Diệp Trì nghiêng đầu suy nghĩ một lúc thì cũng hiểu những lời ông nói, bé gật đầu: "Dạ, hết rồi thì mình kiếm lại, có khi sẽ kiếm được nhiều hơn!"

"Ừ!" - Diệp Quốc Thịnh cười nói - "Đi thôi, ông cháu mình đi nấu cơm trưa thôi!"

"Ông nội ơi, cho Đại Hắc ăn được không ạ? Nội xem nè, nó đói lắm rồi!"

Diệp Quốc Thịnh nhìn xuống Đại Hắc trong lòng Diệp Trì, nó nhắm chặt đôi mắt rồi cứ liếm mấy ngón tay của bé, có lẽ nó đói lắm rồi!

Trước khi nấu bữa trưa, Diệp Quốc Thịnh đem cháo trắng bữa sáng còn lại hâm cho nóng, ông lấy nước cháo hơi đặc khuấy cho bớt nóng rồi đưa đến gần miệng Đại Hắc, nó lập tức liếm ngay.

Diệp Trì ngồi xổm cạnh bên Đại Hắc, bé vui vẻ nói: "Nội ơi, nội xem nè, Đại Hắc ăn rồi ạ!"

Diệp Quốc Thịnh đứng chặt gà bên tấm thớt bằng gỗ. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Diệp Trì lại hỏi: "Ông nội ơi, sao nó chưa mở mắt ạ?"

Diệp Quốc Thịnh nói: "Chó con mới sinh ra đều như vậy, một tuần sau mới mở mắt!"

"Mở mắt rồi thì có thể nhìn thấy con không nội?"

"Thấy chứ"

"Cũng nhìn thấy ông nội chứ?"

"Ừ!"

Thật là một đứa nhỏ thích nói chuyện, Diệp Quốc Thịnh quay đầu nhìn Diệp Trì một cái rồi lại tiếp tục nấu ăn, trong lòng ông đang lo lắng chuyện tiền nong. Trước đây ông chỉ sống một mình, ít dùng đến tiền, trả nợ chậm cũng không có chuyện gì.

Hiện tại có thêm Diệp Trì, mọi việc đều thay đôi, giống như bây giờ là mùa xuân nhưng trong balo của Diệp Trì chỉ có hai bộ quần áo mùa xuân, chẳng có đôi giày nào, không biết mẹ của Diệp Trì nghĩ gì nữa mà...Ông thầm tính trong lòng, sau khi ăn cơm trưa xong thì ông cho bò gà ăn rồi ông ra ngoài một chút.

Diệp Trì lập tức hỏi: "Nội ơi, nội đi đâu vậy ạ?"

Diệp Quốc Thịnh nói: "Ông ra ngoài một chút!"

"Con đi cùng nội nha nội!"

Diệp Quốc Thịnh nghĩ: "Ừ, thôi đi chung đi!"

"Mang theo Đại Hắc nha nội!"

Diệp Quốc Thịnh nói: "Không mang theo Đại Hắc được, giờ nó còn nhỏ lắm cũng chưa mở mắt, mang theo không trông chừng được đâu con!"

Diệp Trì lập tức gật đầu: "Dạ, vậy không mang theo Đại Hắc nữa!"

Diệp Trì đặt Đại Hắc vào trong thùng giấy, bỏ vào đó một cái áo cũ rồi chạy ra ngoài đi theo ông nội ra ngoài. Bé cũng không biết ông nội đi đâu, chỉ biết là cứ đi theo ông nội, đi qua một con đường lớn, đi qua một con đường nhỏ, đi qua rừng cây, lại đi theo một vòng, hai ông cháu đến núi Cảnh Sơn.

Diệp Trì chỉ vào một mảnh đất: "Nội ơi, đó là chỗ nội ngồi!"

Diệp Quốc Thịnh nhìn theo hướng Diệp Trì chỉ: "Sao con biết?"

"Ngày hôm qua chúng ta đến đây trồng bắp mà!"

"Ừ!" - thật không ngờ đứa nhỏ này lại nhớ rõ như vậy.

"Nội ơi, hôm nay mình tiếp tục trồng bắp sao?" - Diệp Trì nhìn trong tay Diệp Quốc Thịnh không mang theo cuốc - "Nhưng nội không mang theo công cụ mà?"

"Ừ, hôm nay ông không mang theo, cũng không trồng bắp đâu. Ông chỉ đi xung quanh nhìn thử thôi!"

"Xem núi sao nội?"

"Ừ!"

"Nội ôi, con chưa từng xem núi bao giờ, cũng chưa từng leo núi luôn!"

"Vậy ông nội đưa con đi nhé!"

"Dạ, nội!" - Diệp Trì cực kỳ vui vẻ.

Diệp Quốc Thịnh nắm tay Diệp Trì đi lên núi Cảnh Sơn. Đây là một ngọn núi nhỏ, trên núi ngoại trừ một ít cây cỏ tự mọc thì có cây lựu, cây tùng, cây táo và cây trúc do ngươi trồng. Ngoài ra còn có các loại nông sản như đậu phộng, khoai lang, đậu nành. Cũng không biết do thành phần đất hay địa thế mà nông sản ở đây không chỉ lớn nhanh mà còn ăn ngon hơn khi trồng dưới chân núi.

Mười mấy năm trước, núi Cảnh Sơn là một nơi đắc địa ở trấn này, mỗi người đều muốn sở hữu khu đất này, dù đi lại vất vả nhưng cũng kiếm được đồng ra đồng vào. Khi đó ai cũng chăm chỉ làm việc nhưng theo đà phát triển của kinh tế thì chỉ cần ra ngoài tùy tiện buôn bán cũng kiếm được nhiều tiền hơn trồng trọt vất vả.

Nhiều người trong trấn Cảnh Sơn đều đi vào thành phố làm việc, thành ra núi Cảnh Sơn cũng không còn ai tranh giành nữa, cấp trên cũng hời hợt phân chia, cuối cùng chia đến cho Diệp Quốc Thịnh và một số người già ở lại đây. Mấy năm trước thì có người còn đi tới xem, sau này thì bỏ hoang. Suy cho cùng thì dù sao đây cũng chỉ là ngọn núi nhỏ, có quy hoạch thế nào cũng không cho ra sản lượng cao được.

Chỉ còn Diệp Quốc Thịnh nhớ thương ngọn núi Cảnh Sơn này mà thôi, ông thường xuyên đi qua đây kiếm một ít nhánh củi khô đem về nhóm lửa, làm vài miếng rẫy, trồng rau dưa v..v.. những rau củ ông trồng phát triển khỏe mạnh tự nhiên, quan trọng nhất là không cần tốn tiền mua rau ăn.

Mấy năm nay, Diệp Quốc Thịnh đã sống như thế này với núi Cảnh Sơn, ông có một tình cảm đặc biệt với ngọn núi này, bởi vì nơi đây ngoại trừ cung cấp thức ăn cho ông thì bà nội của Diệp Trì cũng được chôn dưới chân ngọn núi này.

Ông vẫn thường nghĩ, nếu bà nội của Diệp Trì còn sống thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như bây giờ, nhưng trên đời này không có chữ "nếu".

Ông nắm tay Diệp Trì đi đến trước mộ của bạn già.

Diệp Trì tò mò nhìn ngôi mộ nhỏ đã nhuộm màu cả năm tháng, bé hỏi: "Bà nội của con ở đây sao ông nội?"

Diệp Quốc Thịnh gật đầu. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

"Bà nội qua đời rồi sao ông nội?"

"Ừ!"

Diệp Trì im lặng một chút, bé ngẩng gương mặt nhỏ nhắn và nói: "Qua đời là bà sẽ lên thiên đường!"

Diệp Quốc Thịnh nở nụ cười hòa ái và nói: "Ừ, con cũng biết nhiều quá!"

"Dạ, ông nội Trương luôn khen con thông minh đó ạ!"

Diệp Quốc Thịnh cười khẽ rồi nhìn chăm chú vào ngôi mộ trước mặt.

Diệp Trì cũng học theo ông nhìn chăm chú, bé vẫn chưa hiểu hai chữ "tử vong" có nghĩa là gì, tất nhiên cũng chẳng biết hai chữ "thiên đường" vừa nói lúc nãy có nghĩa là gì. Bé nghĩ đó là một nơi rất đẹp, vì bé từng nghe người khác nói nên đã nhớ lại và học theo. Nhưng bé cũng cảm nhận tâm tình của ông nội không tốt lắm, bé cũng bị ảnh hưởng theo và trong lòng cũng thấy buồn.

Đúng lúc này thì bé nghe ông nội nói: "Đi thôi con!"

Diệp Trì hỏi: "Đi đâu ạ?"

"Lên núi!"

Diệp Trì đi theo Diệp Quốc Thịnh lên núi, lúc này vẫn còn là đầu xuân, cả ngọn núi đều là cây xanh, đi theo hướng đá đi lên, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy hoa dại đang khoe sắc hai bên đường, ngẩng đầu thì có thể thấy tiếng chim hót líu lo trên nền trời xanh lấp ló qua những khe lá, rất đẹp!

Diệp Trì rất vui vẻ, bé đưa tay chỉ lên bầu trời: "Nội ơi, nội xem bầu trời xanh chưa nè!"

"Ừ, ông thấy rồi!"

"Nội ơi, có tiếng chim hót nữa!"

"Ừ!"

"Nội ơi, có con kiến nữa nè!"

"Ừ!"

Diệp Trì chạy lên núi bằng đôi chân ngắn ngủn, bé rất vui vẻ, như một chú chim non được sổ lồng, chỉ hận không thể vươn cánh bay thật xa và hò hét một cách vui sướng.

Diệp Quốc Thịnh ở phía sau nói với thật to: "Diệp Trì, cẩn thận chút con, coi chừng té đó!"

Diệp Trì ở phía trước nói: "Con biết rồi, nội ơi, nội mau đến đây, bên đây có con kiến!"

Diệp Quốc Thịnh từ từ đi tới.

Diệp Trì dẫn đầu đi lên đỉnh núi, khuôn mặt đỏ bừng và thở hổn hển nhưng bé cảm thấy rất vui vì đây là lần đầu tiên được đứng trên núi. Tất cả mọi thứ đều là sự mới mẻ đối với bé, bé chỉ vào những ngôi nhà bên dưới: "Nội xem kìa, đằng xa có rất nhiều nhà luôn! Nội ơi, con cảm giác như mình được bay lên bầu trời luôn!"

Diệp Quốc Thịnh cười nói: "Thế con nói ông nghe nhà mình ở đâu?"

Diệp Trì thật sự đứng im và nhìn xung quanh để tìm, đến khi Diệp Quốc Thịnh lên đến nơi thì bé liền kéo tay ông: "Nội nhìn nè, đó là nhà của chúng ta đó nội!"

Diệp Quốc Thịnh nhìn theo hướng tay bé chỉ: "Ôi cha, con tìm được thật sao!"

"Dạ, con còn nhìn thấy bò vàng nhà mình nữa, nội xem nè!"

"Ông không nhìn thấy rõ?"

"Sao lại vậy ạ?"

Diệp Quốc Thịnh nói: "Vì ông lớn tuổi rồi, mắt yếu không nhìn thấy rõ những vật nhỏ. Đứng ở đây ông chỉ có thể nhìn thấy nhà của mình chứ không thể nhìn thấy Đại Hoàng được!"

"Nội ơi, đây là bị lão thị!"

"Ừ, ông biết!"

"Vậy thì nội phải mang kính lão, lần nào ông nội Trương đọc báo cũng sẽ đeo kính lão!"

Diệp Quốc Thịnh vui vẻ quay đầu nhìn Diệp Trì, đột nhiên ông phát hiện đứa nhỏ Diệp Trì này không phải chỉ thông minh thường, hơn nữa càng nhìn thì càng thấy không giống với Diệp Hoành Đào, ít nhất giữa đôi mày không có chút đắc ý vì sự khôn lõi như Diệp Hoành Đào con ông, mà ngược lại là kiểu biết quan tâm giống như… bạn già của ông.

Đúng, giống bạn già của ông!

Phát hiện này làm cho Diệp Quốc Thịnh cảm thấy rất vui, ông hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đi, ông dẫn con qua xem mấy luống rẫy mà ông đã trồng!"

Diệp Trì cao hứng hỏi: "Đi hướng nào ạ?"

"Đi xuống dưới!"

"Dạ. con đi trước cho!"

Diệp Trì nhấc chân chạy nhanh. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Diệp Quốc Thịnh chưa kịp nói "cẩn thận" thì "bịch" một phát Diệp Trì té xuống đất, còn khẽ kêu "ui" một cái.

Diệp Quốc Thịnh hoảng sợ, chạy nhanh nói: "Diệp Trì!"

Diệp Trì ngã xuống rồi ngơ người, sau đó chống hai tay xuống đất xoay người ngồi dậy, trước tiên bé nhìn đôi tay nhỏ của mình, xoa xoa vài cái rồi xoa tới đầu gối.

Diệp Quốc Thịnh chạy đến hỏi: "Con có sao không Diệp Trì?"

"Dạ, không sao, con chỉ hơi bất ngờ xíu xiu thôi ạ!" - Diệp Trì cười nói - "Nhưng mà không đau chút nào hết, cũng không bị trầy da gì hết!"

"....."

"Nhưng mà con bị vấp cái gì đó!"

Diệp Trì vỗ vỗ tay nhìn xuống chân, thấy trên mặt đất có màu xanh biếc nhô lên, bé hỏi: "Nội ôi, con bị vấp cái này nè, mà cái này là gì vậy nội?"

Diệp Quốc Thịnh nhìn thoáng qua: "Là măng!"

"Măng là gì ạ?"

"Là cái muối chua mà hồi trưa chúng ta đã ăn đó con, sau này nó lớn lên sẽ thành cây tre!"

"Cây tre cũng mọc ở đây sao nội?"

"Không phải, là ông trồng! Là ông mang giống về cố ý trồng, để ông đưa con đi nhìn cây tre nhé!"

Đột nhiên Diệp Quốc Thịnh nhớ đến mấy cây tre mà ông đã trồng, đúng là tuổi đã lớn trồng cái gì cũng không nhớ rõ. Ông nắm tay nhỏ của Diệp Trì đi xuống núi, vòng một chút là đi đến một mảnh rừng tre xanh mát, ông tùy ý lấy một khúc gỗ đào xuống đất, quả nhiên có hai mụt măng.

Diệp Trì nói: "Quào, măng to quá nội ơi!"

Diệp Quốc Thịnh cười ha hả: "To ha con?" - ông có cảm giác kiêu ngạo khi được mùa.

"Dạ!" - Diệp Trì chỉ vào mảnh rừng tre - "Nội ơi, chỗ này đều là măng đúng không ạ?"

"Ừ, đều là măng!"

"Nhiều lắm sao nội?" - Diệp Trì cứ hỏi không ngừng

"Ừ, chắc là nhiều lắm!"

"Có thể ăn không ạ?"

"Đào về rửa qua thì có thể xào chung với thịt và ăn!"

"Nếu ăn không hết thì phải làm sao hả nội?" - Diệp Trì nhăn mày nhìn mục măng dưới đất và nói - "Nhiều quá trời luôn!"

Diệp Quốc Thịnh cười hỏi: "Vậy con nói thử ông nghe mình phải làm sao đây?"

"Ăn không hết thì...mmmmm..." - Diệp Trì chợt lóe ra ý tưởng - "Nội ơi, nếu ăn không hết thì mình đào lên bán lấy tiền! Có thể kiếm nhiều tiền đó nội!"

Đi bán?

Kiếm tiền?

Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì bằng ánh mắt không thể tin được.

Diệp Trì mở to đôi mắt long lanh nhìn Diệp Quốc Thịnh.

*Tác giả có lời muốn nói: Trong tác phẩm này có Diệp Trì, ông nội, bé công, Đại Hắc, gà mái, gà trống và Đại Hoàng, không có cực phẩm nào hết. Một lần nữa muốn nói đây là án văn ấm áp, chữa lành cùng nhóm mỹ nhân đi qua đêm đông giá lạnh.

___Editor: lần thứ n thấy ghi chú của tác giả đây là một câu chuyện chữa lành, mong là nhanh tới đoạn chữa lành chứ giờ mình thương em bé vs ông nội quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play