Diệp Trì cũng ngẩn người, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn chằm chằm Diệp Quốc Thịnh, trong lòng bé rất vui, bé lặng lẽ đến gần ông nội và cảm thấy gió nơi sông đang thổi lên đằng kia cũng ấm áp vô cùng.
Diệp Quốc Thịnh vẫn đang lớn tiếng giằng co với Diệp Hoành Vĩ.
Diệp Hoành Vĩ tức nhưng không biết phải giải quyết thế nào.
Diệp Quốc Thịnh vỗ nhẹ sau gáy Diệp Trì và nói: "Diệp Trì, chúng ta về nhà thôi con!"
Diệp Trì gật đầu thật mành.
Hai ông cháu xoay người đi về nhà.
Diệp Hoành Vĩ lớn tiếng nói: "Ba!"
Diệp Quốc Thịnh quay đầu lại.
Diệp Hoành Vĩ tức giận nói ra mấy lời trong lòng muốn nói: "Ba, nếu ba cương quyết muốn nuôi Diệp Trì như lời ba nói thì đừng mong con dưỡng già cho ba!
Diệp Quốc Thịnh nghe vậy thì cười cười: "Hoành Vĩ à, lần trước tao bị bệnh, cố gắng chống gậy đi tìm mày, nhưng mày vì muốn đánh mạt chược mà trốn tao, cuối cùng cũng là ông Ngô nhà hàng xóm đưa tao đi bệnh viện. Tao đã nghĩ rồi, đợi đến khi tao già không cử động được nữa thì tự tao sẽ đến viện dưỡng lão không cần trông chờ vào đứa nào hết!"
Sắc mặt Diệp Hoành Vĩ trở nên vặn vẹo trong nháy mắt.
Diệp Hoành Đào là thằng con trời đánh, Diệp Hoành Vĩ là đứa con chỉ biết tư lợi cho chính mình nhưng hiện tại Diệp Quốc Thịnh cũng không trách họ nữa. Bạn già mất sớm mà ông thì quá bận thành ra chẳng ai dạy dỗ mấy đứa con này cả.
Diệp Hoành Đào thì thôi coi như bỏ đi, Diệp Hoành Vĩ chỉ quan tấm đến nhà của mình có sống tốt hay không nên Diệp Quốc Thịnh sẽ không gây thêm phiền cho đứa con lớn này. Về phần Diệp Trì thì...ông nghĩ có lẽ ông nên thay đổi kế hoạch một chút, cố gắng sống lâu thêm được năm nào thì tốt năm nấy, tốt nhất là có thể sống đến năm Diệp Trì mười tám tuổi.
Bây giờ Diệp Trì sắp bảy tuổi rồi, còn mười một năm nữa thì Diệp Trì sẽ mười tám tuổi khi đó ông cũng tám mươi mốt tuổi. Dựa theo tuổi thọ bình quân của người dân ở trấn Cảnh Sơn mà nói thì chắc không thành vấn đề.
Trong lúc Diệp Quốc Thịnh suy nghĩ cho kế hoạch thì Diệp Trì cũng nghiêng đầu như suy nghĩ chuyện gì đó, chợt bé dường như thông suốt nên bé ngẩng đầu lên nói nhỏ: "Ông nội ơi!"
Diệp Quốc Thịnh cúi đầu nhìn bé. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Diệp Trì nói: "Sau này con sẽ dưỡng lão cho nội ạ!"
Diệp Quốc Thịnh nở nụ cười, nếp nhăn giữa chân mày cũng giãn ra, gò má và đuôi mắt cũng cong lên, ông noi: "Ừ, ông đợi con!"
Diệp Trì nói: "Nội bệnh con sẽ đưa nội đi bệnh viện!"
Diệp Quốc Thịnh: "Ừ!"
"Nội đói bụng con nấu cơm cho nội ăn!"
"Ừ!"
"Ông nội ơi, con biết nấu ăn đó nha!"
"Con biết nấu ăn sao?"
"Dạ!"
"Biết nấu gì, đâu nói ông nghe thử?"
"Nấu mì ăn liền đó nội!"
".... Chu cha, giỏi dữ bây!"
"Con còn biết gọi điện và dùng điện thoại nữa đó nội!"
"Giỏi dữ bây?"
"Dạ!"
"...."
Hai ông cháu không ai để ý đến Diệp Hoành Vĩ nữa, vừa nói vừa đi, chỉ một lúc thì hai ông cháu đã đi vào rừng cây nhỏ, đến lúc đi ra thì mỗi người đều ôm một ít cành cây khô, mà trên lưng Diệp Quốc Thịnh cũng mang balo của Diệp Trì.
Diệp Trì ôm mấy nhánh cây khô đi theo Diệp Quốc Thịnh, vì chân ngắn nên bé phải tăng tốc nhưng dù vậy cũng không ngăn được sự tò mò của bé, bé hỏi: "Nội ơi, chúng ta nhặt cành khô làm vì vậy ạ?"
Diệp Quốc Thịnh trả lời: "Để nhóm lửa đó con!"
Diệp Trì nghĩ đến bếp lò nhà ông nên liền hỏi: "Là nhóm lửa nấu ăn sao ạ? Là đốt lửa ở cái hang nhỏ màu nâu trong nhà bếp sao nội?"
Đứa bé này thật sự rất thông minh, Diệp Quốc Thịnh cười nói: "Ừ, nhưng cái đó không phải là hang nhỏ màu nâu mà gọi là bếp củi!"
"Nội ơi sao ông không dùng lò viba để nấu cơm?"
"Dùng lò viba tốn điện!"
Diệp Trì hiểu ngay: "Tốn điện phải trả tiền!"
Diệp Quốc Thịnh cười nói: "Ừ!"
"Nội cũng không có tiền sao?"
"Có một chút thôi!"
"À, là một chút thôi!" - vẻ mặt Diệp Trì thất vọng nhưng sau đó lại nghĩ thông - "Nội ơi, nội đừng lo, đợi con lớn hơn một chút khi đó con sẽ kiếm được tiền, kiếm được bao nhiêu con đem về cho nội hết luôn!"
Diệp Quốc Thịnh cười ha hả.
Đã lâu lắm rồi Diệp Quốc Thịnh mới cười to như vậy, tiếng cười của ông làm cho mấy người trong trấn Cảnh Sơn đếu rất tò mò nên đã tiến lại gần hỏi. Vừa nãy Diệp Quốc Thịnh sốt ruột đuổi theo Diệp Trì nên cũng không chú ý đến họ, giờ thấy họ tiến lại hỏi thăm cũng nhớ ra hồi nãy chưa trả lời họ nên cũng sẵn giới thiệu cháu nội Diệp Trì cho họ.
"Cháu nội sao? Ông có cháu nội lớn vầy luôn sao?" - một ngời tiến đến cạnh Diệp Quốc Thịnh hỏi nhỏ - "Chẳng lẽ đây là con rơi của Hoành Vĩ?"
Diệp Quốc Thịnh lập tức nói: "Không phải, đừng nói lung tung, Hoành Vĩ không phải người như vậy đâu!"
Người nọ tránh Diệp Trì rồi nhỏ giọng hỏi tiếp: "Chẳng lẽ là nhặt về?"
"Đừng đoán mò nữa, là con của Hoành Đào!"
Diệp Quốc Thịnh nói ra thân phận của Diệp Trì.
Người đi đường nghe vậy thì nụ cười cũng tắt đi, ánh mắt không tự chủ nhìn Diệp Trì, quả thật có thể nhìn thấy vài phần giống với Diệp Hoành Đào. Đối phương đột nhiên nghĩ đến Diệp Hoành Vĩ không chỉ gạt tiền người trong nhà mà còn lấy danh nghĩa Diệp Quốc Thịnh mượn tiền họ, nếu không phải mấy năm nay Diệp Quốc Thịnh nhân hậu, luôn lặng lẽ trả tiền cho họ thì "mượn" kia cũng tương đương với "lừa!"
Ánh mắt họ đều lướt qua một tia không thích, cười cười nói chuyện với Diệp Quốc Thịnh, Diệp Quốc Thịnh cũng nhìn thấy được ý tứ trong mắt mấy người này.
Diệp Trì nhạy cảm phát hiện được sự thay đổi của nhóm người này, tuy không rõ nguyên nhân từ đâu nhưng bé biết mấy người này cũng giống ông bà ngoại không thích bé. Bé cúi thấp đầu, chớp mắt vài cái để tự tiêu hóa hai chữ "không thích" kia, cũng như cố gắng điều tiết cảm xúc của mình, nói chung là bé cứ cúi đầu.
Diệp Quốc Thịnh đưa tay vuốt nhẹ gáy của Diệp Trì. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Diệp Trì lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Quốc Thịnh, cảm nhận độ ấm và cảm giác an toàn từ tay ông, bé mỉm cười với Diệp Quốc Thịnh: "Ông nội ơi!"
"Ừ, đi, chúng ta về nhà thôi con!"
"Dạ!"
Diệp Quốc Thịnh chào người qua đường một câu rồi tiếp tục đi về nhà.
Diệp Trì ôm mấy nhánh cây khô đi bên cạnh.
Nhận thấy Diệp Trì chân ngắn nên Diệp Quốc Thịnh cố ý bước chậm một chút, hai ông cháu đi song song với nhau. Thỉnh thoảng Diệp Quốc Thịnh còn chỉ vào mấy căn nhà ven đường để giới thiệu cho Diệp Trì.
"Diệp Trì, đây là siêu thị!"
"Dạ con biết, trong siêu thị có bán nhiều đồ dùng hằng ngày!"
"Ừ, còn đây là tiệm ngũ kim!"
"Ông nội ơi, tiệm ngũ kiếm bán gì trong đó ạ?"
"Bán bóng dèn, dây diện, tua vút, đồ mở nút chai với mấy đồ lặt vặt hay dùng!"
"Vậy có bán thức ăn cho chó không ạ?"
"Cần thức ăn cho chó làm gì?"
"Dạ cho Đại Hắc ạ, Đại Hắc cần đó nội!" - trong lòng Diệp Trì vẫn nhớ thương con chó con nhặt được ven đường, bé liền hỏi - "Nội ơi, Đại Hắc còn ở nhà không ạ?"
Diệp Quốc Thịnh cười ha hả: "Còn chứ, nó đang ở nhà chờ con đó! Nhưng chúng ta không cần cho nó ăn thức ăn cho chó đâu, về nhà cho ăn cơm trộn là được, thức ăn cho chó đắt lắm!"
Diệp Trì rất vui: "Dạ, vậy mình cho nó ăn cơm trộn đi! Nhà mình cần phải tiết kiệm tiền!"
Diệp Quốc Thịnh nhìn dáng vẻ vui vẻ của Diệp Trì, thấy bé không bị ánh mắt của người khác làm ảnh hưởng thì ông thấy rất tốt, về phần suy nghĩ của người khác thì...thôi trước hết cứ lo cho chính mình đã, làm cho mình trở nên tốt hơn rồi hãy nghĩ đến người khác. Ông đưa Diệp Trì đang vô cùng vui vẻ trở về nhà, ông nói với Diệp Trì cơm trưa nay có thịt.
Diệp Trì vui muốn cẫng lên, ôm chặt mấy cành khô và nói: "Ông nội ơi, chúng ta đi nhanh một chút đi ạ!"
Diệp Quốc Thịnh nói: "Chú ý dưới chân, coi chừng té con!"
"Dạ, nhanh lên nội ơi!"
"Cẩn thận đấy thằng nhỏ này!"
Hai ông cháu vui vẻ đi qua khúc cua đã nhìn thấy sân nhà, cũng thấy trong sân có người đang ngồi trên băng ghế. Người này mặc áo lông màu xám, dáng người không cao, hơi mập, nhìn thoáng qua khoảng năm sáu mươi tuổi, mặt mũi buồn rầu hút thuốc, mắt thấy Diệp Quốc Thịnh thì vội tắt thuốc đứng lên chào hỏi: "Anh Diệp, cuối cùng anh cũng về rồi!"
Diệp Quốc Thịnh đi tới nói: "Thuận Tử, tới rồi sao?"
Thuận Tử chà xát hai bàn tay cười gượng.
Diệp Quốc Thịnh đẩy cửa vào: "Mau vào đây đi, bên ngoài lạnh lắm!"
Thuận Tử à một tiếng.
Diệp Quốc Thịnh mời Thuận Tử vào trong nhà, ông đem mấy nhánh cây khô cất gọn vào trong bếp xong thì xoay người rót nước ấm cho Thuận Tử, thấy vậy Thuận Tử nhanh đưa tay cản và nói: "Anh Diệp, đừng đừng đừng, không cần cái này đâu. Tôi đến tìm anh là có chút chuyện!"
Diệp Quốc Thịnh nói: "Là chuyện tiền bạc đúng không!"
Thuận Tử gật đầu. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
"Tôi đi lấy cho chú!" - Diệp Quốc Thịnh nói dứt khoát.
Thuận Tử ngại ngùng giải thích: "Thật ra cũng không cần gấp vậy đâu nhưng không phải mới ăn tết xong sao? Trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền, cháu nội tôi cũng cần đi học và nộp học phí, cho nên tôi mới bất đắc dĩ qua đây!"
Diệp Quốc Thịnh nói: "Ừ tôi biết mà!"
"Anh Diệp!" - Thuận Tử nói - "Tôi cũng hết cách, tôi và vợ cũng không có bản lĩnh gì?"
"Ừ, tôi hiểu mà!"
Diệp Quốc Thịnh trả lời rồi bước vào phòng ngủ, lôi cái hộp dưới giường ra, ông mở ra lấy một gói nhỏ cuộn lại bằng khăn tay dưới đáy hộp, bên trong có hai cuộn tròn, mỗi cuộn là một cọc tiền. Diệp Quốc Thịnh thấm chút nước bọt lên ngón tay và đếm tiền, trong lúc đếm tiền thì Thuận Tử ở bên ngoài hỏi vọng vào: "Ừ thì...con út của anh về chưa?"
"Chưa!"
"Aizzz nếu anh nói sớm với tôi thì năm đó tôi đã không cho nó mượn tiền!"
"Mượn thì cũng mượn rồi, chuyện trước đây đừng nói nữa!"
Diệp Quốc Thịnh đếm đi đếm lại ba lần, sau đó lấy từ trong túi ra sáu mươi đồng gộp vào rồi ra khỏi phòng đưa hết cho Thuận Tử: "Đếm lại xem có đủ không?"
"Đủ, đủ mà!" - thật ra Thuận Tử cũng không muốn đòi lại số tiền đã lâu như thế, đã vậy người ta còn trả cả vốn lẫn lời nhưng thật sự ông cũng chẳng còn cách nào khác, vả lại ông cũng rất tín nhiệm nhân phẩm của Diệp Quốc Thịnh nên mới đến hỏi thử một lần. Chỉ là khi cần tiền trên tay rồi thì lại có chút chạnh lòng và hỏi - "Tiền nợ trước đây trả sắp hết chưa anh?"
"Cũng hòm hòm rồi!"
"Vậy thì tốt rồi, con cháu đều là nợ mà!"
"Uhm!" - Diệp Quốc Thịnh thở dài một tiếng.
Thuận Tử vội đổi giọng: "Nhưng mà sau này tôi với anh cũng hết nợ nhau rồi, tất cả đều xong hết rồi!"
Diệp Quốc Thịnh nói: "Ừ, xong hết rồi!"
"Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi về nhà đây!"
"Uống ly trà rồi hãy đi!"
"Không uống không uống, anh bận thì cứ làm đi! Tôi phải về rồi, không cần tiễn!"
Thuận Tử cầm tiền rồi bước nhanh ra ngoài. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Diệp Quốc Thịnh vẫn tiễn người ra tận cửa, mãi đến khi thấy bóng người khuất sau khúc cua mới thoải mái thở dài một hơi. Thêm một khoản nợ đã trả xong. Ông xoay người vào nhà thì thấy Diệp Trì đang ngồi trong sân ôm Đại Hắc.
Diệp Trì nói: "Ông nội ơi, giờ nội cũng không còn tiền nữa rồi!"
Diệp Quốc Thịnh không nói.
Diệp Trì nhíu mày nói: "Con thấy nội lấy hết tiền trong khăn ra luôn!"
Rõ ràng là giọng điệu con nít nhưng lại nói y như người lớn, Diệp Quốc Thịnh không nhịn được mà mỉm cười: "Tiền hết thì mình có thể kiếm thêm mà, phải không con?"
___Editor: đoạn em bé nói chuyện với ông trên đường về thấy dễ thương quá, em bé thật sự rất ngoan luôn, thương em rất rất rất nhiều!