Là Diệp Trì

Diệp Quốc Thịnh gọi: "Diệp Trì!"

Cách lớp chăn, Diệp Trì không nghe thấy tiếng gọi của Diệp Quốc Thịnh

"Diệp Trì!"

Tiếng khóc của Diệp Trì bỗng nhiên dừng lại.

"Diệp Trì" - Diệp Quốc Thịnh lại gọi.

"Dạ!" - trong chăn lại truyền ra một giọng mũi trẻ con.

"Con khóc hả?"

"Dạ không ạ!"

"Ông nghe được tiếng khóc của con mà, con nhớ nhà hả?"

"Con không khóc đâu ạ!" - Diệp Trì kiên quyết phủ nhận.

Nam tử hán đại trượng phu chảy máu chứ không chảy nước mắt, bé sẽ không cho người khác biết bé khóc đâu, mất mặt lắm! Bé đưa bàn tay nhỏ lau hết nước mắt, có đánh chết bé cũng không thừa nhận bản thân đã khóc, bé siết chặt góc chăn che đi bản thân bên dưới. Bé cảm nhận được Diệp Quốc Thịnh nằm xuống một lần nữa rồi bé mới bình tĩnh trở lại, cuộn tròn bản thân lại rồi im lặng rơi nước mắt. Một lúc sau vì khóc mệt quá bé đã ngủ thiếp đi!

Đến khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa chiếu vào trong phòng, bé ngồi dậy dụi mắt và phát hiện ông nội đã không còn trong phòng, ngay cả con bò vàng to cũng không thấy đâu nữa!

Bé vội tìm một đôi tất trong balo, ba chân bốn cẳng mặc quần áo và mang giày vào. Ra đến sân thì thấy bò được cột ngoài sân nhưng vẫn không thấy ông nội đâu hết!

Ông nội đi đâu mất rồi! Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Bé đi một vòng khắp mấy căn phòng cũng không thấy, bé nghĩ ông nội đã đi làm, bé không thể chạy lung tung gây thêm phiền cho ông nội. Thế là bé đến bên băng ghế đá trong sân ngồi xuống, ôm khuôn mắt nhỏ xíu nhìn bò vàng. 

Ầy, bò vàng thật là lớn mà, lớn hơn trong sách vẽ rất nhiều, bé tò mò nhìn rồi thỏ thẻ nói với bò vàng: "Bò ơi, mình đặt tên cho cậu được không? Sau này mình gọi cậu là Đại Hoàng, mình là Diệp Trì! Hai tụi mình trở thành bạn tốt của nhau, được không?"

Bò vàng vẫn cúi đầu nhai rơm khô, nhưng cũng không ngăn được cuộc nói chuyện của Diệp Trì, đang nói thì bé nghe một loạt tiếng bước chân đang đi tới.

Là ông nội!

Bé nhanh chóng đứng lên, chạy ra cửa, thấy Diệp Quốc Thịnh miệng đang ngậm tẩu thuốc, tay xách một túi rau cải trắng đi về. Nhìn thấy Diệp Quốc Thịnh đang cố gắng xách túi rau cái, Diệp Trì nhanh chân chạy đến: "Nội ơi, con xách giúp nội nhé!"

Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì.

Chắc chắn Diệp Trì xách không nổi túi rau cải trắng này rồi, bé vẫn đưa tay ôm lấy cái túi tỏ vẻ bản thân có thể tin tưởng được: "Nội ơi, chúng ta vào nhà thôi!"

Diệp Quốc Thịnh lại nhìn Diệp Trì.

Đối diện với ánh mắt của Diệp Quốc Thịnh, bỗng nhiên Diệp Trì muốn lui lại, Diệp Quốc Thịnh nhớ đến tối qua Diệp Trì co người lại thành con tôm nhỏ, mặt mũi đầy nước mắt...thằng bé này cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu bảy tuổi, ông nói: "Đi thôi!"

Được Diệp Quốc Thịnh cổ vũ, Diệp Trì rất vui vẻ, dốc hết sức ôm chặt túi rau cải trắng, đúng là làm vầy có thể giảm chút sức nặng cho Diệp Quốc Thịnh. Ông cho túi rau cải trắng vào hầm rồi cùng Diệp Trì ăn sáng, ăn sáng xong thì Diệp Quốc Thịnh lấy ba trái bắp khô treo trên tường, ngồi xuống ghế đá, ngậm tẩu thuốc rồi từ từ lột vỏ bắp.

Diệp Trì ngồi xổm kế bên nhìn thấy vậy nên hỏi: "Nội ơi, nội làm gì vậy ạ?"

Diệp Quốc Thịnh không nói.

Diệp Trì thấy Diệp Quốc Thịnh không trả lời nên cũng không hỏi nữa mà ngồi im nhìn từng hạt bắp rơi vào trong thau nhỏ, chợt nghe Diệp Quốc Thịnh ho khan một hồi, bé nhanh chóng đứng dậy ra sau lưng ông, bàn tay nhỏ xíu vỗ nhẹ sau lưng như giúp ông nhuận khí.

Đáy lòng Diệp Quốc Thịnh nôn nao, trong lòng như có gì đó xẹt qua, sau đó ông lại ho khan thêm một hồi.

Diệp Trì vừa vỗ lưng cho Diệp Quốc Thịnh vừa nói: "Nội ơi, nội đừng hút thuốc nữa, trên TV có nói hút thuốc có hại cho bản thân! Ông xem ông ho thế này rồi, ông cần cai thuốc thôi! Ông nội Trương thường nói ăn kẹo có thể cai thuốc được, con có một viên chocolate, con cho nội, nội đừng hút thuốc nữa nhé!"

Diệp Trì lấy viên chocolate từ trong túi áo ra đưa cho Diệp Quốc Thịnh.

Diệp Quốc Thịnh hỏi: "Đây là chocolate mẹ con mua cho con hả?"

Diệp Trì lắc đầu: "Dạ không, là con giúp ông nội Trương dắt chó đi dạo nên ông nội Trương cho con hai viên chocolate. Cái này ăn ngon lắm, viên này con cho ông nội nè!"

Diệp Quốc Thịnh không cầm lấy mà hỏi: "Ông nội Trương là ai?"

"Là ông nội hàng xóm ạ!"

"Con giúp hàng xóm dắt chó đi dạo sao?"

"Dạ! hôm đó trong nhà cúp điện, cả phòng tối đen nên mẹ đưa con đến nhà ông nội Trương. Con chơi ở nhà ông nội Trương hơn nửa ngày, ông nội Trương tốt với con lắm! Tốt hơn nhiều so với ở nhà bà ngoại!" Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

"Nhà bà ngoại không tốt với con sao?"

"Không tốt ạ!" - Diệp Trì mất mác nói - "Bà ngoại hay mắng với đánh con! Mấy anh ở nhà ngoại cũng hư nữa, thường hay đánh con! Bà ngoại không mắng mấy anh mà chỉ mắng con! Bà nói bà không thích con cũng không thích mẹ con!"

Mẹ Diệp Trì bị Diệp Hoành Đào lừa, làm trái ý gia đình sinh Diệp Trì nên người nhà họ không thích. Diệp Quốc Thịnh thở dài một hơi trong lòng, ông nhìn viên chocolate trong bàn tay mềm ụp của Diệp Trì, ông dịu giọng nói: "Ông không ăn đâu, con ăn đi!"

"Vậy nội còn hút thuốc nữa không?" - Diệp Trì hỏi.

"Không hút nữa!"

Diệp Trì cất viên chocolate vào trong túi áo: "Vậy con cất viên chocolate này đi, đợi lần sau mà nội muốn hút thuốc thì con sẽ đưa cho nội ăn, vậy là nội sẽ không muốn hút thuốc nữa!" 

Diệp Quốc Thịnh bất đắc dĩ cười, ông cầm điếu thuốc gõ xuống bàn hai cái, đầu thuốc rơi ra, ông dọn điếu cày, đứng dậy cầm cây cuốc rồi bưng thau bắp ra ngoài.

Diệp Trì chạy ton lon đôi chân nhỏ đuổi theo và hỏi: "Nội ơi, chúng ta đi đâu đây nội?"

Diệp Quốc Thịnh trả lời: "Đi trồng bắp!"

"Trồng ở đâu ạ?"

"Chân núi?"

"Nội ơi, con giúp nội nha!"

"Ừ!"

Hai ông cháu đi tới chân núi Cảnh Sơn, lúc này tuyết đã tan hết từ sớm, trên mặt đất là một màu xanh rì. Núi Cảnh Sơn không lớn không nhỏ nhưng khắp nơi đều ngập tràn sức sống, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.

"Wow!!!"

Trên mặt Diệp Trì hiện rõ sự hưng phấn, thật ra bé có thể biểu hiện sự nhiệt tình hơn một chút nữa nhưng đến đây đã một ngày rồi mà thái độ của Diệp Quốc Thịnh vẫn không ôn hòa cho lắm nên bé không dám thỏa thích thể hiện ra ngoài mà chỉ nhìn khắp nơi với ánh mắt đầy vui vẻ.

Cuối cùng bé cũng chỉ là một đứa bé, dù có cố che giấu thế nào cũng chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ, Diệp Quốc Thịnh cúi đầu nhìn bé con Diệp Trì, ông phát hiện đứa bé này hình như không giống với Diệp Hoành Đào. Tuy nhạy cảm nhưng vẫn rất hoạt bát, năng lực tự chữa lành cũng rất mạnh, không biết sau này lớn lên có hư thân mất nết như ba nó không nữa!

"Ông nội ơi!"

Diệp Quốc Thịnh nghe thấy vậy thì nhìn về phía Diệp Trì.

Diệp Trì đang ngồi xổm ven đường, trong ngực đang ôm một con chó con màu đen, có lẽ vừa được sinh ra đã bị ném ven đường, mắt cũng chưa mở. Có lẽ bị lạnh nên khi Diệp Trì ôm thì nó rúc vào lòng của bé.

Diệp Trì ôm chặt chó con, nói: "Nội ơi, nó đáng thương quá! Chúng ta ôm nó về nhà được không ạ?"

Diệp Quốc Thịnh hỏi: "Con lấy gì cho nó ăn?"

Diệp Trì suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau này con sẽ ăn ít đi một nửa để lại cho nó ăn!"

Diệp Quốc Thịnh không đồng ý cũng không phản đối mà chỉ xoay người bước đi.

Diệp Trì ôm chó con trong lòng đi theo Diệp Quốc Thịnh.

Trong lúc Diệp Quốc Thịnh làm việc thì Diệp Trì đặt chó con xuống một bên rồi chạy đến giúp ông làm việc. Bé ra sức làm việc, đến khi công việc hoàn thành mới chạy lại ôm chó con và đi theo Diệp Quốc Thịnh về nhà!

Trên đường về Diệp Trì lấy cho chó con một cái tên, gọi là Đại Hắc, vì bò vàng tên là Đại Hoàng, Đại Hoàng có thể giúp ông nội làm việc, sau này Đại Hắc lớn lên cũng có thế giúp ông nội làm việc. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Diệp Quốc Thịnh nghe xong liền hỏi: "Diệp Trì, con thấy ông nội có tốt không?"

Diệp Trì ôm Đại Hắc nói: "Dạ tốt!"

"Ông không để ý đến con mà vẫn tốt sao?"

"Dạ!" - Diệp Trì gật đầu.

"Tại sao?" - Diệp Quốc Thịnh không hiểu nên hỏi.

"Vì nội không đánh con, nội cho con ăn cơm, đưa con lên núi chơi, còn cho con ôm Đại Hắc về nhà nữa! Ông nội rất tốt, con thích ông nội lắm!"

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, đơn giản đến mức làm cho một người lớn phải tự thấy xấu hổ.

"Ba!"

Phía trước có một tiếng gọi, Diệp Quốc Thịnh ngẩng đầu lên, là Diệp Hoành Vĩ

Diệp Hoành Vĩ nhìn Diệp Trì đứng sau lưng Diệp Quốc Thịnh một cái rồi mới nhìn về hướng ông và hỏi: "Ba, ba làm gì đó?"

Diệp Quốc Thịnh vào nhà, dựng cuốc lên vách tường rồi nói: "Đi trồng bắp, bây qua đây làm gì?"

Diệp Hoành Vĩ cũng đi theo vào: "Con đến nói chuyện của Diệp Trì!"

Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì, thấy Diệp Trì vẫn đang nhìn mình chăm chú nên ông nói: "Diệp Trì, con vào phòng Đại Hoàng chơi một lát đi!"

Diệp Trì gật đầu, bước từ từ vào phòng Đại Hoàng, bé đứng bên giường nhìn Đại Hắc đang ngủ say trong lòng. Bé nhạy cảm cảm nhận được là ông nội muốn đuổi bé đi, bé không muốn đi nhưng bé chỉ là trẻ con mà trẻ con thì phải nghe lời người lớn.

Bé thật sự hy vọng bản thân có thể lớn nhanh lên, nếu được thì vụt một cái lớn đến ba mươi tuổi, có vậy thì có thể tự mình sống. Hoặc là biến thành một ngọn núi sống ở đâu cũng được, không cần phải đi đâu, cũng không ai có thể đưa bé đi đâu, mà bên cạnh cũng có nhiều hoa cỏ, cây cối và chim chóc làm bạn. Cũng sẽ không sợ gió bão, không sợ sấm chớp cũng không sợ đêm tối!

Bé cúi đầu suy nghĩ và ôm Đại Hắc thật chặt vào lòng, bé lấy viên chocolate trong túi ra và nhìn nó. Lúc này ngoài sân có tiếng cãi nhau, rồi âm thanh cãi nhau dừng lại nhanh chóng, cửa phòng mở ra bé thấy Diệp Quốc Thịnh Và Diệp Hoành Vĩ cùng nhau đi vào.

Diệp Quốc Thịnh dịu giọng nói: "Diệp Trì, bác hai con đã liên lạc với bà ngoại của con, để bác hai đưa con về nhà bà ngoại nhé! Được không con?"

Diệp Trì không nói gì mà chỉ đến trước mặt Diệp Quốc Thịnh, đưa Đại Hắc cho ông, im lặng một hồi rồi mới nói: "Nội ơi, con để Đại Hắc lại cho ông nhé!"

Diệp Quốc Thịnh không nhận.

Diệp Trì nói: "Ông nội Trương nói chó rất trung thành, có lần ông nội Trương bị ngã ngoài hiên, là chó của ông đã gọi người đến giúp ông! Ông nội Trương nói một người già nên nuôi một con chó bên người!"

Hai tay Diệp Quốc Thịnh run run, ông đưa tay ra nhận Đại Hắc: "Vậy con nhặt con chó này là vì ông sao?"

Diệp Trì không lên tiếng, bé lưu luyến nhìn Đại Hắc chưa mở mắt, sau này bé không còn nhìn thấy Đại Hắc nữa rồi.

Lúc này Diệp Hoành Vĩ cũng đến, một tay ôm Diệp Trì, một tay xách balo của bé, hỏi: "Ba, chỉ có nhiêu đây đồ thôi sao?"

Diệp Quốc Thịnh chậm nửa nhịp gật đầu.

"Được, con biết rồi! Con đi đây!"

Diệp Hoành Vĩ ôm Diệp Trì ra khỏi phòng, bước ra sân.

Diệp Quốc Thịnh tay ôm Đại Hắc đi ra theo, nhìn bé Diệp Trì trong tay Diệp Hoành Vĩ, nhóc con vẫn cúi đầu không kêu một tiếng nào, ông không nhịn được mà gọi một tiếng: "Diệp Trì!"

Diệp Trì nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, đôi mắt đã đỏ bừng, miệng nhỏ mếu máo như muốn khóc, cuối cùng bé không nhịn được mà khóc ra, giọng trẻ con vang lên: "Nội ơi, hẹn gặp lại nội!"

___Editor: gõ đoạn cuối mà mắt cay xè, huhu bé ơi thương bé quá (((((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play