nhỏ dịu dàng nhu thuận.
Đồng Hữu Dư thấy con rể còn xách theo một cái đùi lợn hun khói, bất đắc dĩ nói: "Hai đứa về là được rồi, sao lại còn mang theo mấy thứ quý giá như này, nhà các con đông người, ngày mai mang về đi, để lại mà ăn, A Quý còn vào núi săn thú, nhà chúng ta không thiếu thịt."
Tiêu Chẩn: "A Quý là A Quý, đây là tấm lòng của con rể, nhạc phụ cũng đừng khách khí với con."
Đồng Hữu Dư cười lắc đầu.
Chu Thanh: "Được rồi, chúng ta vào nhà nói chuyện, A Quý cháu dắt xe la vào trong sân."
Nhà họ Đồng cũng là căn nhà ba gian. Đông sương phòng của tiền viện là phòng Đồng Quý, Đồng Thiện, vợ chồng Chu Thanh ở gian nhà chính, Tây sương phòng là khuê phòng của Đồng Tuệ.
Sân của nhà họ Đồng không lớn, phía Tây dựng một căn nhà tạm chứa củi và nông cụ, da thú phơi khô, tất cả đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Sân sau được vây quanh bằng hàng rào gỗ, nuôi gà trồng rau.
Vợ chồng Chu Thanh dẫn con rể đi dạo một vòng, sau đó cả nhà chuyển tới Đông sương phòng.
Chu Thanh, Đồng Quý đều dễ bắt chuyện, Đồng Tuệ ngồi bên cạnh mẫu thân âm thầm quan sát Tiêu Chẩn, phát hiện người này chỉ không thích hoặc là không quen chủ động bắt chuyện, nhưng nếu cần xã giao với người khác thì cũng tính là biết ăn nói, không hề thua kém ai.
"Được rồi, mọi người cứ nói chuyện tiếp, mẹ với A Mãn đi chuẩn bị cơm trưa."
Tiếp đãi một hồi, Chu Thanh kéo con gái đến nhà chính.
Con rể tới thăm, Chu Thanh đương nhiên muốn chuẩn bị mấy món ăn hiếm lạ, còn đi theo Đồng Quý vào núi hái một rổ rau dại tươi non, băm với thịt ba chỉ làm thành nhân bánh, bột ngô cũng đã ủ rồi, hai mẹ còn ngồi mặt đối mặt bên chiếc bàn thấp trong gian nhà chính, vừa nặn bánh vừa nhỏ giọng trò chuyện.
Chu Thanh quan tâm nhất tới cuộc sống của con gái ở nhà chồng.
Đồng Tuệ: "Rất tốt ạ, có hai nha hoàn chuyên môn giặt quần áo, con cùng chị dâu cách một ngày mới phải nấu cơm một lần, thím hai Hạ có hơi khôn vặt, con không nghe theo thím ấy sai bảo là được."
Chu Thanh nghe xong đã hiểu, nói: "Chị dâu con có dễ ở chung không, còn em dâu kia thì thế nào? Nghe nói vốn là thiên kim phủ Thừa tướng, không coi thường con chứ?"
Đồng Tuệ: "Không đâu ạ, cô ấy còn chẳng ra khỏi cửa, lúc nào cũng ở rịt trong phòng."
Chu Thanh: "Trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy, trước giờ lại chưa bao giờ phải làm chuyện nhóm lửa nấu cơm, có thể thông cảm, mọi người ở nhà họ Tiêu chấp nhận cô ấy như vậy, con cũng không cần phải quan tâm, chúng ta làm tốt việc bản thân cần làm, không thẹn với lòng là được rồi."
Đồng Tuệ nở nụ cười: "Mẹ yên tâm, con sẽ không so đo gì với cô ấy đâu."
Chu Thanh ủ rất nhiều bột ngô, còn trộn một thau to nhân bánh, hai mẹ con đều nhanh tay nhanh chân, rất nhanh đã nặn đầy một mặt bàn bánh, một hàng tám cái, tổng cộng năm hàng, bên cạnh còn thêm một cái to khổng lồ, đó là bởi vì không đủ bột, nên phải nhồi hết số nhân bánh còn lại vào, thành ra quá to.
Chu Thanh xoa xoa tay, cảm thấy vừa lòng: "Hôm nay ăn hai bữa, còn lại ngày mai hai đứa mang về, dù chỉ đủ một người ăn một cái thôi, nhưng coi như là phần đáp lễ."
Làm vợ chỉ biết mang đồ từ nhà chồng về nhà mẹ đẻ, sẽ bị người ta ghét.
Đồng Tuệ biết cha mẹ anh em đều thương mình, cũng không nói lời khách sáo nữa, đi giúp nhóm bếp.
Chu Thanh nấu thịt thỏ kho tàu trong một cái nồi khác, sợ ăn mỗi bánh ngô thôi nghẹn mất, còn nấu một nồi canh trứng.
Khi bánh ngô tỏa ra mùi thơm, Đồng Thiện từ trường học trở về, vừa vào cửa đã vui vẻ chào chị, anh rể.
Trong nhà càng thêm náo nhiệt, khi ăn cơm, Đồng Quý nhấc một vò rượu ra, nói với Tiêu Chẩn: "Chúng ta bình thường cũng không uống rượu, rượu này cũng là nhị gia đưa tới, nào, hôm nay chúng ta uống với nhị gia."
Tiêu Chẩn lớn hơn hắn sáu tuổi, Đồng Quý không gọi ra miệng được từ "em rể", quyết định gọi Tiêu Chẩn là "Nhị gia".
Tiêu Chẩn mỉm cười, giơ bát rượu lên, chạm bát với Đồng Hữu Dư, Đồng Quý, ngửa đầu uống cạn.
Lần đầu tiên Đồng Tuệ thấy hắn uống rượu, gương mặt người đàn ông bị cái bát to che khuất, chỉ nhìn thấy yết hầu của hắn cứ cuộn lên cuộn xuống.
Lại nhìn phụ thân với nhị ca nhà mình, cũng học theo tư thái phóng khoáng đó của Tiêu Chẩn, nhưng rượu lại trào ra khóe miệng, khiến cho mẫu thân nhìn mà chê bôi.
"Uống không quen thì uống ít một chút, đừng để chốc nữa lại say rượu ra đấy." Chu Thanh lại rót cho ba người mỗi người một bát, sau đó nhấc vò rượu đi, "Để lại buổi tối uống tiếp, người trong nhà cả không đáng để uống rượu hại thân."
Tiêu Chẩn: "Nhạc mẫu nói đúng, ở nhà ông nội cũng quản tụi con, không được uống nhiều."
Ăn thịt thỏ hắn khen một câu nhạc mẫu nấu ăn ngon, ăn một miếng bánh ngô nhân rau dại lại thêm câu nữa, hơn nữa còn dùng từ văn nhã không lặp lại, làm cho Chu Thanh cười không ngậm được miệng.
"Thích ăn là tốt rồi, sau này có rảnh năng về cùng A Mãn, ta lại nấu món khác cho con."
Tiêu Chẩn: "Mẫu thân đừng chê chúng con năng về nhà quá là được rồi ạ."
Chu Thanh cười tươi như hoa.
Đồng Tuệ: "..."
Trách nàng cùng nhị ca và em trai ăn nói vụng về, tới giờ vẫn chưa làm mẫu thân vui vẻ như vậy bao giờ.
Hết chương 10.