Sáng hôm sau khởi hành, tôi điên đảo trong trạng thái trộn lẫn giữa thư giãn và khẩn trương, bởi vì nửa năm qua, cơ thể của tôi đã hoàn toàn thả chùng xuống, trong hoàn cảnh như vậy cơ thể tôi đã làm tôi theo bản năng bắt đầu điều động hệ thần kinh thong thả trở lại, bây giờ lại muốn sục sôi như trước.
Trên đường, Bàn Tử xem đi xem lại ảnh chụp cá trong di động hôm qua, híp mắt lại, cá đã biến thành ảnh cá, chứng cứ duy nhất cho sự tồn tại của con cá đó tôi hôm qua chính là tấm hình này, không hiểu sao Bàn Tử vẫn còn xem xét nhiều như vậy.
“Anh không ăn được đầu cá thì không cam lòng phải không, hay anh là đồ biến thái, ngay cả cá cũng không tha?” Tôi hỏi.
“Cậu biết quái gì, muốn học tập phải từ chi tiết để phát hiện ra đầu mối.” Bàn Tử nói: “Vừa nhìn cũng biết Thiên Chân cậu chẳng biết tí mù nào về kiến thức lao động sản xuất, cũng khó trách, cậu sống như tiểu thiếu gia trong thành phố, có thể phân biệt lợn với dê đã là không tệ rồi.”
Trong mắt Bàn Tử có lẽ tôi mãi mãi là một tiểu thiếu gia. Tôi đi tới, nhìn hắn phóng to tấm ảnh, nhìn vết thương trên mình cá.
“Rốt cuộc là sao?” Tôi túm lấy hắn: “Đừng có ra vẻ nữa cho tôi nhờ, ngay lập tức, ngay lập tức, nói cho tôi biết right now!”
“Sao cậu không tự đi mà nhìn, vết thương ở chỗ nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play