Ngoại trừ nỗi lòng chất chứa của Tống Tri Thời, lần này cha con Tống Lan đến nhà họ Đồng bái phỏng, coi như là khách và chủ đều vui.
Sau khi từ biệt ở cổng lớn Đông viện, hai cha con lên một chiếc xe ngựa.
Đợi xe ngựa rẽ ra khỏi ngõ nhỏ, Tống Lan lắc đầu nói với con trai: "Vi phụ khi bằng tuổi con đã trúng cử nhân, con sinh thời loạn thế, không thể thi lấy công danh âu cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng cũng nên lòng mang thiên hạ đem hết tài năng giúp sức cho Hàn tướng quân, thế nào mà còn đương lúc tuổi trẻ khí thịnh, sa vào nhi nữ tình trường như vậy?"
Tống Tri Thời nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận nói: "Nếu năm đó phụ thân đồng ý với con, để con cưới được A Mãn như mong muốn, lúc này đương nhiên có thể toàn tâm toàn ý phụ tá phụ thân và tướng quân."
Tống Lan nghĩ tới dáng vẻ ung dung tự nhiên của Đồng Tuệ khi giương cung cài tên, nghĩ tới khi mũi tên nhọn vừa mới rời khỏi dây cung nàng đã tự tin khẽ nhếch khóe môi, trong giờ khắc ấy Đồng Tuệ rõ ràng bị những danh tướng như Hàn Tông Bình, Phạm Chiêu vây quanh, lại phảng phất như độc chiếm nắng ấm tháng tư khắp chung quanh, toàn thân tỏa sáng lấp lánh.
"Tri Thời, con có nghĩ tới không, nếu như A Mãn gả cho con, con có thể để cho con bé trải qua cuộc sống như thế nào?"
Tống Tri Thời không cần nghĩ ngợi nói: "Nàng ấy thích đọc sách, con sẽ cùng nàng ấy đọc sách luyện chữ, chờ con thi được công danh có được chức quan, sẽ để nàng ấy làm quan phu nhân, sống an nhàn sung sướng, không cần nàng ấy phải săn thú, cày ruộng, giặt quần áo nấu cơm, lại càng không để nàng ấy phải lên chiến trường mạo hiểm tính mạng."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play