Câu cá?” Bàn Tử hớp một hớp trà: “Hai mươi năm? Cái loại cá gì vậy? Hai mươi năm ngay cả Long vương cũng câu lên được ấy chứ.”

Ông cụ bỗng cười, nhìn cần câu treo khắp tường nhà mình, “Hai mươi năm này không phải chỉ để câu, phần lớn thời gian dùng để tìm mồi câu, con cá kia mồi câu bình thường sẽ không cắn.”

Tôi từng nghe qua một ít chuyện trong nghề câu, do dự một chút, đốt một điếu thuốc, nói: “Câu cá tôi cũng từng câu, không tính là lành nghề, nhưng cũng không tệ, bất quá nghe nói rất nhiều tay câu ở nước ngoài, lợi hại nhất là làm mồi câu đặc biệt, mỗi người đều có bí kíp gia truyền.” Bàn Tử gật đầu: “Bàn gia tôi cũng câu cá, tôi còn dùng thuốc nổ đây, cụ à, có chuyện gì cụ cứ nói thẳng ra, đừng lừa chúng tôi. Chúng tôi đã bị người ta lừa mấy chục năm, không còn hơi sức chơi đùa nữa đâu.”

Ông lão tuyệt không sốt ruột, mà lại pha một loại trà khác, tôi chột dạ, thầm nghĩ ông cụ này chẳng lẽ đã sắp xếp xong xuôi thời gian chờ xe máy, để cho bọn họ đợi chúng tôi nói chuyện xong mới đến đây. Mợ nó, cái thôn tôi ở gì cũng không có, nếu cha mẹ tôi tới trước mà tôi không có mặt, đoán chừng chú Hai không lôi tôi về là chuyện không thể.

Vẻ sốt ruột trên mặt tôi ông cụ lập tức nhìn ra, vỗ vỗ tôi nói: “Xem tình hình thì cậu có vẻ là đương gia, đương gia không thể mất bình tĩnh, cậu xem vị tiểu ca này, tuyệt không sốt ruột.”

Ông cụ chỉ Muộn Du Bình, Muộn Du Bình vẫn còn đang đánh giá những cần câu kia. Gần đây hắn quá im lặng làm tôi phát sợ. Sợ hắn im lặng quá là mắc cái bệnh tâm lý gì đó.

Tôi nói với ông cụ: “Anh ta mà sốt ruột sẽ doạ chết cụ, cụ à, cháu cũng muốn nói thật, có lời gì cụ cứ nói thẳng. Sắp hết năm, ở nhà cháu còn có cha mẹ già đang đợi.”

Trong ánh mắt ông cụ hiện lên một tia ảm đạm, trầm mặc một chốc lát, thở dài: “Được rồi, thực không dám dấu diếm, tôi mong các cậu giúp tôi đào một cái mộ, trong quan tài có một thứ có thể dùng chế loại mồi câu đặc biệt.”

Tôi cùng Bàn Tử liếc nhau, Bàn Tử ho khan một tiếng: “Ghê gớm nha lão nhân gia, cụ đây là không biết tiếng lóng một lời hai nghĩa sao, thực không dám dấu, Bàn gia tôi!” Bàn Tử vỗ ngực một cái: “Là người cuối cùng mù chữ ở Trung Quốc, nghe không hiểu.”

“Cũng không phải tiếng lóng, tôi đang nói thẳng.” Ông cụ nghiêm mặt nói: “Vì thế tôi mới bảo các cậu nghe tôi nói hết đã, bằng không những người thường như các cậu nghe sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.”

Tôi cùng Bàn Tử liếc nhau lần thứ hai, Bàn Tử nháy mắt, ý là: Vì xe máy, nhịn.

Tôi thầm than một tiếng, trong long đã chuẩn bị xong một tràng thao thao bất tuyệt, Bàn Tử nói với ông cụ: “Vậy cụ từ từ nói, chúng tôi nghỉ ngơi một chút.”

Từ lúc đó, ông cụ mất hai tiếng để kể lại cho chúng tôi việc ông đã từng trải qua.

Từ sự việc phát triển về sau, vô luận như thế nào, nghe được câu chuyện này vẫn là hết sức thú vị, không ngại kể ra toàn bộ ở đây, tôi sắp xếp lại câu chuyện một chút, đầu tiên phải biết một ít kiến thức về câu cá.

Câu cá là một hoạt động có từ rất lâu, trong thơ ca cổ, câu cá được nhắc đến như một việc rất tao nhã, dựa theo những câu chuyện xa xưa nhất, thời kỳ Khương Tử Nha đã cho thấy rất rõ, câu cá là một hoạt động cực kỳ phổ biến, hơn nữa không chỉ để buôn bán, còn có tác dụng giải trí.

Trong thơ ca lý giải câu cá, thường thường là ở bản thân hành động câu, chủ ý càng thêm sâu xa, nhưng thực sự người câu cá đại khái có thể hiểu được kiến giải của tôi, câu cá, từ cơ sở mà nói, là một trò chơi đấu trí giữa người và cá.

Chỉ số thông minh của con người hơn xa loài cá, vì thế nếu nói riêng về kỹ xảo đánh bắt, cá tuyệt đối không phải là đối thủ của con người, nhưng câu cá là một trò chơi xảo diệu với quy tắc công bằng, cá ở dưới mặt nước, con người chỉ có thể qua phương thức vô cùng đơn giản là cần câu, đọ sức với cá. Đây giống như là thiết trí cạm bẫy để săn thú trong sương mù dày đặc.

Loại sức hấp dẫn này hiện tại trong tìn huống tư liệu phong phú đã bị yếu bớt rất nhiều, nhưng nếu chúng ta tưởng tượng cổ nhân khi mới bắt đầu câu cá, quăng dây xuống nước, dưới mặt nước hoàn toàn là một thế giới khác, anh căn bản không biết sẽ câu lên được cái gì, loại hiếu kỳ và mong đợi này là cực kỳ kích thích.

Ông cụ này tên là Lôi Bản Xương, biệt hiệu là Bát Câu Tử, trong giới câu cá căn bản có địa vị giống bình tam môn trong Lão Cửu Môn.

Lôi Bản Xương đam mê câu cá nhưng không thích tranh tài ở ao hồ, ông cụ sống chủ yếu nhờ vào đánh bạc, người yếu thích câu cá xuất phát lúc mặt trời mọc, mặt trời lặn quay về, đặt tiền cược đánh bạc. Ở Hồ Bắc một đời, tiền đánh bạc đã rất lớn, về sau lạc thú câu cá lại bị lạc thú đánh bạc thay thế.

Mãi cho đến hai mươi năm trước, hay là hơn hai mươi năm, ông cụ cũng không nhớ rõ, khi ông cụ đang cùng bạn bè trao đổi cá thác, tình cờ nghe được một việc, nghe nói một thời gian khi câu cá trong một khe núi ở Phúc Kiến đồng thời xảy ra những vụ án mạng kỳ quái.

Khi đó có một đám bạn câu đi bộ đường xa đến vùng núi Phúc Kiến, khi dừng lại ở một khe núi để câu cá thì câu được một loại quái ngư, bởi lúc đó họ câu giữa suối, chính là đi vào khe núi, vừa nghỉ mát vừa câu cá, vì thế cho nên khi gặp chuyện không may cũng không có ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, liên tiếp chết ba người, thi thể bị cuốn vào trong khe núi, không có cách nào tìm được.

Lúc đó Lôi Bản Xương vừa nghe liền biết dưới khe núi này nhất định liên thông với mạch nước ngầm, nếu không bọn họ cũng sẽ không lội xuống suối câu. Tiếp theo ông cụ đã có thể mô phỏng ra kết cấu đáy nước trong khe suối, đáy nước trong khe núi nhất định có rất nhiều động lớn, cực kỳ sâu. Độ rộng hai bên khe núi rất lớn, chứng tỏ rằng sơn thể có vết nứt, nếu như không lội suối đi vào sẽ không thể quăng dây câu đến nơi sâu nhất.

Đám nhóc này là muốn câu cá lớn dưới đáy đầm, cá ở mạch nước ngầm trong núi có đôi khi lớn như yêu quái, nhưng ông cụ còn chưa từng nghe nói có loại cá có thể kéo người xuống nước rồi giết chết. Thời điểm đó, ông cụ giống như một cao thủ võ lâm nghe được có đối thủ đáng gờm, bỗng nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play