Khi Đồng Tuệ tắm xong, nước trong thùng tắm đã nguội lạnh. Nàng buộc chặt vạt áo, sờ sờ khuôn mặt nóng bừng, chờ vẻ mặt như thường mới ra mở cửa.

Trong nhà chính không có ai.

Yên tĩnh, rèm cửa phòng hướng Bắc đối diện đột nhiên bị người đẩy ra, khiến cho Đồng Tuệ giật mình tim đập nhanh hơn.

"Ta, ta xong rồi, chàng đổi chút nước nóng đi." Bước ra khỏi cửa phòng, Đồng Tuệ nói nhỏ.

Tiêu Chẩn: "Không sao đâu, ta không sợ lạnh."

Hắn đi qua người nàng, Đồng Tuệ lặng lẽ nghiêng mắt, tầm mắt ngang với vai phải... à cánh tay phải của hắn.

Mấy anh em nhà họ Tiêu ai cũng cao lớn, Đồng Tuệ đều ngửa đầu mới có thể nhìn thấy mặt bọn họ, trong đó Tiêu Chẩn lại là cao nhất, ở nhà nàng nhị ca cao tám thước mốt, có lẽ Tiêu Chẩn phải cao tới tám thước hai.

Loại chênh lệch hình thể mang đến cảm giác bị uy hiếp, ở cạnh lúc ban đêm lại càng rõ ràng.

Đồng Tuệ mất hồn mất vía quay lại phòng hướng Bắc, phát hiện chăn đã được trải rồi, tấm chăn đỏ thẫm, hai cái gối đầu.

Đôi nến long phượng thắp khi động phòng đã được bỏ đi, trên ngăn tủ bày một ngọn đèn dầu tù mù, nghe tiếng nước ào ào từ phòng bên kia, Đồng Tuệ thổi đèn, sờ soạng chui vào trong chăn.

Mẫu thân chuẩn bị cho nàng hai miếng đệm nhỏ để thay đổi, một cái A Phúc giặt còn chưa khô, cái còn lại ở trong tủ quần áo. Tối nay tám phần là phải mang ra dùng, nhưng Đồng Tuệ không muốn nàng chuẩn bị trước, như thế giống như nàng chờ mong lắm.

Nghĩ ngợi lung tung, bên kia Tiêu Chẩn đã tắm xong rồi, tiếng bước chân vững vàng không nhanh không chậm đã đi tới. Đồng Tuệ nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.

Bên ngoài đèn đều tắt, Tiêu Chẩn từ một nơi tối om này tới một nơi tối om khác, nhưng vẫn có thể thấy một hình dáng mờ mờ.

Hắn đóng cửa lại, đi đến bên giường sưởi.

Bởi vì chiến sự làm trễ nải, Tiêu Chẩn năm nay đã hai mươi sáu, thời trước nam nhân vào tuổi này đã có con đến tuổi đi học, mà Đồng Tuệ mới vừa mười tám tuổi, đúng tuổi xuất giá của cô nương trong thôn.

Trong số các cô nương trong thôn, nàng cũng xem như hơi cao, nhưng đến nhà họ Tiêu, bị đứng gần nam nhân nhà họ lại trông như một cô bé.

Tối hôm qua ánh nến sáng suốt một đêm, lần đầu tiên làm tân lang Tiêu Chẩn cũng có chỗ không được thoải mái, lúc này tối như mực, hắn lại càng thêm phóng túng.

Xốc chăn lên, Tiêu Chẩn bế Đồng Tuệ đang căng thẳng tới cứng ngắc người lại dậy, đặt lên đùi.

Đồng Tuệ không biết hắn muốn làm gì, cũng không tiện hỏi.

Trung y mới được mặc không bao lâu đã bị ném sang một bên, Đồng Tuệ giấu mặt trong ngực hắn, thân thể dần dần thả lỏng không còn cứng ngắc nữa, lại không kiềm chế được mà run rẩy.

"Đệm, ở trong tủ quần áo." Khi được hắn thả lại xuống chăn, Đồng Tuệ đỡ bờ vai hắn, vội vàng nói.

Giọng Tiêu Chẩn khàn khàn: "Tối nay còn muốn dùng à?"

Đồng Tuệ thẹn quá hóa giận nghĩ, chẳng phải trong lòng chàng vốn có dự định đó sao?

Nhưng lời nói ra lại mềm nhũn: "Dùng thấm mồ hôi."

Lúc này Tiêu Chẩn mới xuống đất, sau khi trở về có hơi thô lỗ nhét tấm đệm dưới lưng nàng.

Đồng Tuệ còn đang điều chỉnh vị trí tấm đệm, Tiêu Chẩn đã như ngọn núi đổ xuống.

Tiêu Chẩn vốn ít nói, tính tình Đồng Tuệ cũng an tĩnh, lúc còn ở nhà mẹ đẻ, có lẽ mười ngày nàng cũng không nói nhiều bằng một ngày hôm nay.

Lúc này Tiêu Chẩn cũng không nói gì với nàng, nhưng yết hầu Đồng Tuệ lại không chịu khống chế đáp lời hắn, có vài khoảnh khắc như vậy, nàng thực sợ thanh âm truyền đến viện Tiêu Dã ở hoặc tới tai Liễu Sơ.

Kỳ thực là nàng "Có tật giật mình", với tính tình của nàng, đã tận lực kiềm chế, làm sao có thể truyền xa như vậy?

Nếu nàng buông thả mặc kệ trời mặc kệ đất, Tiêu Chẩn sẽ ngừng lại, dù sao hắn cũng không muốn cho em trai hay chị dâu nghe thấy tiếng động trong phòng mình, nhưng Đồng Tuệ rất giỏi kiềm chế, trừ phi có người trốn ở ngoài cửa sổ phòng hướng Bắc mới có thể nghe thấy, thì làm sao Tiêu Chẩn có thể kiềm chế được?

Hắn cố ý muốn xem cô nương này sốt ruột lại không biết làm thế nào, ỷ vào bóng đêm khiến cho nàng không thấy dụng vọng và ý xấu trong mắt hắn.

Khi tấm đệm nhỏ hoàn thành nhiệm vụ lui thân, hơn phân nửa mặt đều ẩm ướt.

Khi trời sáng tiếng gà gáy cũng không thể đánh thức Đồng Tuệ, Tiêu Chẩn vươn tay đánh thức nàng.

Hoảng hốt một lát, Đồng Tuệ bỗng nhiên nhớ ra sáng nay đến phiên nàng và Liễu Sơ nấu cơm, lập tức hất cái tay kia ra, gần như tránh thoát khỏi hắn ngồi dậy: "Ta phải dậy nấu cơm."

Tiêu Chẩn biết, mới vừa rồi cũng vốn định trêu nàng thôi, không thực sự có ý định thân mật.

Trong phòng vẫn còn tối, Tiêu Chẩn chỉ mặc một cái khố, sờ soạng lấy cây châm lửa* thắp sáng ngọn đèn dầu.

*Thời xưa dùng cây châm lửa(hỏa triết tử), khi không dùng thì đậy nắp lại, lúc dùng mở và thổi thì lửa sẽ bùng lên.

Quầng sáng tù mù chiếu tới giường sưởi, Đồng Tuệ nhanh chóng mặc xong quần áo, xoay người nhìn thấy vòm ngực cường tráng của người đàn ông, nàng lập tức cúi mắt, lặng lẽ xỏ giày.

Tiêu Chẩn đi đến bên mép giường, nhặt xiêm y khoác lên người.

Lúc này Đồng Tuệ mới nhìn qua, vừa chải đầu vừa hỏi: "Sao chàng không ngủ thêm một lát?"

Tiêu Chẩn: "Ngủ đủ rồi, đi đun cho nàng chút nước ấm rửa mặt?"

Đồng Tuệ: "Nước lạnh cũng được."

Tiêu Chẩn vẫn ra ngoài chum nước múc nửa chậu vào. Khi Đồng Tuệ rửa mặt, hắn đứng bên cạnh nhìn. Đồng Tuệ cũng không hướng nhìn lên, chỉ nhanh chóng rửa mặt rửa tay rồi đi ra ngoài.

Ba gian nhà chính vẫn tối om, nhưng đúng lúc gặp Liễu Sơ từ nhà chính đi ra, nhìn thấy Đồng Tuệ, nàng ấy dịu dàng hỏi: "Em dâu tới phòng bếp trước đi, ta đến kho chứa củi lấy ít củi lên."

Đồng Tuệ: "Cùng nhau đi."

Chỗ nào cũng tối như bưng, nàng còn chưa quen thuộc với nhà họ Tiêu, đi một mình có hơi sợ.

Nói thật, Đồng Tuệ cũng không tin vào quỷ thần, không sợ mấy loại thú nhỏ bình thường hay thấy trên núi, duy chỉ sợ người, kiểu người không biết khi nào sẽ đột xuất hiện, bất kể nam nữ, sợ ánh mắt của bọn họ bởi vì đói khát mà trở nên gần giống như mãnh thú ăn thịt người.

Hai chị em dâu vừa đi xuyên qua nhà chính thì Tiêu Chẩn đi ra, tay cầm theo một ngọn đèn.

Hắn bước đi tới gần, đưa đèn cho Đồng Tuệ, nói nhỏ: "Hai chị em tới phòng bếp đi, ta đi chuyển củi cho." Nói xong người đã đi mất.

Đồng Tuệ theo bản năng nhìn theo bóng lưng hắn.

Liễu Sơ mới kịp phản ứng lại, không khỏi bất ngờ mà mỉm cười: "Nhị đệ còn rất biết quan tâm tới người khác đấy."

Đồng Tuệ nghe xong, âm thầm cắn răng, thực sự biết quan tâm ấy mà, tối hôm qua hắn sẽ không ép buộc nàng như vậy, hành động chuyển củi này chỉ như một hành động bồi thường.

"Đi thôi."

Bên Trung viện, ông cụ Tiêu Mục đã dậy, mỗi lần các con dâu cháu dâu nấu cơm, ông đều đến thư phòng đợi.

Liễu Sơ đang tính toán: "Tối hôm qua ông nội và mấy người kia đều ăn không no, bữa sáng nay chúng ta làm ít bánh nướng trước đã, đàn ông mỗi người một cái, phụ nữa trẻ con hai người chung một cái, ừ, tổng cộng là mười cái bánh, làm mười một cái đi."

Đồng Tuệ: "..."

Nhiều người ăn nhiều, tiêu hao lương thực thật kinh người, may mắn nhà họ Tiêu có của cải, hơn nữa mấy anh em Tiêu Chẩn đều có thể nuôi gia đình, bằng không nguyên chuyện lấy gì ăn đã là vấn đề lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play