Muốn đuổi Diệp Trì đi sao ---

Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì, ông không nhịn được lại nhớ đến con trai út của mình - Diệp Hoành Đào - cũng là ba của Diệp Trì.

Từ nhỏ Diệp Hoành Đào đã là một người có vẻ ngoài đẹp và thông minh nhưng sự thông minh đó lại là khôn lõi. Cũng chính vì phần khôn lõi này mà khi học cấp hai đã bị những thành phần xấu lôi kéo, thế là suốt ngày con của ông chỉ làm những việc không nên thân, một bên ghét gia đình sao nghèo khó, một bên lại tìm cách lừa gạt tiền của ngươi nhà.

Lừa gạt không được thì bắt đầu trộm, bắt đầu từ trộm số tiền nhỏ sau đó trộm số tiền lớn, cuối cùng còn trộm cả tiền chữa bệnh của mẹ khiến bà tức chết! Ngày tang lễ của bà cũng không về, một tháng sau đó mới quay lại và tiếp tục đưa tay đòi tiền và nói rằng bản thân đã có con, muốn kết hôn nuôi con. Cuối cùng là Diệp Hoành Kiệt đã đứng ra đánh một trận, mọi chuyện ầm ĩ cả lên khiến cho người trong trấn Cảnh Sơn đều biết và kéo nhau đến xem chuyện xấu hổ của nhà họ Diệp. Thấy vậy Diệp Hoành Đào mới hùng hổ bỏ đi! Lần đi này kéo dài đến tận mấy năm cũng không thấy trở về!

Người trong trấn Cảnh Sơn đếu lấy Diệp Hoành Đào là tấm gương xấu và răng dạy con nhà mình, nếu không phải mẹ của Diệp Trì đưa bé đến đây thì Diệp Quốc Thịnh còn cho rằng Diệp Hoành Đào đã chết bên ngoài. Mẹ của Diệp Trì nói rằng bản thân bị Diệp Hoành Đào lừa, Diệp Trì lớn từng này tuổi cũng chưa gặp Diệp Hoành Đào mấy lần.

Thật đáng thương! Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Chỉ là khi nhìn thấy gương mặt Diệp Trì giống Diệp Hoành Đào đến ba phần thì ông không thích nổi, ông cũng chẳng muốn trả lời câu hỏi của Diệp Trì. Ông hút một hơi thuốc thật dài rồi từ từ nhả khói thuốc, bàn tay gõ ống điếu lên tảng đá vài lần, mấy vụn thuốc rơi ra, ông đưa tay nhặt lại rồi cho vào gói thuốc sau đó cầm tẩu thuốc đứng dậy và ho khan hai tiếng.

Diệp Trì nói: "Ông nội, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đó ạ!"

Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì và không nói gì, ông đem tẩu thuốc vỗ vỗ vào lưng một cái rồi xoay người vào cái chòi tranh. Trong chòi có đầy rơm khô, ông lấy một ít đem qua căn phòng mà vừa nãy Diệp Trì đã nằm và né cho con bò vàng, bò vàng thấy thức ăn nên quay đầu lại và ngậm cỏ nhai nhòm nhèm.

Diệp Trì nhìn một lúc rồi tò mò: "Ông nội ơi, không phải bò ăn cỏ sao? Giờ nó đang ăn gì vậy ạ? Là cỏ sao? Cỏ có màu vàng sao ạ? Cỏ màu vàng với cỏ màu xanh có phải là anh em không ạ? Ông nội ơi, bò to như vầy mà sao ông chỉ cho nó một ít cỏ vàng vậy, ăn vầy rồi nó có no không ạ? Nếu không no thì phải làm sao?"

Diệp Quốc Thịnh quanh năm chỉ sống một mình, đã quen với sự yên tĩnh, nay có thêm một đứa nhỏ cứ ríu ra rít rít bên tai làm ông không quen lắm nên ông xoay người ra khỏi phòng.

Diệp Trì cũng xoay người đuổi theo.

Diệp Quốc Thịnh ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời cũng dần núi rồi, lúc này mới qua tết không lâu, tuyết cũng vừa tan, vẫn còn là ngày ngắn đêm dài. Chốc nữa mặt trời mà xuống núi hẳn thì xung quanh cũng sẽ tối đen.

Năm nay tuổi ông cũng đã lớn, mắt không nhìn thấy rõ như trước nữa, trời mà tối thì ông nhìn gì cũng thấy không rõ. Thôi thì tranh thủ trời chưa tối nhanh nấu bữa cơm, nghĩ vậy nên ông đi nhanh vào bếp.

Nhà bếp nhìn qua rất gọn gàng và sạch sẽ, hút mắt nhất là mấy cái nồi và bếp củi. Mấy năm nay đã thịnh hành dùng bếp gas, bếp điện hoặc lò viba nhưng Diệp Quốc Thịnh vẫn duy trì thói quen sinh hoạt trước đây. Mỗi năm vào mùa thu ông thường đánh xe bò đến chân núi Cảnh Sơn nhặt lá cây hay cành khô chở về nhà làm củi nấu. Ông thấy nấu ăn bằng củi thì mới có hương vị, mấy loại bếp gas lò viba gì đó không thể so được.

Diệp Trì cũng không biết rõ mấy thứ này, từ trước đến giờ bé sống cùng mẹ trong thành thị, lần đầu tiên đến trấn nhỏ này. Thấy mấy thứ xa lạ trong bếp bé liền tò mò hỏi: "Ông nội ơi, đây là gì vậy ạ? Dùng làm sao và dùng để làm gì hả ông?"

Tai của Diệp Quốc Thịnh hơi bị lãng nên ông nghe không rõ.

Diệp Trì thấy ông nội chỉ làm chuyện của ông mà không trả lời bé một câu, bé hơi bối rối, không dám hỏi nữa mà chỉ đứng một chỗ nhìn Diệp Quốc Thịnh rửa tay, nhặt hành, rửa hành, gừng và tỏi, cắt gừng tỏi. Bé thấy Diệp Quốc Thịnh lấy một cái rổ đựng mì trứng đã được hong khô từ trong ngăn tủ ra, bé thấy Diệp Quốc Thịnh ngồi trước bếp nhóm lửa sau đó đứng lên xào rau.

Lửa vừa cháy lên thì ông nội cũng nấu ăn, một ít lá khô trong bếp sắp rơi ra ngoài, bà nội hàng xóm lúc trước từng nói lửa rất nguy hiểm, sẽ gây cháy nhà! Thế là bé lập tức đi tới học theo cách của Diệp Quốc Thịnh, đẩy lá sắp rơi ra ngoài vào trong bếp nhưng vì sơ ý thế là bàn tay nhỏ của bé bị lửa xoẹt ngang, bé "xuýt" một tiếng rồi cúi đầu nhìn ngón tay. Vừa nóng vừa đỏ! Đau quá! Bé đè chặt ngón tay lên quần áo thì lại thấy lá cây trong bếp đã cháy gần xong rồi.

Bé muốn học theo động tác của Diệp Quốc Thịnh dùng kẹp gắp lá cây bỏ vào bếp nhưng bé lại không biết dùng thứ này, còn nếu dùng tay thì lại sợ bị bỏng thêm lần nữa. Nhóc bé nhỏ của chúng ta chỉ có thể cẩn thận lấy một nắm là khô cho vào bếp rồi dùng cây gỗ đẩy lá vào sâu bên trong.

Diệp Quốc Thịnh vừa cho mấy vắt mì vào trong nồi nước đang sôi và đậy nắp lại, ông nhìn xuống thì thấy một bóng nhỏ xíu đang ngồi trước bếp cẩn thận canh lửa, ánh lửa chiếu lên gương mặt làm cho gương mặt nhỏ xỉu bỗng chốc đỏ ửng.

Có thể bếp quá nóng, mà thân nhiệt trẻ con lại nóng nên trước trán của Diệp Trì đã ướt đẫm mồ hôi. Trái tim Diệp Quốc Thịnh mềm xuống nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Diệp Hoành Đào trên mặt Diệp Trì thì ông lại không thích nữa.

"Đứng dậy đi, để ông làm cho!" - Diệp Quốc Thịnh bước đến trước bếp.

Diệp Trì ngẩng đầu lên, thấy mặt ông vẫn lạnh lùng như trước nên vội thả cây gỗ trong tay xuống, đứng dậy khỏi bếp và đi đến trước mặt ông nội. Bé cứ yên lặng nhìn Diệp Trì chụm lửa mãi đến khi mì luộc xong. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Diệp Quốc Thịnh lấy một chén mì nhỏ cho Diệp Trì, bên ngoài trời vẫn còn lạnh nên ông cũng không ra bàn cơm bên ngoài mà cứ ăn mì ngay tại bếp. Diệp Trì cũng ăn như ông nội, từ trước đến giờ bé chưa từng được ăn loại mì nào ngon như thế này, đã vậy còn nóng hôi hổi. Lúc sống với mẹ thì bình thường hai mẹ con sẽ ăn ở ngoài hoặc là tự pha mì gói, ăn một chén vẫn chưa đủ no nhưng bé không dám mở miệng xin thêm mà xoay người cầm chén đũa muốn đi rửa chén.

Diệp Quốc Thịnh lên tiếng: "Để đó đi, chút nữa ông rửa cho!"

Diệp Trì quay lại nhìn Diệp Quốc Thịnh, bé đặt chén xuống đứng bên cạnh nhìn ông nội rửa chén. Bé cứ đứng cạnh Diệp Quốc Thịnh, đi theo Diệp Quốc Thịnh.

Diệp Quốc Thịnh đi chòi rơm, bé cũng đi đến chòi rơm.

Diệp Quốc Thịnh cho gà ăn, bé cùng đi theo cho gà ăn.

Diệp Quốc Thịnh quay lại nhà bếp, bé cũng quay lại nhà bếp.

Diệp Quốc Thịnh nấu nước ấm rửa mặt và tay chân, bé đứng một bên nhìn.

Diệp Quốc Thịnh hỏi: "Con muốn rửa không?"

Diệp Trì nhanh nhẹn gật đầu: "Dạ có!"

Diệp Quốc Thịnh pha nước cho Diệp Trì, bé nhóc tự mình rửa mặt rửa chân, còn tự mình giặt đôi tất cho sạch, vì dáng người còn thấp không thể phơi lên dây đồ nên bé đành phơi tất lên song cửa sổ, cuối cùng loạng choạng bưng thay nước đi đổ.

Thấy Diệp Quốc Thịnh đi vào phòng có bò vàng, bé chạy đi theo, bé nghĩ ông nội đã chịu nói chuyện với mình rồi nên vui vẻ hỏi: "Nội ơi, vì sao nội lại ngủ chung phòng với bò vậy ạ? Phân bò không hôi sao?"

Diệp Quốc Thịnh thở dài: "Ngủ đi!"

Diệp Quốc Thịnh cởi quần bông ra, ngồi lên giường, xốc chăn lên và chui vào, ông co người nằm gọn lại một chỗ. Trong nháy mắt căn phòng trở nên im lặng, thi thoảng có nghe thấy tiếng bò đang nhai rơm, cái kiểu cảm giác thõa mãn khi đã ăn uống đủ no.

Diệp Trì đứng cạnh giường, nhìn điện thoại ở đầu giường không reo, một lúc sau bé mới ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn nhỏ xíu trong phòng, trong lòng bé hơi buồn. Bên ngoài có gió lạnh ùa vào cửa sổ làm cửa sổ va vào nhau kêu sàn sạt, bé nhóc lại hoảng lên, nhanh chóng cởi giày và áo ấm rồi chui vào trong chăn nằm cạnh chân Diệp Quốc Thịnh.

Vừa nằm xuống bóng đéh trong phòng "tách" một tiếng rồi vụt tắt, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối, thính giác của bé cũng trở nên nhạy hơn, bé có thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài. Cảm nhận được hơi lạnh trong chăn, bé mở to đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua khe hở bé tí bé nhìn thấy cành cây đong đưa như quỷ mị! Đêm đông dường như lạnh hơn!

Bé cũng thấy bản thân thật lạnh, lạnh rồi thì lại nhớ mẹ! Tuy mỗi ngày mẹ đều bận rộn, thường hay để bé ở nhà một mình hoặc đem gửi sang nhà hàng xóm nhưng ở đó có mẹ, hàng xóm bé cũng quen, họ dạy bé ghép vần, đọc một quyển sách dành cho thiếu nhi, trong sách nói "mẹ" là từ ngữ đẹp nhất trên đời.

Mẹ!

Bé nhớ mẹ, nằm trong bóng đêm bé cứ nhìn mãi về hướng điện thoại, mà Diệp Quốc Thịnh nằm cạnh điện thoại cũng không ngủ được.

Những năm gần đây, tuy cả nhà anh cả Diệp Hoành Kiệt luôn tìm đủ mọi cách để chiếm hời từ chỗ ông nhưng tiền trợ cấp của ông đều đã dùng hết cho bọn nhỏ từ lâu nên giờ ông không có tiền. Mấy năm nay ông cứ trồng trọt bán rau đều chỉ muốn tích cóp cho chính mình một chút tiền mua quan tài. Ông nghĩ ông cũng gần đất xa trời, sắp đến lúc đi tìm bạn già rồi, ông chẳng thể trông mong gì vào mấy người con nữa.

Dẫu sao thì người đã già dễ làm người ta ghét!

Con cái trưởng thành đều có gia đình riêng và gánh vác gia đình của chính mình, ông hiểu chuyện này, nhưng ông không ngờ khi đã bước một chân vào quan tài thì lại gặp phải cháu nội Diệp Trì, giờ ông phải làm sao đây?

Ông đã già rồi, không sống được mấy năm nữa. Từ sau khi Diệp Hoành Đào khiến ông thất vọng ba lần bảy lượt thì ông đã không còn tin mấy lời "nuôi con để dưỡng già" nữa rồi!

Thời trẻ ông luôn bận rộn và bỏ quên con cái, luôn thấy chúng là con của mình thì thể nào cũng sẽ đối xử tốt với mình! Suy cho cùng ông có bận cũng chỉ muốn cho con cái cuộc sống tốt và điều kiện học tập tốt hơn mà thôi, sau này khi lớn lên tụi nhỏ sẽ hiểu! Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Nhưng không ngờ, không ngờ...ông thấy bản thân dạy con thất bại vô cùng! Ông cũng không còn đủ sức để chăm lo hay gách vác cuộc đời của Diệp Trì. Hay là cứ để thằng lớn đưa Diệp Trì đi đi, đi đâu cũng được!

Haizzzz

Diệp Quốc Thịnh thở dài một hơi trong lòng, ông trở mình nắm nghiêng sang hướng khác, vừa trở mình thì ông nghe có một tiếng khóc yếu ớt vang lên. Ông cứ nghĩ do bản thân lãng tai nên không để ý mấy, ông nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng sao đó lại nghe thấy tiếng khóc yếu ớt như mèo con nức nở!

Chuyện gì thế này?

Diệp Quốc Thịnh nín thở lắng nghe, cuối cùng ông phát hiện đúng là ngoài tiếng bò đang nhai rơm thì có một tiếng khóc, hơn nữa là tiếng trẻ con khó, khóc rất đáng thương! Ông từ từ ngồi dậy, cố gắng lắng nghe tiếng khóc phát ra từ đâu, trong phòng tối đen ông dời ánh mắt xuống bên chân mình và xác nhận tiếng khóc từ nơi này vọng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play