Lúc tôi trèo đã thầm nghĩ tôi không có khả năng bay lên, tuy là lực nhảy bật lên không mạnh được như vậy, nhưng dây chằng của tôi vẫn lỏng lẻo như cũ, khoá huấn luyện cấp tốc của Hắc Hạt Tử năm đó đến bây giờ vẫn có thể cho tôi nắm trong tay cơ thể của chính mình như xưa, chỉ là tôi không cần phải làm như vậy.
Rõ ràng tôi có thể trèo lên, tại sao lại phải nhảy.
Tôi bám thân cây, Bàn Tử cố sức đẩy tôi lên, Lôi Bản Xương ở bên dưới hỏi: “Mấy người lên cây hết để làm gì vậy?”
Bàn Tử nói: “Ông không hiểu thì ngậm miệng, đây là đang tìm đường cho ông đó, đừng phá hoại linh cảm của chúng tôi, thức thời thì ông đi bắt con cá về đây cho chúng tôi ăn mừng.”
Ông cụ nghe xong cái hiểu cái không gật đầu, vội vàng đi ra, tôi kéo Bàn Tử lên, hai người tiếp tục trèo ra tán cây, thấy Muộn Du Bình đang dựa vào một nhánh cây, nhìn sơn thế bốn phía.
Tôi giả vờ không thở mạnh, ung dung trèo lên dựa vào một nhánh cây khác. Bàn Tử nhìn nhìn kích thước cành cây, ngồi xuống ngay trên chạc cây. Tôi vừa mới pose xong dáng vẻ quan sơn định vị, Muộn Du Bình chợt nhìn thấy cái gì, hắn đi lên một cành cây vươn ngang rất dài, đi tới ngọn cây, trong nháy mắt cành cây bị đè uốn cong. Hắn ngồi xổm xuống níu lại cành cây, nhảy xuống tảng đá trên bờ đầm, thuận tiện bắt một chiếc lá, ném xuống hồ sâu.
Lá cây bay xuống, chậm rãi phiêu phiêu bay xuống mặt đầm, tôi cùng Bàn Tử liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ tôi còn chưa nhìn xem nó ra làm sao, giờ lại leo lên leo xuống là muốn cái mạng già của tôi phải không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT