Dây câu của ông cụ còn chưa động, chúng tôi không có cách nào rời đi. Ba người ngồi trên vách núi, mây vẫn trôi trên bầu trời nhưng chẳng ai nói câu gì, chỉ nhìn trời chiều dần buông, chiếu vàng trên đá núi.
Gió không lớn nhưng khí trời thì lạnh, ba người xúm lại một góc, làm tôi nhớ lại rất nhiều rất nhiều thời gian như vậy. Trước đây, trong lòng ai cũng mang một gánh nặng không thể không làm, nhưng giờ trong lòng rỗng tuếch, chẳng có cái đếch gì.
“Đẹp tuyệt! Lúc trước từng đi qua bao nhiêu sông núi, thế quái nào chưa từng dừng lại ngó một lần?” Bàn Tử nói.
Đúng thế, đẹp tuyệt. Mặt trời chậm rãi hạ xuống đường chân trời. Tôi bật di động, nơi này không có tín hiệu nên pin vẫn còn đầy. Tiện tay bật một bài nhạc không lời, sau đó liền dựa vào Bàn Tử ngủ thiếp đi. Trên người tên này có một mùi đặc biệt pha trộn giữa mùi thuốc lá và dầu trơn. Sau ba tháng sống nơi hoang dã thì trên người ai cũng có thứ mùi này.
Từ sau chuyến đi núi Trường Bạch, không còn phải ngủ ở ngoài trời. Trước kia, cứ mỗi lần sắp chợp mắt, tôi đều ước ao đừng phát sinh thêm bất cứ chuyện gì, kể cả  có là trong mơ. Giờ thì kiểu, mong cho mọi chuyện sẽ không tái diễn lần nữa.
8 giờ tối, sau khi trời trở lạnh, tôi bị rét nên mò dậy, thấy Bàn Tử vẫn còn ngủ há mỏ. Muộn Du Bình không còn ngồi cạnh chúng tôi. Xoa xoa mặt mày, tôi đốt một điếu thuốc rồi đẩy Bàn Tử ra, đứng dậy, liền thấy bên hồ sâu có hai ngọn đèn câu cá, kỳ thực chính là đèn mỏ không thấm nước, Muộn Du Bình đang xách lên giúp ông cụ soi mặt đầm. Ông cụ già vẫn ngâm chân trong nước, đang xoay ổ trục, cuộn đoạn dây câu.
“Sao rồi?” Tôi đi xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play