"Bẩm tướng quân, đã qua buổi trưa, hơn bốn vạn tướng sĩ Hữu Đường quân không một người rời doanh."
Tiểu binh quỳ gối trong nhà chính, vẻ mặt chắc chắn bẩm báo.
Phạm Chiêu trợn tròn hai mắt: "Không có một ai thật à?"
Tiểu binh đáp: "Vâng, tiểu nhân đã kiểm chứng mấy bận, quả thật một người cũng không có."
Tả tướng quân Lỗ Cung nói: "Kỳ thực cũng dễ hiểu, chắc chắn có người nhát gan sợ chết, thế nhưng đại đa số binh lính đều lựa chọn ở lại, nếu số ít kia đi, tương đương thừa nhận mình là loại hèn nhát, làm cho bọn họ không dám vâng theo suy nghĩ trong lòng, do dự một buổi trưa là hết."
Trung tướng quân Phùng Tịch nói: "Ví như trên chiến trường xung phong, tất cả mọi người đều lao về phía trước, có sợ cũng chỉ có thể kiên trì đi theo mọi người, một khi xuất hiện lính đào ngũ, từ một người sẽ thành mười người cùng nhau trốn, từ mười rất nhanh sẽ biến thành một trăm, cho đến khi đại quân hoàn toàn tan rã. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hữu Đường quân mới xây dựng được chừng nửa năm, vậy mà có thể khiến quân tâm kiên định như thế, có thể thấy được Tiêu lão và chúng tướng lĩnh bình thường đối đãi với các binh sĩ không tệ."
Hàn Tông Bình than thở: "Nếu các tướng lĩnh vệ sở Đại Chu ta đều có thể như thế, thì sao có thể để các phản tặc lớn nhỏ thừa cơ lợi dụng."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play