Lương thực được đặt gian phía Tây trong viện của ông cụ Tiêu, bình thường đều khóa kỹ, sau khi ông cụ thức dậy mới mở ra, ăn cơm xong ông sẽ tự khóa lại.

Đồng Tuệ đi sau Liễu Sơ vào trong, phát hiện bên trong số lương thực còn tồn cũng không nhiều, ít nhất là không xứng với thanh danh nhà giàu của nhà họ Tiêu.

Nhìn ra nghi hoặc của nàng, Liễu Sơ muốn nói lại thôi.

Đồng Tuệ hiểu được, chắc chắn nhà họ có chỗ khác cất giấu lương thực, chỉ là Liễu Sơ không biết có thể nói với nàng hay không.

Dựa theo tình cảnh thối nát của triều đình hiện giờ, sau này chắc chắn còn có thể xảy ra chiến loạn, lương thực chẳng khác nào tính mạng, nhà họ Tiêu tất nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ cho một nàng dâu vừa gả tới được.

Đồng Tuệ cũng không gấp gáp, nàng khôi phục lại vẻ mặt, dường như không hề gì mà múc đủ lượng bột ngô cần để nấu cháo sáng nay trong bao ra.

"Đủ chưa?" Lần đầu tiên nấu cháo cho nhiều người như vậy, Đồng Tuệ không tính được lượng, hỏi Liễu Sơ.

Liễu Sơ lại múc thêm một muôi to. Đồng Tuệ bưng chậu ra ngoài.

Liễu Sơ khẽ thở phào, hầm chứa là bí mật lớn của nhà họ Tiêu, bọn nhỏ, Lâm Ngưng Phương, A Phúc A Chân đều không biết vị trí cụ thể, không có ông nội cho phép nàng ấy cũng không dám tiết lộ cho Đồng Tuệ. Có điều, nếu Đồng Tuệ tò mò chuyện này sau đó hỏi nhị đệ, có khi nhị đệ lại nói cho Đồng Tuệ? Đồng Tuệ vừa nhìn đã biết là nguyện sống yên ổn ở nhà họ Tiêu, không giống với Lâm Ngưng Phương.

Đồng Tuệ rửa lại cái nồi một lần, Liễu Sơ nhào bột mỳ ở bên kia.

Tiêu Chẩn nhấc một bó củi khô tới, củi là những nhành cây nhỏ nhặt trên núi về, dễ cháy.

Nhóm lửa xong hắn mới rời đi. Liễu Sơ nhìn Đồng Tuệ cười. Đồng Tuệ chỉ làm như không nhìn thấy.

Một bữa sáng đã cần mười một cái bánh, một ngày cần ba mươi ba, lượng của ba ngày mà nói, là gần một trăm cái.

Thu dọn xong phòng bếp, cho súc vật ăn xong, hai chị em dâu Đồng Tuệ bèn tiếp tục nhào bột, cán mỳ, nhóm lửa, nướng bánh.

Lượng quá nhiều, Tiêu Dã, Tiêu Thiệp đều chạy tới góp vui.

Tiêu Dã trừng mắt với Tiêu Thiệp, bênh vực kẻ yếu thay các chị dâu: "Bên thím chắc chắn là cố ý, mỗi lần đến phiên họ, họ đều nghĩ cách để nhàn hạ, việc khó khăn như thế này lại giao cho đại tẩu."

Đây là rõ ràng sự thực, Tiêu Thiệp cũng không cảm thấy mất mặt vì mẹ ruột, chị gái dùng mánh lới để nhàn hạ, thấy nhị tẩu muốn thêm củi, cậu vội nói: "Để đệ, đệ sẽ canh lửa."

Đồng Tuệ: "... Đi đi, đệ nhớ trông cẩn thận, lửa nhỏ là được, lớn dễ bị cháy."

Tiêu Thiệp: "Vâng!"

Có người giúp canh lửa, Đồng Tuệ chuẩn bị lật bánh trong nồi.

Tiêu Dã: "Việc này để đệ, nhị tẩu tẩu chỉ cần cán bột thôi, nên lật cái nào tẩu cứ việc chỉ huy đệ."

Đồng Tuệ mỉm cười: "Được rồi, hôm nay quả thật nhiều việc, nên phải phiền tới các đệ hỗ trợ."

Liễu Sơ hâm mộ nhìn Đồng Tuệ.

Các em chồng cũng rất quan tâm tới nàng ấy, nhưng nàng ấy không thể nào thoải mái giống như Đồng Tuệ được, hận không thể bảo các em chồng đừng có sán lại đây bắt chuyện nữa, để nàng ấy đỡ phải câu nệ một hồi.

Đồng Tuệ cùng che mặt, nghe thấy gần đó truyền đến từng đợt tiếng hét đồng thanh "Hây da", "Ha", tò mò mà hỏi Tiêu Dã: "Đó là tiếng gì vậy?"

Tiêu Thiệp trả lời: "Là ông nội với cha đệ dạy mọi người luyện võ."

Tiêu Dã: "Đúng, ông nội không chịu ngồi yên đâu, năm đó vừa chuyển đến thôn Linh Thủy không bao lâu đã bắt đầu nhận đồ đệ, các hương thân tám thôn mười dặm quanh đây nghe danh đưa bọn nhỏ tới, thời điểm nhiều nhất ông nội đã dạy hơn một trăm người. Mấy năm trước chiến loạn chấm đứt, nhưng năm ngoái lại thấy bất an rồi, ông nội một lần nữa nhận đồ đệ, các hương thân không nộp được tiền học, ông nội không thu tiền cũng muốn dạy, thế nên chẳng những bọn nhỏ tới đây học, khi người lớn không có việc gì cũng chạy tới học mấy chiêu, đông vui không thua hồi trước."

Liễu Sơ thở dài: "Mọi người đều sợ hãi, học chút võ nghệ phòng thân, lần sau nếu lại bị trưng binh cơ hội sống sót cũng lớn hơn một chút so với không học võ, còn không nếu ở nhà cũng có thể chống lại phỉ binh."

Cuộc hôn nhân này của Đồng Tuệ là do ông nội thúc đẩy, nàng vốn rất có thiện cảm với ông, hiện tại lại thêm phần khâm phục: "Người có võ nghệ, khi nguy nan có thể cứu mạng, ông nội quả hết sức giúp mọi người giữ mạng."

Tiêu Dã: "Đúng vậy, ông nội cũng nói như vậy, cứu sống được ai thì tốt người ấy."

Đồng Tuệ không khỏi đẩy nhanh tốc độ, mau cho xong việc để đi chính mắt nhìn thấy mọi người cùng nhau luyện võ rầm rộ.

Hạ thị tới xem náo nhiệt, phát hiện con trai ruột lại tranh phần canh lửa, tưởng hai chị em dâu Đồng Tuệ cố ý bắt nạt thằng bé, tức giận đến gọi Tiêu Thiệp đi với bà ta. Tiêu Thiệp không nghe, Hạ thị đến vặn lỗ tai cậu, hai mẹ con ầm ĩ một hồi. Tiêu Dã ngại phiền, tức giận đuổi Tiêu Thiệp đi, lúc này Tiêu Thiệp mới không tình nguyện mà đi theo mẹ trở về Tây viện.

Tiêu Dã quay ra phía ngoài nhổ một phì một cái, lại nhìn sang Đồng Tuệ, lo lắng nói: "Nhị tẩu, tẩu không được giống với đại tẩu đâu, cứ thế sau này chỉ để mặc bên kia bắt nạt các tẩu thôi."

Đồng Tuệ nhìn bột mỳ trong tay, nói: "Có lần một thôi chứ không có lần hai đâu, lần đầu tiên ta kính trọng bà ấy là trưởng bối, chuyện bỏ thêm chút sức thì không cần phải so đo với bà ấy, nhưng lần sau bà ấy còn muốn như vậy, thì đúng là bà ấy cố ý bắt nạt ta, có gây lớn chuyện lên ta cũng chẳng để ý."

Mắt Tiêu Dã sáng lên, nói với Liễu Sơ nói: "Đại tẩu nghe thấy chưa? Nên làm như nhị tẩu ấy, tẩu cũng học đi!"

Liễu Sơ cười khổ, thứ nhất nàng không còn chồng làm chỗ dựa, thứ hai không thể giúp nhà họ Tiêu nối dõi tông đường, đương nhiên là không dám thế rồi.

Sau bữa trưa, Liễu Sơ rửa xong cái bát cuối cùng.

Đồng Tuệ duỗi thẳng lưng, dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán và thái dương, nhân khẩu đông đúc nói ra thì hay nhìn cũng đẹp mắt, chỉ khổ phụ nữ trong nhà phụ trách nấu ăn.

Mà may mắn là nhà họ Tiêu còn nuôi A Phúc, A Chân hỗ trợ giặt quần áo, bằng không với sức của Đồng Tuệ e là cũng không chịu nổi.

Mắt thấy Liễu Sơ cũng đỡ lưng, Đồng Tuệ quan tâm hỏi: "Mệt lắm sao? Mau về nghỉ ngơi một chút, còn lại để ta thu dọn."

Còn phải sắp xếp bát đĩa vào tủ bát, còn phải đổ nước thải đổ vào thùng nước gạo* buổi tối nấu cám lợn dùng, cuối cùng là lau dọn bệ bếp.

*Thùng đổ rau, thức ăn thừa sau cho lợn ăn.

Liễu Sơ lắc đầu, kiên trì cùng Đồng Tuệ làm xong hết.

Hai chị em dâu sóng vai trở về Đông viện, đều tự trở về phòng. Đồng Tuệ lấy cánh tay kê đầu, nằm xuống giường sưởi.

Thật ra nàng không yếu ớt như Liễu Sơ, nhưng phải dậy sớm làm cơm, hơn nữa còn làm một trăm cái bánh nướng, bận suốt một buổi sáng, vai nàng cũng thấy hơi mỏi.

Khi sắp ngủ, cửa phòng bị người đẩy ra.

Đồng Tuệ miễn cưỡng nhìn sang, thấy là Tiêu Chẩn, nàng chỉ đổi tư thế nằm sấp không mấy lịch sự thành nằm nghiêng, một lần nữa nhắm mắt lại.

Tiêu Chẩn trèo lên giường sưởi, lấy giúp nàng một cái gối đầu ra.

Đồng Tuệ nằm đưa lưng về phía hắn.

Tiêu Chẩn: "Nằm sấp xuống đi, ta xoa bóp cho nàng."

Đồng Tuệ nghĩ đến chuyện xấu hắn làm tối hôm qua, yên tâm thoải mái đổi thành nằm sấp, muốn hắn hầu hạ. Không ngờ rằng Tiêu Chẩn vừa ấn xuống bờ vai nàng, Đồng Tuệ đã kêu một tiếng, còn vang hơn vào ban đêm!

Tiêu Chẩn còn đang ngây ra, chỉ thấy vành tai nàng hệt như ảo thuật thoắt cái đỏ bừng lên, ngay cả cần cổ thon dài trắng nõn cũng thành màu hồng.

Hắn im lặng một lát, hỏi: "Đau à?"

Đồng Tuệ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cái gối đầu trước mặt, chỉ hận không thể thu hồi lại tiếng hét vừa rồi.

Tiêu Chẩn hơi giảm lực đi: "Như vậy được chưa?"

Đồng Tuệ: “Được rồi.”

Tiêu Chẩn: "Lần sau còn phải làm một trăm chiếc bánh nữa không?"

Đồng Tuệ: "..."

Tiêu Chẩn: "Thím hai đánh nàng mắng nàng, ta có thể can thiệp một chút, nhưng kiểu tính toán nhỏ nhặt thế này ta không tiện xen vào, chỉ có thể dựa vào cách từ chối của nàng thôi."

Đồng Tuệ: "Ta biết, ngày hôm qua ông nội ở đó, ta không muốn vừa gả tới đã tranh chấp với thím ấy trước mặt ông nội, làm cho ông nội khó xử."

Trước mặt ông nội nàng thuận theo Hạ thị một lần, chứng minh mình không phải đứa cháu dâu tính toán chi li, lần sau nàng sẽ không cam chịu như vậy nữa, ông cụ sẽ biết nàng không phải đứa cháu dâu nhẫn nhục chịu đựng giống như Liễu Sơ.

Nàng đã tuân thủ hết cấp bậc lễ nghĩa nên làm, về phần ông cụ có thích nàng như vậy hay không, không liên quan gì đến Đồng Tuệ, nếu ông cụ thà rằng nàng phải học theo Liễu Sơ để đảm bảo nội trạch nhà họ Tiêu an bình, Đồng Tuệ tuyệt sẽ không để bản thân mình chịu ấm ức.

Tiêu Chẩn: "Nàng suy nghĩ cho ông nội như vậy, khó trách ông cụ thích nàng."

Trong lòng Đồng Tuệ vui vẻ: "Ông nội nói với chàng à?"

Tiêu Chẩn: "Không cần phải nói, ánh mắt ông nội nhìn nàng khác với nhìn đại tẩu, tam đệ muội."

Đồng Tuệ gắng nhớ lại, nhưng mà khi ông cụ không cười cũng mang vẻ uy nghiêm, ánh mắt nhìn mọi người dường như không có gì khác nhau.

Tiêu Chẩn xoa bóp vai và lưng cho nàng xong, hai tay dịch tới bên eo nàng.

Đồng Tuệ tức thì cứng đờ người, vội vàng tránh đi: "Được rồi, không còn đau mỏi nữa, ta ngủ một lát."

Tiêu Chẩn: "Ngủ đi, ta đọc sách ở bên cạnh, chờ nàng tỉnh lại rồi bàn bạc ngày mai mang theo gì về nhà nhạc phụ nhạc mẫu."

Đơn giản là hai loại rượu, trà quả, Đồng Tuệ an tâm đi ngủ.

Chắc là sợ nàng quá mệt mỏi khi về lại mặt không có tinh thần làm cho nhạc phụ nhạc mẫu lo lắng, tối nay khi đi ngủ Tiêu Chẩn chỉ thành thật ngủ ở bên cạnh, cũng không hề chạm vào nàng.

Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Tiêu Chẩn chuẩn bị một chiếc xe la, cùng Đồng Tuệ xuất phát.

Hết chương 9

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play