Nhiều năm như vậy, cũng không phải rất hay có người sẽ ở ngang đường mà hỏi chúng tôi vấn đề này, đặc biệt còn dùng tiếng lóng, bất quá ông cụ này dùng tiếng lóng nửa nọ nửa kia, nghe chẳng hiểu ra sao. Động tác bước đi của Tiểu Ca không giống người thường, nếu như có thể từ động tác bước đi nhìn ra đầu mối gì, ông cụ này tất nhiên cũng là lão tiền bối, không thể thất lễ. Bởi vì ông cụ nói tiếng phổ thông giọng Phúc Kiến cực kỳ khó hiểu, nếu như không phải trong thời gian này tôi cùng ăn cùng uống với thôn dân thì căn bản không thể nghe hiểu hệ thống phương ngôn phức tạp ở đây, nhưng để tiện cho tự thuật, tôi vẫn dùng tiếng phổ thông để ghi lại lời nói của ông cụ.
Nếu là năm đó, khả năng là chúng tôi cũng sẽ dùng tiếng lóng để đáp lời, hôm nay vân đạm phong khinh, lão tiền bối hay là hắc sơn lão yêu tôi cũng không quan tâm, vả lại nghề này cũng không còn được như quá khứ, rất nhiều thanh niên đã sớm không sa vào cái nghiệp cũ này, Tiểu Ca tất nhiên cũng hiểu rõ, lắc đầu nói với ông cụ: “Không phải.” Liền quay đầu rời đi.
Ông cụ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Bàn Tử khoác vai Muộn Du Bình, lặng lẽ ra hiệu ghê gớm. “Được lắm, giữ nguyên bộ dạng này.”
Trong lòng tôi cười thầm, xoay người đuổi theo bọn họ, thân thể ông cụ kia vậy mà rất tốt, vài bước đã chạy tới trước mặt chúng tôi, tiếp tục nói với Tiểu Ca: “Tiểu tử, tôi không nhìn lầm, người thường không nhận ra, nhưng tôi đã giúp việc cầm đèn năm mươi mấy năm, mùi vị trên người cậu, tôi vừa ngửi đã biết cậu đang làm gì.”
Tôi cùng Bàn Tử liếc nhau, thầm nghĩ ông già này đúng là không bỏ qua, Bàn Tử nói: “Cụ à, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, còn muốn nhanh về đón năm mới, không giúp cụ một tay được đâu.”
Ông cụ trừng mắt nhìn Bàn Tử: “Lão đại mấy người còn chưa nói gì, anh cái đồ gà mờ biết gì mà nói leo!”
Ông cụ nói lời lẽ hùng hồn, Bàn Tử lập tức nổi giận: “Mẹ nó con mắt nào của ông thấy tôi là gà mờ? Bàn gia đây là tam sơn ngũ nhạc…” Tôi lập tức can Bàn Tử, chợt nghe ông cụ nói tiếp: “Anh bạn, vào nhà xem một chút sẽ không hối hận, chẳng qua tôi không sao làm được, bằng không chuyện tốt bực này tôi cũng sẽ không để các cậu vớ bở.”
Tôi nghe mà chột dạ, thầm nghĩ chỉ đi tìm xe máy, chẳng lẽ còn gặp phải lạt ma ở ẩn? Đáng tiếc đã rửa tay gác kiếm, bằng không chuyện này tôi nhất định sẽ tham gia.
Vừa định từ chối, quay đầu nhìn Bàn Tử, đã thấy Bàn Tử mắt bốc hung quang, mặt toát ra dáng vẻ “Chơi luôn!”. Tôi vỗ bả vai Bàn Tử, nhắc nhở hắn: “Cơ hội trước sau vẹn toàn, cả đời không có nhiều.”
Bàn Tử thở dài một tiếng, ông cụ lúc này lúc này mới ý thức được, trong ba người chủ sự là tôi, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi bỗng thấy thật phiền toái, đang muốn một lần trực tiếp từ chối, ông cụ kia liền giơ tay ý bảo tôi đừng từ chối: “Như vậy đi, tôi giúp các cậu tìm xe máy, các cậu vào nhà uống chén trà, đợi một chút, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện cho các cậu. Nếu các cậu vẫn không có hứng thú, tôi cũng không ép buộc được. Tôi rất quen thuộc thôn này, nếu tôi không đưa các cậu ra ngoài, các cậu chỉ có thể tự đi, đường này cũng không dễ đi, các cậu nghĩ cho kỹ.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, tuy nghe buồn cười, nhưng những lời này quả thực bắt đúng mạch của chúng tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn ông cụ, tôi đã không còn là loại người nghĩ tình huống này rất thú vị nữa, muốn nổi cáu lại phát hiện hông mình đang kêu thảm thiết, khớp xương ma sát với thịt sườn khô trên lưng, ép đến mức sắp gãy xương.
Suy nghĩ vài giây rốt cục tôi cũng thoả hiệp, vì xe máy, tôi sẽ bỏ qua tôn nghiêm của một người đã rửa tay chậu vàng, vì vậy gật đầu: “Xin giúp chúng tôi tìm xe máy, cảm ơn cụ.”
Ba người chúng tôi đi theo ông cụ, vào căn nhà cũ treo biển “Dụng cụ câu cá Lôi Mi Liên” kia, thì ra gian nhà gạch này chính là của ông cụ, không biết tên ông tôi có phải là Lôi Mi Liên hay không. Họ Lôi là một họ lớn của dân tộc Xa ở vùng này, ngược lại cũng không có gì ngạc nhiên.
Bên trái bàn vuông có cửa, trong cửa là buồng trong, đi vào nữa là một cái sân sau, đại bộ phận nhà cũ đều có kết cấu như vậy.
Ông cụ dẫn chúng tôi vào gian trong, bật đèn sợi đốt lên, cả gian nhà u ám tràn ngập ánh sáng ấp áp, nhưng vẫn âm u như cũ. Đầu tiên ông cụ gọi một cú điện thoại bàn, dùng tiếng địa phương nói vài câu giúp chúng tôi tìm xe máy. Chúng tôi nhân cơ hội quan sát, giáp tường kê một cái giường, trên một mặt tường khác treo đầy thanh trúc to nhỏ đủ loại, treo đến mấy lớp, tôi nhìn kỹ thì phát hiện đó đều là cần câu cá.
Tôi thích câu cá, nhìn những cần câu này, trong lòng hơi ngờ vực, nhìn ra được mặc dù đều làm từ trúc, nhưng những cần câu này làm tôi có cảm giác hơi khác lạ. Quay lại nhìn Muộn Du Bình, hắn cũng đang yên lặng đánh giá những cần câu này, không nhìn ra đang suy nghĩ cái gì.
Mép giường đặt một bàn trà, bộ đồ trà là loại thường thấy ở Phúc Kiến, người Phúc Kiến thích uống trà cả nước đều biết tiếng, bộ đồ trà của ông cụ cũng không tính là đáng giá, nhưng nhìn cũng rất lịch sự. Bên cạnh bàn trà có mấy cái ghế thấp, chúng tôi ngồi xuống, bỏ hàng hoá ra, người lập tức nhẹ nhõm. Lại uống vài chén trà nóng, gò má lạnh ngắt cũng bắt đầu thông máu.
“Nhìn như cụ bán cần câu phải không.” Bàn Tử thấy vấn đề xe máy đã được giải quyết, tâm tình khoái trá, nhìn trên tường bốn phía đầy cần trúc, hỏi.
“Không, những cần câu này đều là của tôi.” Ông cụ nói: “Không dối gạt các cậu, tôi cũng không phải người bản địa, tôi sống ở thôn này đã hai mươi năm, tôi tới nơi này là để câu một con cá.”
________