Chúng tôi ở sau núi, từ rừng thông bên cạnh nhìn ra những đỉnh núi liên miên vô tận. Tôi bùi ngùi, nơi này là Phúc Kiến đây, tôi thế nào cũng không ngờ được tôi lại ở đây một lần nữa dùng loại tâm tình này để quan sát hướng chảy của nước trên núi.
Vùng cảnh nội Phúc Kiến đồi núi liên miên bất tận, tục ngữ nói bát sơn nhất thuỷ nhất phân điền. Địa hình Phúc Kiến có thể thấy được, trước mắt chúng tôi là dãy Hoành Sơn nhìn không thấy điểm cuối, nhưng dãy núi này đại thể cũng không cao không thấp, nhưng hình dáng tương tự, khó phân biệt, ngoại trừ nhiều núi, hệ thống sông của vùng cảnh nội Phúc Kiến cũng hết sức kinh người, phần lớn hệ sông ở Phúc Kiến đều bắt nguồn từ cảnh nội. Hệ thống sông nước ở Trung Quốc tương quan chặt chẽ với long mạch và phong thuỷ Trung Quốc, nhưng hệ thống sông ở Phúc Kiến thường bắt nguồn từ vùng núi chảy trực tiếp vào biển, đồng nhất với phong thuỷ. Tôi tìm kiếm tài liệu trên internet, trong tự điển thời Hán của Hứa Thận “Thuyết văn giải tự” có nói: “Mân, Đông Nam Việt, loài rắn.”, nghĩa là người Mân sùng kính loài rắn, trước đây nơi này có bộ lạc Thất Xà, làm tôi tương đối hứng thú, nhưng lại không nói tới quái ngư.
Lúc này có rắn chắc cũng đã lạnh chết rồi.
Tôi đốt thuốc, rùng mình: “Bắt đầu đi.”
Bàn Tử rút khoan ra, mang găng tay lao động vào, nhìn cánh rừng nhỏ phía sau đều là thông đuôi ngựa, vùng núi phụ cận nơi này đều là cây bụi và rừng nhỏ, những cây thông đuôi ngựa này rất tươi tốt, có lẽ cũng đã sinh trưởng được hơn hai mươi năm, là do con người trồng lên.
12 năm trước có người trồng rùng ở đây, không hề hợp logic, đó là vì nơi này thực sự quá gần làng, cổ mộ dưới cánh rùng nhất định có đá phiến, chắc chắn phải cho nổ mìn, trực tiếp nổ mìn sau núi nhất định sẽ bị đánh chết tươi. Từ hơn mười năm trước đã bắt đầu trồng rừng làm yểm hộ, chắc chắn không phải loại kẻ trộm thông thường.
Không có trang bị, Bàn Tử đành phải dựa vào mũi khoan cùn, cũng may có cánh rừng này che chắn, chúng tôi làm chẳng có chút nào thấp thỏm. Không bao lâu, Bàn Tử đã tìm được chỗ đó, vài xẻng cắm xuống phía dưới, gạt đống đất nguỵ trang phía trên, đạo động liền lộ ra.
Tôi hít sâu một hơi, cái hố đã cũ, đạo động mấy năm trước, bên trong nhất định là trống rỗng, chỉ là bẩn thỉu. Tôi cùng Bàn Tử Muộn Du Bình kéo tảng đá lên, Bàn Tử vần ra.
Hắn vừa lải nhải mắng chửi, vừa cởi áo khoác ra, đánh bật lửa dò xét phía dưới đạo động. Tôi muốn cùng Muộn Du Bình so nắm tay một chút. Muộn Du Bình nhìn nắm tay của tôi, lại nhìn sang tôi, không hiểu vì sao tôi còn muốn tiếp tục phân thắng bại với hắn, chậm rãi rút tay ra.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT