Cậu nghĩ xem, sông ngầm chảy xiết, nhưng chỉ hướng về một tâm, nếu như giữa hai hồ có hai dòng nước chảy xiết ngược chiều nhau, nhất định không phải là sông ngầm, mà là một hồ lớn. Dưới đáy hồ có dòng chảy hình vòng, giống như xoáy nước. Vì vậy, tôi đã làm hai cái lỗ phía trên hai dòng chảy ở hai hồ cách nhau ba mươi cây số đó.”
Chúng tôi nhìn ông già mò tới mò lui dưới khay trà, lôi ra một cây bút đánh dấu. Bắt đầu đánh dấu lên vách tường. Cứ như phát rồ rồi. Thật rất giống bộ dạng lúc suy luận mọi việc của tôi năm đó, khiến người ta cảm thấy không có thuốc chữa.
“Tôi vẽ một vòng tròn đường kính là ba mươi cây số, trong vòng ba mươi cây số, tất cả hồ sâu bên dưới đều thông nhau, nhưng trong đó có hai hồ, chỉ cách mấy cây số, nhưng cho dù cậu có ném cái gì xuống, cũng phải mấy tháng sau mới xuất hiện ở đáy hồ khác.” ông già dùng bút gõ lên ký hiệu hai miệng hồ rất gần nhau. “Tôi có trăm mối không thể giải, tại sao vậy chứ?”
“Tại sao?” Bàn Tử hỏi.
“Tôi đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng, thật rất kỳ diệu, khả năng đơn giản nhất, tôi vẫn không nghĩ ra, tôi đã nghĩ nhiều năm, dòng chảy gì đó, bên dưới là mạng lưới sông như mạng nhện, làm rất nhiều giả thiết. Tôi đã không nghĩ đến, các người cũng sẽ không ngờ, đó là bởi vì…”
“Bởi vì có một vách ngăn.” Muộn Du Bình nhàn nhạt cắt lời ông cụ.
Ông già nghẹn một cái, Muộn Du Bình cầm lấy bút của ông cụ, trước cặp mắt chăm chú của ông, vẽ một đường cong giữa hai cái hồ trên tường.
Một vòng tròn đường kính ba mươi cây số, giữa có một đường cong, chia hai hồ ra hai phía.
“Tiên sư bố nhà nó.” Bàn Tử kinh ngạc nói: “Là một Thái Cực.”
Ông già nhìn Muộn Du Bình, “Thấy không. Tôi nói hồ ngầm là nhân tạo mà.”
“Hồ người chết là cái nào?” Muộn Du Bình nói.
Ông chỉ một chấm trong Thái Cực, nói ở chỗ này.
“Khi ấy là ngày nào?”
Ông già có chút mơ hồ, sửng sốt rất lâu, mới nói ra một ngày, là khoảng năm 1995. Muộn Du Bình nhìn về phía tôi, tôi biết hắn muốn làm gì, trong lòng tính toán: “Năm Ất Hợi.” nói xong liền lấy điện thoại ra bắt đầu tra tài liệu. Tra một cái liền hiểu.”Năm Ất Hợi Phúc Kiến trời nóng hiếm thấy. Hơi nước ngưng tụ, mực nước hồ ngầm giảm xuống, ép con cá kia ngoi lên từ dưới hồ ngầm.”
Muộn Du Bình nói: “Sau khi hết nóng trong núi hẳn đã có mưa to, mực nước dâng trở lại, không nóng được như năm đó, ông sẽ không thể câu được con cá này.”
Ánh mắt ông cụ lấp lánh nhìn Muộn Du Bình: “Vị tiểu ca này, điều cậu nói tôi cũng biết, cho nên, tôi muốn xuống câu, tôi muốn…” ông cụ dùng bút chỉ chỉ lên nét kia: “Cá nếu bị vách ngăn chặn, cho thấy vách ngăn sẽ trồi lên trên mặt nước hồ ngầm, tôi muốn ở trên vách câu nó, tôi muốn các người đưa tôi đi xuống. Thái Cực dưới đất không biết do ai thiết kế, nhưng nhất định là có huyền cơ, đoạt được huyền cơ gì, tất cả thuộc về các người, tôi chỉ cần đi xuống câu cá.” nói xong ông già lại nhìn tôi: “Đồng ý không? Các vị?”
Muộn Du Bình nhìn tôi một cái, tôi nhàn nhạt hỏi ông cụ: “Nếu quả thật như cụ nói, cụ đã từng tuổi này, trên cơ bản là có đi không có về, cụ biết không?”
“Tôi từng tuổi này, đã không cần lo lắng việc trở về nữa rồi, cái tôi cần nghĩ là lúc tôi ở lại nơi đó?” ông già nhìn hình vẽ trên vách tường, tựa như nhìn thấy kết cục của mình. “Các người cũng vậy thôi, một ngày nào đó, các người cũng sẽ cân nhắc xem mình muốn ở lại đâu!”
Tôi nhìn Bàn Tử, nhìn Muộn Du Bình một lúc, thầm nói không giống nhau, có một người không cần cân nhắc.
Búng ngón tay bảo bọn họ lại gần, đi ra ngoài cửa: “Ông đừng vội, bọn tôi đi bỏ phiếu đã.”
Ba người ra cửa, tôi xoa xoa mặt hỏi hai người: “Các anh thấy thế nào?”
Bàn Tử nói: “Cha mẹ cậu và Đại Hoa đều kẹt trên đường cao tốc, nghe nói mười tám xe tông liên hoàn, chúng ta còn có chút thời gian, chỉ có điều muốn đến nơi trước cha mẹ cậu, đưa ông già xuống đi. Đoán chừng hơi khó. Chúng ta cũng không có thiết bị lặn xuống nước.”
“Mấu chốt nhất.” Bàn Tử nói: “Có thể làm vách ngăn trong hồ ngầm, khẳng định không phải là hạng người bình thường, chưa chắc có tài bảo, nhưng mỗi lần đều cửu tử nhất sinh, cuối năm rồi, không nên tính toán.”
Tôi gật Bàn Tử nói: “Có tiến bộ, vậy ý anh là, chúng ta từ chối.”
Bàn Tử lắc đầu: “Tôi nói là, các cậu chớ đi, không nên tính toán, tôi đi cùng ông ta. Dù sao tôi không giống cậu còn có một đại gia đình, lão già cuối năm rồi muốn đi chịu chết, tinh thần vĩ đại nên được thành toàn. Nếu là vận khí tốt mò được chút tiền tài, chúng ta ở trong thôn mở một cái phòng tắm hơi, thích còn gì bằng.”
Tôi nhìn Bàn Tử, biết hắn khẩu thị tâm phi, Bàn Tử số tìm đường chết, khẳng định bị nhột, nhưng chủ yếu là, Bàn Tử không nỡ nhìn ông già cứ như vậy chết ở chỗ này. Tôi cũng vậy, nếu như trước còn có thể nhấc chân bỏ chạy, hôm nay nhìn ông già điên như vậy, thật đúng là không thể đi rồi, vạn nhất đêm giao thừa đột ngột chìm xuống hồ, chúng tôi không thể nào nói mình không có trách nhiệm.
Bàn Tử nhìn sắc mặt tôi không tốt liền an ủi: “Cậu yên tâm, tôi dẫn lão đến chỗ đó nghĩ vài cách, cái gì cũng không có, lão không xuống được, đùa lão mấy ngày cho lão hết hy vọng. Tôi không ra tay, lão làm sao có thể xuống được đúng không? Cậu tốt nhất cứ về ăn tết đi.”
Kiểu người như Lôi Bản Xương có khuyên cũng vô dụng, tâm ma trên người, Trần Bì A Tứ hơn 90 tuổi, còn không đến nỗi. Nhưng lúc này trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác không ổn rất lớn, từ Trường Bạch trở về, đã lâu lắm tôi không xuất hiện loại tâm trạng này. Vừa rồi thật không nên xuống xe, cứ đợi kẹt xe thì không có nhiều chuyện rắc rối như vậy.
Đang xốc hông, Muộn Du Bình nói: “Có đường bộ có thể đi xuống, nếu không sẽ không sửa vách được.”
Bàn Tử giật mình nhìn Muộn Du Bình, không ngờ hắn sẽ đứng về phía mình, tôi nói: “Hai vị lão đại, hôm nay là cuối năm đó, các người thương hại ông già đồng thời cũng thương hại tôi đi có được không.”
Muộn Du Bình không trả lời tôi, tôi hít sâu một hơi, Bàn Tử đưa tới một điếu thuốc, nói: “Ngô Tà, chúng ta rồi cũng sẽ già. Đến lúc đó, chúng ta muốn ở lại đâu? Tiểu Ca cũng sẽ đi theo chúng ta.”
——