Hẹn gặp lại sao...
Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì đỏ mắt ngồi trong lòng Diệp Hoành Vĩ nhìn ông, mãi đến khi bóng hai người khuất xa thì ông mới thu ánh nhìn ôm Đại Hắc vào nhà.
Ngôi nhà nhỏ vẫn im lặng như mười mấy năm nay, bò Đại Hoàng nằm im trong góc tường thi thoảng phe phẩy cái đuôi, ba con gà mái một con gà trống đi lòng vòng trong sân. Diệp Quốc Thịnh ôm Đại Hắc vào trong phòng thì thấy trên cửa sổ có một đôi vớ nhỏ, là tối qua Diệp Trì giặt xong phơi lên, bây giờ chưa khô vẫn còn hơi ẩm.
Thôi bỏ đi, chỉ là một đôi vớ thôi mà! Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Diệp Quốc Thịnh không nhìn nữa, ông ôm Đại Hắc vào trong phòng rồi đặt nó vào trong một cái hộp, đột nhiên ông cảm thấy mệt mỏi quá nên ngồi trên giường, chẳng hiểu sao nhìn cái gì ông cũng nhớ đến Diệp Trì. Vẻ ngoài cùa Diệp Trì rất đẹp, vừa trắng lại ngoan ngoãn và thông minh, sự thông minh của bé làm cho ông không khỏi yêu thích, nhất là trong đôi mắt lúc nào cũng ngập ánh sáng.
Diệp Quốc Thịnh là một người ôn hòa, ông đối xử với ai cũng tốt nhất là trước mặt trẻ con, nhưng hai ngày nay ông đối xử với Diệp Trì không tốt, thậm chí có thể nói là rất xấu! Ông ước gì Diệp Trì la hét đòi đi, nhưng Diệp Trì không làm như vậy mà còn nói ông nội rất tốt và rất thích ông nội.
Thích ông nội sao...
Ông đã sống bảy mươi năm, lần đầu tiên có người nói thích ông, nội tâm khô cằn của ông như được rốt một cốc nước vào và làm cho ông tràn đầy sức sống chỉ là nguồn nước này đã rời đi...Ông thật sự rất luyến tiếc, nhưng thật sự thì ông không thể nuôi Diệp Trì được!
Hơn mười mấy năm trước Diệp Hoành Đào lấy danh nghĩa của ông đi vay tiền, đến giờ ông vẫn con gánh một khoản nợ cả vốn lẫn lãi chưa trả hết. Ông không thể mang theo Diệp Trì được, thôi thì cứ để Diệp Trì ở bên bà ngoại ít nhất mỗi ngày cũng không khổ như ông.
Nhưng giây tiếp theo, trong đầu ông lại vang lên giọng nói non nớt của Diệp Trì: "Bà ngoại hay mắng với đánh con! Mấy anh ở nhà ngoại cũng hư nữa, thường hay đánh con! Bà ngoại không mắng mấy anh mà chỉ mắng con! Bà nói bà không thích con cũng không thích mẹ con!"
Mọi người bên kia không thích Diệp Trì.
Diệp Quốc Thịnh có chút ngồi không yên, ông với tay muốn lấy tẩu thuốc trên kệ bếp xuống, quẹt một que diêm rồi hút hai hơi, sau đó lại ho khan một trận, ánh mắt ông nhìn thoáng thấy cái gì đó trên đầu giường, ông ngẩng người, vươn tay lấy xem thử. Là chocolate!
Chocolate sao? Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Viên chocolate này luôn ở trong túi của Diệp Trì, chắc chắn cái này không phải vô tình rơi ra ở đây là là do bé cố ý để lại cho ông cai thuốc.
Vì bé đã nói hút thuốc có hại cho sức khỏe...
Ông run rẩy đứng dậy, ra khỏi phòng nhìn trước sân có một con bò, bốn con gà, rồi ông nhìn xa xa về núi Cảnh Sơn, cây cỏ khô cằn hồi năm ngoái bây giờ đã ra đọt non, tất cả đều ngập tràn sự sống. Ông khẽ giật mình, cầm tẩu thuốc gõ vào tường đổ hết thuốc lá ra, giắt vào lưng rồi xoay người khóa cửa lại.
Ông xoay người chạy một mạch, trong mắt không nhìn thấy ai nữa, trên đường có người quen chào hỏi: "Ôi, anh Diệp, anh chạy nhanh vậy làm gì thế?"
Diệp Quốc Thịnh không thèm quan tâm mà chỉ lo chạy một mạch về phía trước, vì đã già nên ông chỉ chạy được một đoạn rồi chạy từ từ.
Người quen đều biết ông bị lãng tai nên cũng không ngại mà nói tiếp: "Anh Diệp, tuổi lớn rồi đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận coi chừng té đấy!"
"Ầy, cái ông điếc này, chạy chậm thôi!"
"Chạy chậm thôi!"
"Không biết có chuyện gì mà vội thế không biết nữa!"
"..."
Mấy lời của mọi người trong trấn Diệp Quốc Thịnh đều nghe thấy chỉ là ông không trả lời kịp chỉ biết cắm cúi chạy về phía trước. Ông tự trách chính mình, già đầu rồi mà còn mụ mị chán ghét Diệp Trì, rồi đành lòng đưa Diệp Trì đi nơi khác.
Diệp Trì có lỗi gì sao?
Diệp Trì chỉ là một đứa bé sáu bảy tuổi, có mặt trên thế giới này cũng đâu phải là lựa chọn của bé đâu, vì sao tội lỗi của người lớn lại đè trên vai một đứa bé như vậy?
Nếu có lỗi thì đó cũng không phải là lỗi của Diệp Trì mà là của Diệp Hoành Đào, là lỗi của Diệp Quốc Thịnh ông. Là ông khi còn trẻ vì quá bận rộn là không quan tâm đến Diệp Hoành Đào mới khiến cho đứa con này hư hỏng không nên thân.
Tất cả mọi lỗi lầm là tại ông, không liên quan gì đến một đứa bé cả?
Diệp Quốc Thịnh đã nghĩ thông nên ông càng gấp gáp tìm Diệp Trì, ông biết Diệp Hoành Vĩ muốn đưa Diệp Trì đi đâu thì cũng sẽ đi ngang một nơi, đó là sông Trầm Sa.
Sông Trầm Sa là một con sông nhân tạo tại trấn Cảnh Sơn, năm đó mọi người lấy cát từ con sông này để xây nhà nhưng do chất lượng không tốt cộng thêm người trẻ đều ra các thành phố khác làm việc, người già ở lại thì không còn sức để vét cát nữa thành ra sông Trầm Sa cũng chỉ là một con sông thuộc trấn Cảnh Sơn mà thôi.
Sông Trầm Sa cách nhà họ Diệp không xa nhưng Diệp Quốc Thịnh đã già nên chạy không nổi nữa đành vừa đi vừa thở dốc, thở rồi lại chạy chầm chầm, chạy từ đường lớn và đường nhỏ, từ đường nhỏ vào trong một rừng cây, một phút ông cũng không dám dừng lại vì sợ không đuổi kịp Diệp Trì.
Chạy một hồi thì cũng ra khỏi rừng cây, ông nhìn thấ hai bóng người đang đứng trước bờ sông, một lớn một nhỏ, là Diệp Hoành Vĩ và Diệp Trì đang đứng đợi thuyền!
Là Diệp Trì của ông!
Diệp Quốc Thịnh chưa kịp lấy lại hơi đã gọi to một tiếng: "Diệp Trì!"
Chỉ là do khoảng cách quá xa nên Diệp Trì không nghe thấy, Diệp Quốc Thịnh đành chạy về phía trước, thấy thuyền sắp vào bến, Diệp Quốc Thịnh sợ họ sẽ lên thuyền nên cố hết sức gọi thật to: "Diệp Trì!"
Diệp Trì ôm balo đứng cạnh bờ sông, dáng đứng thẳng tắp nhìn mặt nước, thỉnh thoảng có vài con chim bay vút qua mặt nước cũng không thu hút được ánh nhìn của bé. Hiên tại trong lòng bé chỉ đang nhớ đến ông nội rất tốt với mình, nhớ đến cảnh đẹp ở núi Cảnh Sơn, nhớ Đại Hắc chưa kịp mở mắt, bé không nhịn được muốn quay đầu lại nhìn thì nghe Diệp Hoành Vĩ nói lớn: "Qua đây, thuyền đến rồi!"
Bé không nói gì mà đi về phía bờ sông, chợt nghe có người gọi tên mình, bé quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy ai nên đành ỉu xìu đi tiếp.
Đi theo Diệp Hoành Vĩ đến trước thuyền, Diệp Hoành Vĩ muốn ôm nhưng bé tránh ra: "Con không cần bác ôm đâu, con tự đi được!"
"Ừ, vậy tự lên đi!" - Diệp Hoành Vĩ cũng chẳng có chút yêu thương đối với Diệp Trì, gã sải bước chân bước lên thuyền, ngồi trên ghế rồi lạnh lùng nhìn Diệp Trì, cũng chẳng có ý định muốn giúp đỡ.
Diệp Trì ôm ba lô tới trước mũi thuyền, bé biết bản thân không thể bước lên thuyền được nên ném balo lên trước rồi cố gắng bám vào mũi thuyền để đu lên nhưng vừa mới hành động thì đã nghe sau lưng có tiếng gọi.
"Diệp Trì!"
Tiếng gọi rất to và rõ ràng, ngay cả Diệp Hoành Vĩ cũng quay đầu lại và nhìn thấy Diệp Quốc Thịnh chạy từ trong rừng cây ra. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Lòng Diệp Trì rất vui, là ông nội, bé vội hô to: "Ông nội ơi!"
Vừa hô xong thì bé đặt chân xuống định chảy về hướng Diệp Quốc Thịnh, chỉ là vừa chạy một bước đã bị Diệp Hoành Vĩ ôm ngang eo, ôm ngược lên thuyền.
"Diệp Trì!"
"Ông nội!"
"Hoành Vĩ! để Diệp Trì xuống!" - Diệp Quốc Thịnh thở hổn hển - "Không đưa đi nữa, Hoành Vĩ, không đưa thằng nhỏ đi nữa! Hoành Vĩ, bỏ Diệp Trì xuống!"
Nghe thấy vậy Diệp Trì chợt ngẩn người, ông nội không đuổi bé nữa sao?
Diệp Hoành Vĩ nghe vậy thì không vui lắm, gã biết ba gã lại mềm lòng, mới ở chung hai ngày mà đã luyến tiếc thằng nhãi này thì sau này con của gã biết làm sao đây? Tại sao Diệp Hoành Đào đã lừa nhiều tiền như vậy mà con của nó lại có thể chiếm hời như vầy được?
Diệp Hoành Vĩ xem như không nghe thấy tiếng gọi của Diệp Quốc Thịnh, ôm Diệp Trì nói với lái thuyền: "Xong rồi, đi thôi!"
Diệp Trì nói nhanh: "Không được đi, không được đi!"
"Đi, không nghe con nít nói!"
"Không được đi, không được đi, con muốn tìm ông nội của con!" - Diệp Trì giãy giụa - "Bỏ ra, con muốn tìm ông nội!"
Nhà thuyền là một người trung niên, thường xuyên nhìn thấy mấy đứa nhỏ bướng bỉnh nên nghĩ Diệp Trì là đứa bé không nghe lời, ông nói một câu "Đi liền đây!" rồi mở máy, sau đó là tiếng máy móc vang lên, thuyền nhỏ từ từ rời bến.
Thấy sắp phải xa ông nội, Diệp Trì nóng lòng nên cắn một cái thật mạnh lên tay Diệp Hoành Vĩ, Diệp Hoành Vĩ cũng đau tới mức buông tay ra.
Tranh thủ con thuyền chưa chạy nhanh mà chỉ chạy từ từ nên Diệp Trì như một con cá chạch chạy thật nhanh ra mũi thuyền, nhảy vụt một cái lên bờ bất chấp tất cả. Bởi vì trọng tâm không ổn định nên bé té xuống, mông đập mạnh xuống đất, nhưng bé cũng chẳng quan tâm mà vội đứng dậy, giẫm bùn chạy về phía trước vui vẻ gọi: "Ông nội ơi!"
Lúc này Diệp Quốc Thịnh cũng chạy đến.
Diệp Trì lập tức nhào qua ôm chầm lấy chân ông rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Ông nội ơi, ông nội vừa nói không đưa con đi nữa đúng không ạ?"
Diệp Quốc Thịnh thở hổn hển: "Ừ, không đưa con đi nữa!"
"Hôm nay không đưa con đi vậy ngày mai thì sao?"
"Ngày mai cũng không đưa con đi!"
"Ngày mốt thì sao?"
"Chỉ cần con không muốn đi thì sẽ không đi nữa!"
"Thật sao ông?"
"Ừ, thật!"
Diệp Trì rất vui nên cười rộ lên, nụ cười rất tươi và đẹp.
Diệp Quốc Thịnh thở một hơi dài nặng nề, nếp nhăn giữa trán cũng giãn ra.
Lúc này nhà thuyền cũng tấp vào bờ, sắc mặt Diệp Hoành Vĩ không vui, gã xách ba lô của Diệp Trì bước tới và nói: "Ba ra đây làm gì?"
"Hoành Vĩ à!" - Diệp Quốc Thịnh trịnh trọng nói - "Ba nghĩ kĩ rồi, không đưa Diệp Trì đi nữa dù sao cũng là con cháu họ Diệp, đưa đến nhà bà ngoại thằng nhỏ cũng không thích hợp cho lắm! Nghe nói bà ấy còn hai đứa cháu nội, cũng không dễ gì!"
"Ý là ba muốn nuôi nó!"
"Ừ, ba nuôi!"
Diệp Trì nghe vậy thì ngẩng đầu Diệp Quốc Thịnh, sau đó chạy đến cạnh Diệp Hoành Vĩ lấy balo và chạy nhanh trở về bên cạnh ông nội, cùng Diệp Quốc Thịnh nhìn chằm chằm Diệp Hoành Vĩ.
Diệp Hoành Vĩ vốn không vui còn bị Diệp Trì chạy tới giật lấy balo thì lửa giận như muốn bùng lên, kiềm chế lắm gã mới không xông lên cho Diệp Trì một trận, gã nuốt giận nói với Diệp Quốc Thịnh: "Ba, ba lấy gì nuôi nó?"
Diệp Quốc Thịnh vuốt đầu Diệp Trì: "Ba dùng gì nuôi ba anh em tụi bây thì cũng sẽ nuôi thằng bé như vậy!" - ông dựa vào núi, vào ruộng, vào bò và gà nuôi ba đứa con khôn lớn.
"Ba à, ba nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao!" - Diệp Hoành Vĩ cau mày nói - "Bây giờ không giống như trước đây đâu ba à! Cái gì cũng cần tiền, không phải như ngày trước chỉ cần một chén cơm là xong đâu ba! Quần áo, đến trường đi học...cái gì cũng cần tiền, chưa nói đến quần áo thì chẳng lẽ ba không đưa nó đi học sao?"
Diệp Quốc Thịnh nói một cách chắc chắn: "Ba lo cho nó đi học!"
"Ba lo cho nó đi học?" – Diệp Hoành Vĩ cười nhạo, nói - "Ba à, năm nay ba cũng đã bảy mươi rồi, nói một câu không dễ nghe thì ba đã bước một chân vào quan tài, vậy thì làm sao ba nuôi được nó? Ba có thể ở bên cạnh nó được bao nhiêu năm? Ba đừng ngoan cố nữa, con đưa Diệp Trì đi thì chúng ta đều thoải mái nhẹ nhàng!"
Diệp Hoành Vĩ vươn tay muốn bắt Diệp Trì. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Diệp Trì lập tức trốn sau người Diệp Quốc Thịnh, Diệp Quốc Thịnh cũng bảo vệ bé, ông nói lớn: "Hoành Vĩ, tao nói với mày là tao sẽ nuôi thằng bé Diệp Trì này! Tụi bây không đứa nào quản được tao đâu!"
Diệp Hoành Vĩ sửng người, gã không ngờ người ba luôn ôn hòa của mình lại có lúc cứng rắn như thế này!
*Tác giả có lời muốn nói: Đây là một tác phẩm ấm áp, chữa lành, mỗi ngày dần lớn lên, ngọt văn, là để bù đắp cho mà viết ra. Mấy đại mỹ nhân hãy bình luận nhiều hơn nhó, ngày mai gặp!
___Editor: truyện Tiệm tạp hóa của nhóc con hay lắm đó, mọi người đọc thử đi nha, thích em bé Lâm Đông trong truyện đó lắm! Tất nhiên mình cũng siêu siêu siêu thích em bé Diệp Trì trong truyện này luôn ^^