Nông Trường Nhỏ Giữa Ngàn Mây

Chương 1: Một Đứa Bé!


1 tháng

trướctiếp

Trong căn phòng tối, Diệp Trì nhỏ bé ngồi trên giường, bé không nhớ rõ đây là lần thứ mấy thức dậy trong một căn phòng xa lạ. Bé dùng bàn tay nhỏ xoa nhẹ đôi mắt và nhìn xung quanh căn phòng.

Căn phòng rất đơn sơ, trên xà ngang có treo một bóng đèn nhỏ, vách tường đã tróc hết vôi, cả căn phòng chỉ có một chiếc giường lớn, một cái bàn lớn và một con bò vàng lớn đang nhai lại cỏ.

Bò vàng lớn.... con bò lớn nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Diệp Trì, đôi mắt bé sáng lên! Con bò này lớn ghê ta! Bé cẩn thận vén chăn lên, nhẹ nhàng gấp gọn chăn lại rồi đi chậm về hướng cuối giường. Bé kiềm nén sự vui vẻ trong lòng, nhìn bộ lông mềm của bò vàng, bé nhỏ giọng nói: "Chào bò lớn, mình tên là Diệp Trì, Diệp của lá cây, Trì của hồ nước. Còn cậu tên gì?"

Tất nhiên bò vàng không chú ý đến bé, mà bé cũng không để ý cho lắm, lén vươn bàn tay muốn sờ thử cái đuôi đang phất qua phất lại của con bò, bỗng nhiên bé nghe thấy bên ngoài cửa có người lớn đang nói chuyện.

Là ai đang nói chuyện?

Bé dừng động tác lại, bò vàng tiếp tục phe phẩy cái đuôi rồi nhai nhồm nhèm, bé cũng không dám sờ lung tung nữa mà chậm rãi leo xuống giường tìm đôi giày thể thao mới tinh của mình. Trên đôi giày có dính chút bùn đất, bé vươn đôi tay nhỏ rồi nhẹ nhàng phủi vết bùn đi! Đây là đôi giày mà hôm nay mẹ mới mua cho bé, cả bộ quần áo mới nữa, không thể làm bẩn nếu không sẽ bị đánh.

Lúc này bé mới nhớ ra, hôm nay mẹ không gửi bé qua nhà hàng xóm ngủ nữa mà đã đưa bé đến nhà ông nội - người đã từ lâu không liên lạc. Mẹ nói mẹ muốn ra ngoài làm việc để kiếm nhiều tiền hơn, nếu không khi bé bảy tuổi sẽ không đủ tiền đưa bé đến trường.

Chắc giờ mẹ đã đi rồi, không biết ngày mai mẹ có trở về hay không? Nếu ngày mai không về thì ngày mốt chắc mẹ sẽ về nhỉ? Hay là ngày kia, hay ngày kia kia nữa… biết bao giờ mẹ mới trở về đây? Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Diệp Trì cảm thấy hơi buồn, bé mang giày rồi rón ra rón rén bước đến gần cánh cửa gỗ đóng chặt, bé ghé vào khe cửa rồi nhìn trộm tình hình bên ngoài. Trong tầm mắt hiện ra một khoảng sân nho nhỏ, ngoài sân chỉ dùng mấy tảng đá chất lên vây quanh thành bờ rào, bên trong vắng hoe không có gì hết! Nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời xanh và mây trắng bay trên cao, chắc chắn ban đêm có thể nhìn thấy cả ngôi sao chứ không giống như tầng hầm ngầm tối như mực mà bé với mẹ từng ở, ngay cả ánh nắng cũng không nhìn thấy được!

Có lẽ đây là nhà của ông nội, Diệp Trì nghiêng đầu, trong đôi mắt trong suốt đang phản chiếu trời xanh mây trắng, khóe miệng bé không nhịn được cong lên! Bé thấy nơi này thật tốt, nếu như có mẹ nữa thì sẽ càng tốt hơn.

Trong lúc đang thưởng thức bầu trời xinh đẹp thì bé lại nghe thấy tiếng nói chuyện, bé hơi nghiêng đầu dời tầm mắt của mình. Bé thấy bốn người lớn đang ngồi trong một gốc sân, một người đàn ông trung niên, hai phụ nữ trung niên và một ông cụ ngậm tẩu thuốc - người này chắc là ông nội của bé.

Mẹ nói ông nội cũng họ Diệp, gọi là Diệp Quốc Thịnh, ông nội rất gầy, xương gò má nhô ra, nếp nhăn rất nhiều, phần giữa chân mày của ông có thể kẹp chết cả con ruồi, tóc ông cũng đã hoa râm không ít. Ông ngồi trên cái bệ đá, miệng không ngừng hút tẩu trên tay, từng làn khói trắng chậm rãi thoát ra từ mũi ông rồi lượn lờ quanh người ông và tản đi.

Đây là lần đầu tiên Diệp Trì thấy loại thuốc lá này, bé tò mò lắc lắc người để xem Diệp Quốc Thịnh nhả khói nuốt mây, chợt nghe thây một người nhắc đến tên của mình, bé ngẩng ra, nghiêng tai ép vào cửa lắng nghe.

"Đứa nhỏ kia tên gì ấy nhỉ? Diệp cái gì Trì, là Diệp Trì phải không, vẫn còn ngủ sao?"

"Ừ, gọi là Diệp Trì, còn đang ngủ, buổi sáng cùng mẹ ngồi xe ô tô về đây, đi một đường xa như vậy, lúc ở trên xe đã ngủ, là mẹ nó ôm tới." - một âm thanh già nua trả lời.

"Vậy tranh thủ lúc nó còn ngủ thì đưa đi đi!" 

"Đưa đi đâu?"

"Đưa đi đâu sao? Con nói ba này, chẳng lẽ ba không nhìn ra, mẹ của Diệp Trì căn bản không cần đứa nhỏ này, cô ta đang lừa ba! Con nhà ai lần đầu tiên gặp ông nội mà lại đang ngủ chứ, chắc chắn cô ta sợ Diệp Trì thức sẽ không bỏ được nên mới cố ý làm cho thằng nhỏ mệt rồi lăn ra ngủ! Bà à, con nói với ba, lần này mẹ của Diệp Trì sẽ không bao giờ quay lại đâu! Cô ta đi cùng một người đàn ông, chắc chắn là muốn bỏ rơi Diệp Trì!"

Không đâu! Diệp Trì lập tức phủ định trong lòng, mẹ sẽ không bỏ rơi bé đâu! Mẹ không đi cùng người đàn ông nào hết! Mẹ chỉ để bé ở tạm nhà ông nội vài ngày, chờ mẹ kiếm đủ học phí rồi sẽ đến đón bé. Bé giận lắm, bé nhất định sẽ giải thích rõ với ông nội.

Diệp Trì đứng thẳng lên, dùng cơ thể nhỏ bé của mình ra sức đẩy cửa, chỉ là cánh cửa kia đẩy mãi cũng không được! Bé ngừng tay một chút và phát hiện đây là cửa kéo, thế là liền cố sức kéo, nhưng sức vẫn còn quá yếu, kéo mãi mà hai cánh cửa vẫn không nhúc nhích, hai bàn tay nhỏ nhắn cứ nắm chặt cánh cửa và không ngừng dùng sức.

"Két" một tiếng, cửa phòng mở ra, bé sốt ruột chạy ra ngoài nên không nhìn bậc cửa khá cao bên dưới thế là mất thăng bằng và té "bịch" xuống đất một cái thật đau. Bé "ui" một tiếng, viên chocolate trong túi áo cũng rơi ra ngoài.

Không ai đến đỡ bé dậy, bé tự mình đứng lên thật nhanh, nhặt lấy viên chocolate, bất chấp tay chân vẫn còn đang đau rồi chạy nhanh đến bên cạnh Diệp Quốc Thịnh, lớn tiếng nói: "Ông nội, mẹ không bỏ rơi con đâu! Mẹ đi làm kiếm tiền, chờ mẹ kiếm đủ tiền sẽ đến đón con về! Mẹ còn nói sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho con!"

Diệp Quốc Thịnh không nói gì, ông đưa mắt nhìn con trai lớn cùng con dâu và con gái nhỏ. Ông tiếp tục không ngừng rít thuốc, từng làn khói cứ lượn lờ xung quanh.

Con trai lớn Diệp Hoành Vĩ liếc mắt nhìn Diệp Trì, đối với đứa cháu đột nhiên xuất hiện này gã thật sự không có chút cảm tình nào. Không đúng, gã vẫn có chút cảm tình, đó là chán ghét! Đứa nhỏ này mặt mũi có ba phần giống với thằng em trai Diệp Hoành Đào của gã, đẹp tới mức khiến người chán ghét!

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Quốc Thịnh nhìn mặt cháu trai gần sáu tuổi của mình, ông cũng không có tình cảm nào, có lẽ tất cả tình cảm của ông đã bị ba của Diệp Trì mài mòn hết rồi. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Diệp Trì nhìn mấy người lớn không ai nói lời nào, bé mơ hồ cảm nhận họ không thích mình, giống như ông bà ngoại cũng không thích bé. Bé không biết vì sao tất cả người lớn đều không thích bé, rõ ràng mấy ông bà cụ hàng xóm đều khen bé dễ thương và ngoan mà!

Bàn tay nhỏ hơi bất an của bé khẽ xoa xoa viên chocolate trong túi áo, bé không biết nên nói gì mới làm cho người lớn yêu thích, đôi mắt trong suốt của bé cứ nhìn chằm chằm Diệp Quốc Thịnh.

Đúng lúc này có người nói một câu: "Ba, tốt nhất ba nên suy nghĩ kĩ lại một chút, năm nay ba cũng đã bảy mươi rồi, còn có thể… Thôi, không nói nữa, hai ngày nữa con sẽ đưa nó đi! Được rồi, chuyện này là do Diệp Hoành Đào làm ra, ba cũng đừng vừa thấy sẹo lành mà vội quên đau."

Bé không hiểu rõ ý của câu nói kia nhưng cũng hiểu là họ không muốn thu nhận mình. Khi bé quay đầu nhìn lại thì ba người kia đã đi mất rồi chỉ còn bé và ông nội ngồi lại trong sân!

Bé thấy ông nội rít từng ngụm thuốc không ngừng, ông không thèm nhìn bé dù chỉ một lần, bé vò lớp vỏ bọc bằng giấy của viên chocolate, đôi mắt sáng ngời đầy vẻ lo lắng, bé nhỏ giọng hỏi: "Ông nội ơi, ông muốn đuổi con đi sao?"

* Tác giả có lời muốn nói: tui viết truyện mới nè, là đam mỹ ó!

Ngọt, sủng, ấm áp, chữa lành, trưởng thành.

___Editor: là lành dữ chưa, lành ít dữ nhiều hay gì, ôi em bé của tui =((((((


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp