Tôi đốt một điếu thuốc, nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ. Bàn Tử thức thời mở cửa sổ phía tôi ra một chút, khói thuốc tôi vừa nhả ra bị hút ra ngoài xe.
Anh ta mở rất chậm, Muộn Du Bình ngồi ở phía sau, chen chúc cùng đám hàng tết, lần này đi thăm rất nhiều người, tôi đã chuẩn bị rất nhiều đặc sản, thùng xe không chứa hết nổi.
Đây là một chiếc Nissan, độ thực dụng kém xa xe Kim Bôi của tôi lúc trước, nhưng tôi ở trên thị trấn, trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể mua được xe như vậy. Tuy rằng chủ xe vẫn bảo đảm động cơ được bảo dưỡng tốt, chưa bị mở ra bao giờ, nhưng chân ga vẫn làm người ta có cảm giác khó chịu, giống như đạp trên bông vải vậy.
Nếu muốn đi từ thị trấn ra ngoài vượt núi vào đến trong thành phố, đến thành phố là có thể lên ba cái đường cao tốc, đi mười mấy tiếng đồng hồ, từ cửa Phân Thuỷ phía nam vào Chiết Giang rồi tới Hàng Châu đón năm mới. Lúc đầu tôi cũng định đi như vậy, nhưng cuối cùng lại quyết định ở lại chỗ này, bởi vì bọn Tiểu Hoa nói muốn tới phía nam chơi, chắc bọn họ nghĩ Phúc Kiến là nơi rất ấm áp. Haha, cứ tới đi sẽ biết. Tôi thầm nghĩ, đường quay về thôn cheo leo lưng chừng núi, nhiều đoạn đường chiều rộng chỉ vừa một đường xe chạy, ngoài cửa sổ là vách núi vạn trượng, cực kỳ kích thích.
Một năm này rất lạnh, nước suối trên núi cũng đông lạnh thành băng, bao trùm khắp khe nứt trên sườn núi dọc đường. Lúc hút thuốc lá đưa tay đẩy kính xe, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ bên ngoài thấp đến phát đau.
“Lại nói tiếp, cậu năm nay ba mấy?” Bàn Tử đột nhiên hỏi tôi.
Tôi không trả lời, vặn nút một chai nước khoáng làm gạt tàn, giơ tay lên nhìn ngón tay mình, phần ngón tay tôi kẹp thuốc bị khói thuốc hun thành màu vàng đen lẫn lộn, đó là do hút thuốc lá rởm mà ra, thời gian ở trong núi, mang theo bao nhiêu điếu cũng không đủ, chỉ có thể mang lá tự cuốn. cũng không thể hoàn toàn dùng thuốc lá, chỉ vặt bừa một loại lá đậu ven đường, phơi khô rồi cuốn chung với thuốc lá, như vậy có thể hút được rất lâu. Mùi vị chẳng ra làm sao, nhưng so với cưỡng chế cai thuốc thì tốt hơn nhiều.
Phải cai được thuốc, tôi thầm nghĩ. Muộn Du Bình từ trong núi đi ra đã mấy ngày hôm nay, cũng là thời gian Phúc Kiến lạnh nhất, nhìn hắn trực tiếp dùng nước lạnh gội đầu ngoài sân, tôi cùng Bàn Tử đều thấy buốt óc. Chân tay chúng tôi đều đã yếu đi nhiều, cảm thấy thân thể suy nhược, hắn nhưng vẫn là cái dáng vẻ đó.
Ba mươi mấy đi, quên đi tuổi của mình, đây có lẽ là phương pháp duy nhất.
Đang nghĩ ngợi, xe chợt giảm tốc độ, chậm lại, tôi ngẩng đầu nhìn xe trên dường đã tắc thành một hàng dài, kẹt xe. Có thể thấy phía trước có một chiếc container lệch qua mép đường, một bánh xe chệch khỏi đường lơ lửng trên vách đá, toàn bộ trọng tâm xe hướng về vách núi, cảm giác như chỉ một cước cũng có thể làm nó lật luôn.
Xe lớn đi đường này phần lớn là muốn trốn phí cao tốc, đi đường này mà không chú ý, gặp thời tiết băng tuyết dễ gặp chuỵên không may.
Bàn Tử mở cửa sổ thò đầu ra ngoài, gió lạnh lùa vào trong xe, Muộn Du Bình cũng tỉnh. rụt đầu về xong Bàn Tử liền mắng: “Con mẹ nó, lại tắc đường, đoạn đường này tám trăm chỗ ngoặt, tôi nói đi xe máy được rồi, đi xe máy chúng ta đã lách được qua đàn cháu chắt chút chít nhà rùa này rồi.”
Xe dừng ở cuối hàng, rất nhiều tài xế đều đã xuống xe bên cạnh tập thể dục theo đài, có bác gái nông dân đem hàng hoá trên xe mình trực tiếp bày sạp mà bán, nói rõ tắc đường này không chỉ một chốc là thông. Tôi mở cửa xe đi xuống, đem tàn thuốc gạt vào chai. Không khí lạnh như băng làm đầu óc mơ màng của tôi ngày càng tỉnh táo.
Một bên đường là núi, toàn là vách núi, phía dưới là cây cối thưa thớt, có thể thấy phía sau núi là từng mảng từng mảng đồi núi, đại khái ngoài nửa dặm có thôn làng như ẩn như hiện trong khe núi. Đều là những căn nhà dùng xi măng vàng cùng ngói đen ảm đạm, có lẽ là thôn làng khá nghèo đói.
Tôi sờ thắt lưng, mở di động xem weixin, vừa thuận đường đi thẳng lên phía trước.
Bọn Tiểu Hoa đã xuất phát ở Bắc Kinh, trạm thứ nhất bọn họ dừng lại ở Hàng Châu thăm hỏi cha mẹ tôi cùng chú Hai, sau đó bọn họ đều lên xe tới chỗ tôi. Mẹ nó, tôi nghĩ dù cha mẹ tôi có nói gì cũng không sợ, chú Hai cũng muốn đến, chắc là không yên tâm về tôi. Vòng kết bạn trên weixin của Tú Tú xuất hiện một loạt những mặt hàng sắp tung ra trước Tết Nguyên đán, có tận 20 mấy dòng. Tôi nhịn xuống kích động chặn luôn Tú Tú, đành lặng lẽ ấn like mấy phát.
Mấy năm trước còn chưa có chat weixin, bây giờ đã dùng không rời.
Đi năm sáu phút đã đến bên cạnh container, hỏi mấy người tài xế tụ tập hút thuốc lá cạnh đầu xe chuyện gì xảy ra? Tài xế là người Đông Bắc, thường chạy xe ở vùng Quảng Châu và Phúc Kiến, xe là của mình, vẻ mặt buồn nản nói đụng phải con chim, run tay một cái xe liền chệch bánh. Cuối năm nay cũng quá không may mắn. Xe tải chết dí ở chỗ này, phỏng chừng sáu bảy giờ cũng không giải quyết được, cứu hộ gần nhất đến được đây cũng khó khăn, chỉ có thể an ủi vài câu. Quay về xe mình, tôi bảo Bàn Tử đậu xe sát vào lề đường, chẳng đùa được, đành làm phu khuân vác đi, đem hàng hoá vác lên, quay lại vùng phụ cận thôn làng tìm xe máy tới chở, đắt thì đắt vậy, bằng không cha mẹ đến rồi chúng tôi còn chưa tới.
Ba người xuống xe, xem xét hàng tết, mang đi toàn bộ là không thể, chọn vài món quan trọng, mỗi người mang khoảng 30kg, nếu như không phải hồi trước đã quen thì tôi nghĩ đây hẳn là một cái lễ mừng năm mới cực khổ nhất.
Chúng tôi đi ra đường cái, men theo núi đi xuống, đi vào một mảng rừng thưa thớt, hướng thôn làng đi tới.
Nhìn cự ly đại khái cần một giờ là có thể đi tới, thực tế đi nửa giờ, lên núi rồi lại xuống núi, cả người đổ mồ hôi, chúng tôi đi lên đường đất vào thôn, bên đường trồng đậu nành, bị chúng tôi giẫm hỏng không ít. Chuẩn bị vào thôn hỏi một chút của nhà ai để đền ít tiền.
Nhưng khi chúng tôi thực sự tới gần làng lại có chút luống cuống, bởi đi ngang qua mấy căn nhà đất, chúng tôi thấy cửa nhà đều đã mục nát sụp đổ. Trước cửa đều đặt nặng đồ cúng bọc giấy đỏ cùng lư hương, niên đại cũng rất xa xưa, tất cả đồ cúng đều đã mục nát đến mức chẳng nhìn ra là cái gì, chỉ thấy một lớp bụi dày bao phủ. Giấy đỏ đã phai màu theo nước chảy tràn xuống mặt đất như máu đỏ. Nếu chỉ một nhà thì cũng thôi đi, vài nhà đều có, có chút làm người ta sợ hãi.
Tôi nhìn thoáng qua Muộn Du Bình, sắc mặt hắn trấn định, hiển nhiên cũng hiểu được có phần khác thường, nhưng tuyệt không có hứng thú. Ba người cắm đầu tiếp tục đi vào thôn, tôi vừa cầu khấn đây không phải là một cái thôn bỏ hoang, vừa cầu khấn trong thôn có người có xe máy. Đi vào làng đến khu vực có nhà xi măng, tôi thấy gian bán quà vặt đầu tiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Bàn Tử lập tức đi tới, thấy trong cửa hàng có một thiếu phụ ôm con, mặc áo bông màu tím đang ngồi xem tivi, Bàn Tử đi tới gõ tấm thuỷ tinh trên quầy hàng, “Em ơi, cho hỏi thăm một chút.”
Thiếu phụ quay đầu lại, thấy chúng tôi mang hàng hoá đầy người, đầu đầy mồ hôi nhìn tới, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, bắt đầu dùng tiếng địa phương gọi lớn, rất nhanh sau đó từ trong buồn đi ra một bà cụ, chắc là mẹ cô ấy. Bàn Tử bày ra một khuôn mặt thật thà tươi cười, tiếp tục hỏi: “Chúng tôi không leo núi nổi, muốn tìm xe máy chở ra ngoài, chúng tôi sẽ trả thù lao, tìm xe máy.”
” “Xe máy?” Thiếu phụ mặt không đổi sắc nhìn chúng tôi, sắc mặt trắng bệch, tôi cũng lập tức bày ra vẻ mặt thật thà, quay sang bà cụ phóng điện.
Thiếu phụ tiếp tục không có phản ứng, bà cụ dùng tiếng địa phương nói với thiếu phụ, hai người nói chuyện một lúc, bà cụ hiển nhiên đã biết chuyện. Thiếu phụ chỉ về một hướng, nói: “Mẹ tôi nói trong ngõ kia có máy kéo, ông ấy sẽ chở hàng.”
Chúng tôi lập tức gật đầu nói cảm ơn, vượt qua quầy hàng đi vào cái ngõ kia, Bàn Tử lau mồ hôi lạnh nói: “Mợ nó, em gái kia thế nào mà giống quỷ vậy, một chút nhân khí cũng không có?”
“Khả năng trong thôn này đàn ông đều đi ra ngoài làm ăn, trong thôn quá vắng lặng, bình thường cũng chẳng buôn bán gì, luôn xem ti vi, dễ làm người ta mặt không thay đổi.” Tôi nói, chợt nhớ tới Vương Minh. “Hai ngày nữa người đi làm trở về có thể sẽ náo nhiệt lên.”
Ngõ rất sâu, chúng tôi đi vào, nhìn những cánh cửa sắt rỉ ngoèn bên ngoài những căn nhà xi măng, cũng không biết bên trong có người ở hay không, đi tiếp hai ba phút nữa, chợt thấy một bảng hiệu đơn sơ bằng gỗ treo trên cửa một căn nhà gạch.
Nhà trát bằng bùn vàng ở nông thôn rất đơn giản, thường có niên đại rất xa xưa hoặc là dùng để chứa nông cụ và nuôi gia súc. Thứ hai là nhà gạch cũ, phần lớn là nhà cũ bảo tồn khá tốt, có lẽ là nhà của địa chủ sau khi bị đánh đổ còn bảo tồn lại, gạch phần lớn là loại gạch xanh cổ, bởi vì quá xưa nên rất nhiều mặt tường đã rạn nứt, căn nhà này cũng vậy, khung cửa sổ gỗ bị phồng lên biến dạng cũng chứng minh điểm này.
Tấm biển gỗ kia hiển nhiên cũng đã tồn tại nhiều năm, mặt trên có mấy chữ thư pháp: dụng cụ câu cá Lôi Mi Liên
Cửa mở rộng, bên trong tối đen như mực, là một đại sảnh của gia đình nông dân truyền thống, có vài băng ghế dài, một cái bàn vuông đặt sát tường, trên tường là hình Mao chủ tịch và lịch bát tiên, trên bàn có một ít đồ cúng. Mặt đất gạch hơi lõm xuống, bên trên có rất nhiều thanh trúc cùng với vụn bào, bên cạnh có một ít thứ tương tự như dây sắt, giống như là dụng cụ gia công những cây trúc này, ngoài ra không còn vật gì khác.
“Là nơi này sao?” Bàn Tử hỏi tôi, tôi thầm nghĩ anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai.
“Lấy đâu ra máy kéo?” Bàn Tử lò dò đi vào: “Nơi này nghèo nàn như vậy sẽ có máy kéo sao?” Vừa định quay ra ngoài, bỗng thấy từ trong ngõ đi tới một ông cụ gầy gò, đứng ở sát tường, đeo một cặp kính lão, cau mày nhìn chúng tôi.
Chúng tôi cũng nhìn ông cụ, chậm rãi đi vượt qua.
Mắt ông cụ sáng ngời hữu thần, cũng không kiêng kỵ gì, không chớp mắt nhìn chúng tôi vượt qua, giống như đang quan sát kẻ trộm.
Tình hình này quả thực xấu hổ, Bàn Tử nhẹ giọng nói đi mau đừng nhìn ông cụ, chúng tôi lướt qua ông cụ, đuôi mắt nhìn tới ông cụ vậy mà theo sau, chúng tôi đi về phía trước, ông cụ cũng theo sát phía sau.
“Không phải muốn đánh cướp chứ?” Bàn Tử nói: “Nhìn trúng thịt sườn khô của chúng ta, tôi đã nói không nên tỏ vẻ giàu có mà.”
“Mẹ nó trông cũng phải 90 còn đánh cướp cái gì? Chúng ta trông rất yếu ớt sao?” Tôi nói: “Con mẹ nó anh đừng có đi nhanh, có lẽ người ta cho rằng chúng ta là kẻ trộm.”
“Kẻ trộm quái gì mà vác cả 200 cân trên người? Trộm vậy cũng quá tâm huyết đi.” Bàn Tử phi một cái. Chúng tôi đang chuẩn bị tăng tốc. Đúng lúc này, ông cụ bỗng nhiên mở miệng, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo hỏi: “Dù gì cũng mang tiếng bằng hữu, đi qua mà không giúp được à?”
Chúng tôi sửng sốt, dừng lại, lại thấy ông cụ nhìn Muộn Du Bình, cũng không nhìn chúng tôi, đi tới trước mặt: “Nhìn động tác bước đi của cậu, cậu làm nghề đó, đúng không?”