Nhà họ Tiêu đông người, cơm trưa bày trên hai bàn thấp, nam nữ ngồi riêng.

Bởi vì làm tiệc cưới xong cũng còn thừa lại ít thịt gà thịt heo, nhân dịp còn tươi nên bỏ ra nấu cả, đồ ăn có phần rất phong phú.

Diệu ca nhi ăn miệng bóng nhẫy mỡ, hỏi Tiêu Dã: "Cậu tư, chừng nào thì cậu cưới vợ? Con còn muốn ăn tiệc."

Tiêu Dã bưng bát cười: "Chờ đi."

Ba người chị dâu người nào cũng như hoa như ngọc, cậu cũng muốn cưới về một cô vợ xinh đẹp, thà không có chứ không ẩu.

Nữ quyến bên này thì an tĩnh hơn, Đồng Tuệ ngồi cạnh Liễu Sơ, Lâm Ngưng Phương ngồi giữa, yên lặng ăn đồ ăn trước mặt.

Có ông cụ Tiêu ngồi ở đó, Hạ thị cũng không dám xách mé gây chuyện gì, chỉ múa đôi đũa trong tay, chuyên chọn thịt ăn. Tiêu Ngọc Thiền cũng có tướng ăn giống vậy. Có điều nàng ta ngoài gắp thịt cho mình, còn gắp cho Diệu ca nhi ngồi bên cạnh.

Liễu Sơ nhìn con gái, cũng rụt rè gắp một đũa thịt.

Chiếc đũa mới vươn qua, Hạ thị bèn lia mắt tới, sắc bén như ác điểu, trong lòng Liễu Sơ cả kinh, tựa bị phỏng thay đổi phương hướng, gắp cho con gái một đũa dưa cải.

Tiêu cô mẫu không nhìn nổi, liên tiếp gắp ba miếng thịt cho Miên Miên, lại gắp tiếp cho ba cháu dâu: "Mau ăn nhiều một chút, xem ba đứa các cháu kìa, đứa này còn gầy hơn đứa kia."

Liễu Sơ cười, vẻ mặt Lâm Ngưng Phương lạnh nhạt, vẫn chỉ gắp rau ăn như cũ. Đồng Tuệ liếc mắt một vòng các món ăn trên bàn, gắp thịt cho mình.

Nhà họ Đồng cũng nghèo, nhưng bởi vì là thợ săn, vẫn thường xuyên có bữa thịt cải thiện, trong nhà cũng không trọng nam khinh nữ, có thịt mọi người cùng chia nhau ăn.

Không phải Đồng Tuệ thèm, chỉ không muốn ngay từ đầu đã thuận theo ý Hạ thị, cam chịu bản thân không được ăn thịt.

Nàng không quan tâm Liễu Sơ, Lâm Ngưng Phương nghĩ như thế nào, sau này nàng sẽ gánh vác việc nhà mình phải làm, việc làm không kém hơn hai mẹ con Hạ thị, cùng bỏ sức ra giống nhau, mẹ con Hạ thị có thể ăn, nàng cũng có thể ăn, lại tiếp tục yên tâm ăn thoải mái.

Mắt thấy Đồng Tuệ mặt không đỏ tim không đập mạnh gắp thịt, Hạ thị nở nụ cười, quay sang phía bàn bên đàn ông ngợi khen: "Cũng chỉ A Mãn dễ hòa nhập, không hề sợ người lạ, không giống Liễu Nhi và Ngưng Phương, gả sang đây lâu như vậy, ăn cơm còn phải chúng ta mời, khách sáo lắm cơ."

Ngoài miệng là khen Đồng Tuệ, kỳ thực là ám chỉ cô dâu mới da mặt dày. Ông cụ Tiêu Mục dường như không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm.

Tiêu Thủ Nghĩa trừng mắt nhìn vợ. Tiêu Chẩn thấy Đồng Tuệ vẫn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt cũng không khác thường, cũng thu hồi tầm mắt.

Sau khi ăn xong, bởi vì giúp Tiêu cô mẫu thu dọn bát đũa, Đồng Tuệ và Liễu Sơ cùng ở lại.

Tiêu Ngọc Thiền nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Ngưng Phương nhanh nhẹn rời khỏi, nói với Đồng Tuệ: "Nhị tẩu xem, tam tẩu vẫn còn coi tự mình là thiên kim phủ Thừa tướng đấy, anh trai ta không phải cưới vợ về đâu, rõ ràng là mời Bồ Tát về nhà."

Đồng Tuệ không lên tiếng trả lời, chỉ đặt bát đũa trong tay lên bệ bếp. Hạ thị lập tức rửa nốt cái bát trong tay rồi đứng dậy. Không ngờ rằng Đồng Tuệ lại quay người lại đi lau bàn.

Hai bàn, nàng và Tiêu cô mẫu mỗi người lau một cái, lau xong, Tiêu cô mẫu đưa mắt nhìn Đồng Tuệ, rồi nói với Hạ thị: "Lát nữa chúng ta trở về trấn trên rồi, ta có mấy lời muốn nói riêng với A Mãn."

Nói xong, Tiêu cô mẫu kéo Đồng Tuệ đi mất.

Khi Đồng Tuệ bước ra khỏi phòng bếp, Tiêu Ngọc Thiền tươi cười ngọt ngào nhét tấm giẻ rửa bát vào tay Liễu Sơ, mà Liễu Sơ chỉ yên lặng nhận, không hề lộ ra chút do dự hoặc bất mãn nào.

Tiêu cô mẫu cũng thấy, sau khi đến Đông viện, Tiêu cô mẫu thở dài, nói khẽ với Đồng Tuệ: "Có mấy lời kỳ thực cô không nên nói, nói ra lại châm ngòi quan hệ giữa mọi người trong nhà, nhưng mà mẹ chồng cháu mất sớm, sau này Đông viện hoàn toàn dựa vào cháu với chị dâu cháu lo liệu, tính tình nó quá mềm mỏng, người khác bảo làm gì thì làm nấy, cô nhắc nhở cũng không hữu hiệu, giờ cháu đã vào cửa, cô chỉ ngóng trông cháu kiên cường một chút."

Đồng Tuệ: "Cô mẫu là vì tốt cho chúng cháu, cháu hiểu ạ."

Tiêu cô mẫu: "Theo lý thuyết, bốn anh em chúng nó đều là cháu cô, cô đối với chúng phải công bằng mới đúng, nhưng anh cả với chị dâu trước sau không còn, lão nhị lão tứ thành hai đứa trẻ không còn cha mẹ dựa vào, nên cô càng thương hai đứa nó hơn một chút. Hai đứa nó đều là đàn ông, nên thím hai cháu sẽ không trực tiếp gây chuyện gì với chúng đâu, nhưng vẫn muốn được chiếm hời, thì chỉ có thể nhằm vào hai chị em dâu các cháu thôi."

"Cô chỉ có thể giúp đỡ vào thời điểm này thôi, sau khi cô đi rồi, chỉ có thể dựa vào bản thân cháu ứng đối, mấy đứa lão nhị đánh giặc hay trồng trọt đều giỏi giang, nhưng mấy việc nhỏ trong nhà thế này thì lại không tiện xen vào, dù sao bên kia cũng là trưởng bối, bao gồm cả ông cụ nhà mình nữa, nào có cha chồng nhà ai suốt ngày nói quy củ với con dâu được chứ, trừ phi gây ra chuyện quá lớn thì ông cụ mới có thể quản thôi."

Đồng Tuệ gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, cô yên tâm đi."

Tiêu cô mẫu lại hỏi hai vợ chồng ở chung như thế nào, đoán chừng việc trong phòng bếp đã xong rồi, Tiêu cô mẫu mới dẫn Đồng Tuệ trở về Trung viện.

Nhà Tiêu cô phụ ở phía Nam của trấn trên, cách thôn Linh Thủy có sáu dặm, cũng không tính là xa, hai vợ chồng hôm qua mới tới, giờ phải đi về.

"A Mãn, hai cô cháu vừa rồi nói gì ?" Sau khi ông cụ Tiêu trở về phòng, Hạ thị hỏi bâng quơ.

Đồng Tuệ nhìn Tiêu Chẩn, cúi mắt nói: "Cô dặn cháu phải sống tốt với nhị gia."

Hạ thị hừ một tiếng, xoay người trở về Tây viện, vừa đi vừa xoa eo than vãn: "Ui chao, lớn tuổi rồi, rửa có mấy bát thôi mà eo mỏi lưng đau, mẹ chồng nhà khác có con dâu hiếu kính, tôi đây không có cái mệnh kia."

Tiêu Diên xấu hổ mà nhìn về phía Lâm Ngưng Phương.

Lâm Ngưng Phương nhìn theo bóng lưng hai vợ chồng Tiêu cô mẫu đã đi xa, chờ Hạ thị đi khuất, nàng mới trở về Tây viện.

Tiêu Diên mỉm cười với mấy anh em Tiêu Chẩn, nhanh chân chạy theo.

Tiêu Dã xùy một tiếng nói: "Chỉ cần tam ca rảnh rỗi, y như rằng phải dính lấy tam tẩu, một tấc cũng không rời."

Tiêu Thiệp nhìn tam ca như vậy rất không vừa mắt, quay sang Tiêu Chẩn nói: "Nhị ca, chúng ta vào núi đi, đợi mấy ngày rồi, tay đệ ngứa ngáy."

Tiêu Chẩn: "Mấy đứa đi thôi, ta nghỉ hai ngày."

Tiêu Dã: "..."

Có điều nhị ca vừa mới thành thân, tình huống không giống với tam ca, có thể hiểu được.

Tiêu Chẩn và Đồng Tuệ trở về Đông sương phòng.

Đồng Tuệ quả thực có chút mệt mỏi, phía dưới cũng hơi đau, mặc dù không nhìn thấy, những cũng biết hắn cường tráng hơn nhiều so với người sứ mà nàng đã thấy kia.

Thấy Tiêu Chẩn cài then cửa, có ý định muốn nghỉ trưa, Đồng Tuệ lấy hai gối đầu cuộn trong chăn ra. Thời tiết ấm áp, nghỉ trưa mà thôi, không đắp chăn cũng được.

Nàng nghiêng người nằm xuống. Tiêu Chẩn nằm ngửa mặt, qua chừng một khắc, hắn xoay người, cánh tay khoác lên lưng Đồng Tuệ.

Đồng Tuệ vốn đang đề phòng hắn, thấy thế này cả người cứng ngắc, trước khi người kia làm ra hành động gì tranh nói trước: "Ta mệt lắm."

Cho dù không mệt, ban ngày ban mặt làm chuyện kia cũng không thích hợp.

Sau một lát im lặng, người đằng sau nói: "Ôm một lát thôi, không có ý gì khác."

Đồng Tuệ: "... Ừ."

Tiêu Chẩn dán sát vào, cánh tay không hề nhúc nhích, giọng điệu bình tĩnh: "Có lạnh không?"

Đồng Tuệ lắc đầu. Tiêu Chẩn không nói thêm gì nữa, ôm một lúc rồi buông lỏng ra.

Đồng Tuệ cũng không biết mình ngủ khi nào, tới khi nàng thức dậy, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, trên người có đắp chăn. Nàng nhìn về phía sau, Tiêu Chẩn không còn ở đó, lại nhìn cánh cửa, không ngờ vẫn như cũ, còn đang cài then.

Đồng Tuệ sửng sốt một lát, lập tức hiểu ra, chắc là sau khi Tiêu Chẩn rời khỏi đây, lấy nhánh cây nhỏ hoặc thứ khác tương tự xuyên qua khe cửa, nhích từng chút cài lại then cửa.

Hắn cũng sợ có người thừa dịp nàng ngủ lén xông vào sao?

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng bọn nhỏ chào chú hai, cậu hai.

Tiêu Chẩn: "Đã về rồi sao, hôm nay tiên sinh dạy gì?"

Diệu ca nhi không muốn trả lời câu hỏi này, chạy biến, Miên Miên ngoan ngoãn trả lời, đáp xong còn hỏi: "Chú hai, mẹ cháu đâu?"

Tiêu Chẩn: "Đang giúp nấu cơm."

Cuộc nói chuyện đến đây kết thúc, Miên Miên hẳn là đã lên nhà trên.

Đồng Tuệ vừa nghe vừa gấp chăn, bước xuống giường sưởi rồi ra mở then cửa, lại tới giá rửa mặt để rửa mặt trước đã.

Khi nàng đang chải đầu, Tiêu Chẩn bước vào.

Đồng Tuệ muốn kiểm tra thái độ của hắn, vờ nghi hoặc hỏi: "Lúc trước chàng nói chúng ta và bên nhà thím hai thay phiên nhau nấu cơm, ngày mai tới lượt chúng ta, sao hôm nay đại tẩu còn phải đi?"

Tiêu Chẩn liếc nhìn nàng một, không có cảm xúc gì đặc biệt nói: "Thím hai gọi tẩu ấy."

Đồng Tuệ: "Trước kia đến phiên đại tẩu, thím hai có đi giúp không?"

Tiêu Chẩn: "Không đâu."

Đồng Tuệ: "Vậy chẳng phải là thím hai toàn bắt nạt đại tẩu hay sao?"

Tiêu Chẩn: "Ừ."

Đồng Tuệ cắn cắn môi, buông lược nói: "Nếu như không định ra quy củ luân phiên nhau, bà ấy là trưởng bối, ngày nào cũng gọi ta qua giúp nấu cơm cũng không có vấn đề gì, nhưng khả đã định ra quy củ thế rồi, mọi người nên nhất trí tuân thủ, chàng nói có đúng không?"

Tiêu Chẩn: "Đúng, ban đầu do đại tẩu vất vả nhất, nên ông nội mới định ra quy củ này, để hai bên luân phiên làm."

Đồng Tuệ: "Đã là ông nội định, vậy ta chỉ nghe ông nội, không tới ngày chúng ta làm, thím hai gọi ta, ta cũng không đi."

Tiêu Chẩn: "Chỉ sợ nàng lại da mặt mỏng giống đại tẩu, ngại từ chối."

Đồng Tuệ: “Không liên quan gì tới da mặt mỏng dày, ta chỉ nói quy củ."

Hai vợ chồng đang trò chuyện, A Phúc đến, đứng ngoài cửa sổ gọi: "Nhị gia, nhị phu nhân, em đem quần áo phơi khô tới, những cái khác còn vẫn còn phải phơi."

Một tiếng “nhị phu nhân” khiến cho Đồng Tuệ đỏ bừng mặt, cô nương lớn lên ở nông thôn, rất không quen với xưng hô dành cho nhà giàu thế này.

Tiêu Chẩn ý tứ sâu xa nhìn nàng đỏ bừng mặt.

Đồng Tuệ ra bên ngoài gặp A Phúc. A Phúc ôm mấy bộ quần áo đã được gấp gọn, đều là trung y tối hôm qua hai vợ chồng thay ra.

Khi Đồng Tuệ nhận lấy, chú ý tới mu bàn tay và ngón tay A Phúc đỏ bừng, vừa vừa nhìn đã biết mùa đông lạnh bị nẻ, cho dù trời ấm lên cũng không thể nào khỏi hẳn.

Mấy năm trước Đồng Tuệ cũng bị vậy, trong thời loạn căn bản không có cơ hội cũng không có tiền đi mua son phấn hay mỡ bôi, mãi đến khi chiến loạn kết thúc mới có điều kiện chú ý tới mấy thứ này.

Nhà họ Tiêu đông người, A Phúc phụ trách giặt quần áo cho ông cụ Tiêu và đại phòng bên này, tiếp xúc với nước nhiều, cho dù có bôi kem dưỡng* thì cũng không hữu hiệu.

*Nguyên văn là diện chi, một loại kem bôi mặt để dưỡng da thời xưa.

A Phúc nhận thấy ánh mắt của nhị phu nhân, lại nhìn xuống tay mình, cười nói: "Nhị phu nhân đừng lo lắng, em có mỡ bôi mà, ngày nào cũng bôi đấy."

Mỡ bôi được làm từ mỡ heo và hỗn hợp dầu thuốc, trông thì khá khó coi, so với kem dưỡng thì rẻ hơn nhiều, dân chúng ở nông thôn thường dùng.

Tuy rằng giặt quần áo vất vả, nhưng A Phúc đã thấy đủ, nếu không phải nhà họ Tiêu giữ cô ấy lại, cho cô ấy việc làm, cô ấy chết ở đầu đường từ lâu rồi. Hơn nữa ông cụ thiện tâm, trước kia Hạ thị còn muốn chia cả mấy việc rửa bát đũa cho cô ấy và A Chân, ông cụ thấy tay của cả hai đều nứt nẻ ra, mới bảo hai người họ chỉ chịu trách nhiệm quét sân, giặt quần áo, không cần phải lo chuyện trong bếp.

Cơm tối đơn giản hơn, một bát tô cháo ngô, còn hâm lại đồ ăn thừa buổi trưa.

Tiêu Mục đã lớn tuổi nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh cường tráng, lượng cơm ăn cũng nhiều, chỉ ăn mỗi cháo căn bản không no.

Mấy chú cháu Tiêu Thủ Nghĩa cũng thế, Tiêu Thủ Nghĩa nhìn ra ông cụ nhà mình không vui, nghiêng đầu quở trách Hạ thị: "Sao không nướng thêm mấy cái bánh?"

Hạ thị phân trần: "Nhiều đồ ăn thừa như vậy, tôi cho rằng ăn hết đồ ăn là đã đủ no rồi."

Tiêu Thủ Nghĩa sầm mặt xuống.

Hạ thị cười làm lành nói: "Được rồi, ngày mai nấu nhiều hơn chút, dù sao bánh nướng có thể để lâu mà, Liễu Nhi A Mãn, hai đứa làm lượng cho ba ngày đi."

Liễu Sơ đáp vâng, Đồng Tuệ cũng gật đầu. Hạ thị đắc ý đánh mắt với con gái.

Tiêu Ngọc Thiền cũng rất vui, làm bánh tất nhiên là khó hơn nấu cơm nấu cháo nhiều, vừa phải nhào bột vừa phải cán bột, lúc nướng còn phải lật giở, làm xong một mẻ thì chắc chắn là đau lưng mỏi gối

Cánh đàn ông ăn rất nhanh, buông bát đũa ra ngoài trước.

Đồng Tuệ bưng bát, thấy Liễu Sơ vẫn còn ăn, nàng uống xong ngụm cuối cùng, vô cùng tự nhiên mà ấn tay Liễu Sơ muốn giúp thu dọn bát đũa lại, nói dối: "Đại tẩu, muội không giỏi nấu nướng lắm, tẩu dạy cho muội làm bánh nướng thế nào đi?"

Liễu Sơ cười nói: "Được."

Đồng Tuệ: "Vậy đi, chúng ta về rồi nói, tẩu nói kỹ cho muội một chút."

Nàng cũng không nhìn xem sắc mặt mẹ con Hạ thị ra sao, kéo Liễu Sơ đi, Miên Miên thấy, vui vẻ đi theo phía sau hai chị em.

Hạ thị, Tiêu Ngọc Thiền mắt to trừng mắt nhỏ, Lâm Ngưng Phương nhìn Đồng Tuệ thêm một cái.

Nhà chính Đông viện, Liễu Sơ mời Đồng Tuệ ngồi vào trên giường sưởi, thật sự muốn truyền thụ kỹ năng nấu nướng cho em dâu.

Đồng Tuệ cười nói: "Đại tẩu đừng nóng vội, Miên Miên, cháu ra nói với chú hai một tiếng, bảo chú ấy đợi lát nữa hẵng về."

Miên Miên chạy ra ngoài.

Lúc này Đồng Tuệ mới nói nhỏ với Liễu Sơ: "Đại tẩu, món ăn bình thường muội biết làm, chỉ không muốn tẩu ở lại đó giúp rửa bát nên mới kéo tẩu về."

Liễu Sơ sững người.

Đồng Tuệ không tin trên đời này thực sự có người thành thực cam tâm tình nguyện để người khác bắt nạt mình, đơn giản vì có các loại nguyên nhân khác nên mới chịu để mình thiệt mà thôi.

Đồng Tuệ cũng không muốn nói cho Liễu Sơ cái gì mà bản thân phải kiên cường lên, chắc chắn Tiêu cô mẫu đã nói nhiều lần rồi, nàng chỉ nói: "Đại tẩu, muội biết tẩu vừa chịu thương chịu khó lại có lòng nhiệt thành, mà muội lại là đồ lười, nên muội chỉ tận tâm hoàn thành việc muội cần làm, việc không phải của muội, trừ phi thật sự không còn cách nào, muội thực sự không muốn làm. Tẩu xem, hôm nay nên là bên thím hai nấu cơm rửa bát, chúng ta nghỉ ngơi là đúng theo quy củ, nhưng tẩu lại đi giúp, muội lại không đi, thế thì chẳng khác nào là muội vừa lười vừa không hiếu thuận thím hai?"

Mặt Liễu Sơ biến sắc, vội vã giải thích: "Đệ muội, không phải ta cố ý đâu, ta thực sự không nghĩ xa tới nhường này!"

Nàng ấy là một quả phụ, một quả phụ không thể giúp cho trượng phu nối dõi tông đường, nhà họ Tiêu không cần phải ra đồng làm việc, không cần nàng ấy phải giặt quần áo, so với những nàng dâu nhà khác quả thực nàng ấy giống một đứa ăn không ngồi rồi. Mà thế đạo này, sao nhà họ Tiêu lại cần giữ lại một kẻ ăn không ngồi rồi?

Vì để cho bản thân có vẻ cũng hữu dụng, nên Liễu Sơ biết rõ tâm tư Hạ thị lại cam lòng phối hợp.

Nàng ấy dùng sự vất vả đổi lấy an tâm, đây là chuyện của riêng nàng ấy, không ảnh hưởng tới người khác.

Nhưng hiện giờ đã khác, nàng ấy có thêm một người em dâu cùng phòng, theo như lời Đồng Tuệ, nàng ấy cứ tiếp tục làm như vậy, sẽ cho Hạ thị có cớ nhằm vào Đồng Tuệ.

"Đệ muội, muội yên tâm, sau này chắc chắn ta sẽ làm theo quy củ, sẽ không bao giờ phá hỏng quy củ nữa!"

Liễu Sơ như thể phạm phải lỗi sai tày trời, hận không thể thề với trời cho Đồng Tuệ xem.

Đồng Tuệ cười nói: "Đại tẩu nói như vậy, muội an tâm, vậy sáng mai chúng ta bắt đầu khi nào?"

Ánh mắt Liễu Sơ dịu dàng: "Muội vừa thành thân, ngủ nhiều thêm một lát đi, gần tới giờ ta sẽ gọi muội, dù sao ta cũng quen nấu cơm một mình rồi."

Đồng Tuệ nhíu mày: "Bị ông nội biết, chẳng phải lại hiểu lầm muội muốn lười biếng?"

Liễu Sơ: "..."

Đồng Tuệ cũng không trêu nàng ấy nữa, hỏi được giờ phải dậy, nhìn ra bên ngoài trời đã đen, Miên Miên cũng đã quay lại, nàng bèn cáo từ.

Đi đến Đông sương phòng, phát hiện Tiêu Chẩn đang ngồi bên bếp ở nhà chính, trong nồi đun nước, trên mặt đã sủi tăm, chẳng mấy mà sôi.

Vào xuân tiết trời ấm áp mọi người đều uống luôn nước lạnh, nếu như nấu nước, chỉ có thể là vì tắm rửa.

Đồng Tuệ đỏ mặt đi phòng hướng Bắc.

Một hồi tiếng bước chân vang lên, sau đó người kia cách rèm cửa nhắc nhở nàng: "Phòng phía Nam bên kia đã đổ đầy nước rồi, nàng tắm trước đi."

Đồng Tuệ đáp lại nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lấy trung y cần mặc, Đồng Tuệ đẩy rèm cửa ra, không hề nhìn ra phòng ngoài mà đi thẳng.

Phòng phía Nam đã được thắp một ngọn đèn, ở giữa phòng bày một thùng tắm mộc mạc mới tinh, không lớn lắm, một lần chỉ có thể một người tắm.

Đồng Tuệ nhìn một vòng, quay ra đóng cửa lại.

Da mặt nàng quả thật không dày, không làm được chuyện ngày đầu tiên tân hôn lại để phu quân vào nhìn nàng tắm rửa.

Hết chương 8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play