[ ÁNH TRĂNG DƯỚI NƯỚC, CHU SA TRONG TIM] - Phần 3/5

(*) Tên truyện do editor đặt, vui lòng không reup truyện.

Tác giả : 吃西瓜不吐西瓜皮

____________________________________

11.

“ Nhìn đủ chưa ?”

Giang Úc Nhiễm liếc mắt nhìn tôi. Đôi mắt ấy vốn nên rạng ngời, rực rỡ, nhưng hiện tại ngập tràn hận thù.

“ Mỗi khi tôi nhìn thấy cái tay này, tôi đều nhớ tới cô”

“ Tôi luôn tự nhủ, tha thứ cho cô, cô quá sợ đau, cô chỉ là lựa chọn một cách sống không đau đớn mà thôi”

Tôi không biết nên nói với anh thế nào, thực ra tôi sống không tốt chút nào.

Ít nhất là không tốt như những gì anh nghĩ.

Mỗi giây mỗi phút tôi đều hối hận, tại sao tôi không chế.t trong đêm tuyết ấy ?

Tài xế khởi động xe, cảnh vật vụt qua ô cửa nhỏ.

Tôi cưỡi ngựa xem hoa 7năm. Tôi không rõ những gì tôi làm là đúng hay sai.

Nhiều lúc, tôi cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi.

Tới bây giờ, mỗi lần quay đầu nhìn lại đoạn thời gian âm u gian khổ kia, tôi cảm giác như tất cả chỉ như một trang nhật ký.

Ha.

Còn sống cũng tốt.

Ít nhất tôi vẫn được ở bên cạnh anh.

Giang Úc Nhiễm đốt một điếu thuốc.

Khói thuốc mịt mù. Tôi biết rõ tôi nên nói gì để anh tha thứ, thương hại mình. 

Thật ra tôi không nói được.

Tôi nói thật, anh cũng không tin.

Sau khi tôi vứt bỏ cún con, anh không còn tin tưởng ai nữa.

“ Thịnh Mạt, tại sao cô vẫn còn sống ? Cô đáng chế.t”

" Đúng vậy, tôi đáng chết" Tôi nói.

Không biết câu nói này chọc giận anh chỗ nào.

Anh lạnh lùng bóp cổ tôi.

Khuôn mặt anh tức giận, lông mày nhíu lại.

“ Thịnh Mạt, cô dựa vào cái gì tự làm nhục mình như thế ?”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng anh kể từ ngày hôm đó.

Tôi khó khăn nói:" Trước giờ tôi không có quyền lựa chọn."

Anh hận tôi.

Nếu như tôi sống tốt, anh sẽ hận tôi bỏ rơi anh, hận tôi ham muốn quyền lực, sợ chết.

Nhưng tôi sống không tốt, sẽ khiến anh cảm thấy nhục nhã.

Anh từng yêu thương loại người hạ tiện như tôi.

Anh từng coi tôi như bạn đời, muốn bên tôi nốt quãng đời còn lại.

Anh buông lỏng tay: “ Cô có. Trước giờ không ai ép buộc cô”

Tôi không phản bác, hỏi lại anh: “ Anh biết vì sao tôi lại tới phương bắc không ?”

Giang Úc Nhiễm không trả lời tôi.

Ánh lửa trên đầu ngón tay anh hơi run rẩy, rơi trên mặt đất.

Thực ra anh biết.

Tôi nói rất nhỏ: “ Tôi giết Vương Lễ”

Đấy là lần đầu tiên tôi giết người, ấm ấm, ngai ngái.

Mỗi lần tôi nhắm mắt lại, mùi vị đó lại quanh quẩn ở chóp mũi tôi.

Bởi vì tôi giết hắn, nên tôi phải chạy tới nơi này, nơi không ai quản lý.

Giang Úc Nhiễm giễu cợt: “ Đường là cô tự chọn, không trách được ai”

Tôi giật giật môi, lời giải thích vừa vô ích, vừa bất lực.

Anh hận tôi 7 năm, tôi quen rồi.

Muốn anh ngừng hận tôi, không dễ vậy đâu.

12.

Giang Úc Nhiễm buông tôi ra, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chúng tôi rõ ràng ở gần nhau như vậy.

Nhưng giữa chúng tôi có một khoảng cách vô hình.

Tôi không bước qua được, anh không muốn tiến tới bên tôi.

Tôi cố hết sức tới bên cạnh anh, không phải vì kết quả như bây giờ.

Tôi nghe được giọng nói khàn khàn của mình: “ Vậy tôi phải làm gì anh tha thứ cho tôi ?”

Anh im lặng rất lâu, tới tận khi xe dừng lại.

Cuối cùng Anh đưa tôi một con dao. “ Xóa cái hình xăm kia đi, nhìn thật tởm lợm”

Hình xăm ấy là một chú chó con, ngậm lấy một đóa hoa ly mới nở.

Nó khắc ở trước ngực tôi. Cái chỗ gần tim nhất ấy.

Tôi cúi đầu xuống là thấy nó.

Tôi cầm con dao nhỏ, nắm chặt chuôi dao. Nhưng chậm chạp không chịu xóa nó.

Giang Úc Nhiễm nắm chặt tay tôi, dứt khoát đâm vào hình xăm ấy.

Mũi dao uốn lượn trên da thịt tôi. Má.u tràn ra, con chó con và bông hoa ly chia lìa.

Tôi khóc. 

Giọt nước mắt ấy rơi xuống hình xăm, những đóa hoa má.u dần nở rộ.

Thực ra, mấy năm nay tôi chưa khóc dù chỉ một lần.

Tôi biết, nếu tôi khóc cũng chỉ chứng tỏ rằng tôi yếu đuối, tôi chịu thua, để bản thân tôi thoải mái hơn một chút.

Nhưng lần này tôi không nhịn được. Tôi bật khóc.

Anh ấy tức giận hỏi tôi: “ Tại sao cô lại khóc ? Cô thấy đau à ?’

“ Đó là những gì tôi đã phải trải qua khi cô vứt bỏ tôi”

Giang Úc Nhiễm là người thừa kế bố tôi tự tay bồi dưỡng. Dù anh ấy không còn gì trong tay, anh ấy vẫn ở phương bắc này, tạo ra thành tựu cho chính mình.

Bây giờ, anh không còn bị đánh nữa.

Tôi im lặng, cắt từng nhát dao này tới nhát dao khác.

Rất nhiều máu.

Hình xăm này là tôi len lén xin Giang Ức Nhiễm đưa tôi đi xăm.

Anh ấy thực sự rất yêu tôi.

Anh biết rõ mình sẽ bị phạt, nhưng vẫn chiều theo ý tôi.

Anh ấy có một hình xăm y hệt, ở trước ngực giống tôi.

Nhưng 7 năm trước đã không còn nữa.

Anh ấy tự tay phá hỏng nó. 

Lúc ấy chắc anh đau lắm.

Giây phút ấy, tôi không dám ngoảnh đầu lại nhìn anh.

Tôi sợ mình sẽ mềm lòng.

Cún con của tôi chắc đã đau lắm, tôi nhớ rất rõ.

Anh ấy không muốn giết tôi. Anh chỉ muốn tôi nếm thử những gì anh đã từng phải chịu đựng.

Chỉ cần anh ấy muốn, tôi sẽ làm.

Tôi nghiến răng, kho.ét từng đao, từng đao.

“ Dừng lại” Giang Úc Nhiễm như một con sư tử giận giữ, quát tôi.

Anh bế tôi xuống xe “ Sao em lại biến thành dạng người này ? Tại sao hả ?”

Tôi cũng không biết nữa. Tôi cũng muốn hỏi anh như vậy.

Tôi sắp không nhận ra chính mình nữa rồi.

13. 

Giang Úc Nhiễm không giận tôi nữa.

Tôi trở thành người phụ nữ của anh, tôi muốn gì anh cũng đáp ứng.

Mọi người nói tôi xảo quyệt, chỉ một thời gian ngắn mà đã khiến anh phục tùng dưới váy tôi.

Những người từng đánh đập, nhục mạ tôi cũng không dám nói gì trước mặt tôi nữa.

Nhưng tôi hiểu rõ, Giang Úc Nhiễm vẫn còn rất hận tôi.

Bảy năm trước, đàn em của Giang Úc Nhiễm liều mạng để cứu tôi.

Người chế.t, người bị thương.

Cuối cùng chỉ còn lại tôi và Giang Úc Nhiễm.

Nhưng anh bị người ta chặt mất một bàn tay, tay phải không còn cầm được súng.

Mọi thứ sụp đổ, có quá nhiều người ở Thanh Thành lùng sục tìm kiếm chúng tôi, Họ muốn nộp chung tôi cho Vương Lễ.

Chúng tôi bị ép tới mức chỉ có thể trốn chui trốn lủi.

Lúc ấy Thanh Thành có một trận tuyết dài.

Giang Úc Nhiễm sốt rất lâu,

Chúng tôi trốn dưới một đống đổ nát, tiền chữa bệnh cũng không có.

Trong lúc tôi ra ngoài tìm đồ ăn, bị Triệu Dĩ Thành bắt được.

Hắn là tên điên.

Hắn trách tôi vì sao không chú ý tới hắn.

Hắn nói hắn rất yêu tôi. Hắn muốn tôi ở bên hắn.

Hắn giơ lên một chiếc kim tiêm sắc bén, nói: “ Mạt Mạt, cái này rất thoải mái, em sẽ sớm thích nó thôi.”

Tôi mê muội một lúc, trong đầu mơ màng. Trước mắt lờ mờ, trong lúc hoảng hốt, tôi không phân rõ đây là thiên đường hay địa ngục.

Không biết đã qua bao lâu, tôi mới tỉnh lại

Đau quá.

Triệu Dĩ Thành hôn tôi: “ Sao Giang Úc Nhiễm không động vào em ?”

Tôi đột nhiên phát hiện, tôi bị vấy bẩn rồi.

Hắn nói thêm một câu, đẩy tôi xuống vực sâu.

“ Mạt Mạt, em như vậy, hắn còn yêu em sao ?”

Giang Úc Nhiễm không phải vừa sinh ra đã mồ côi.

Anh ấy có một người mẹ dịu dàng, một người bố thành đạt.

Còn có ông bà nội, ông bà ngoại yêu thương anh.

Giống mọi đứa trẻ khác, anh cũng là đứa bé được mọi người thương yêu.

Nhưng tất cả đều bị một trận hỏa hoạn phá hủy.

Người phóng hủy là một người đàn ông nghiện ma túy, sau khi hắn hít ma tú.y, hắn bị ảo giác nên đã thả phóng hỏa.

Trận hỏa hoạn ấy khiến Giang Úc Nhiễm trở thành đứa trẻ mồ côi.

Họ không có hận thù gì cả. Tất cả mọi chuyện là do ma tú.y

Tôi đã trở thành loại người mà anh ấy ghét nhất.

Tôi như vậy, anh ấy không thể yêu tôi nữa.

Vậy nên khi anh anh tới tìm tôi, tôi ném cho anh một xấp tiền, nói rằng tôi không yêu anh nữa.

Tôi, Thẩm Mạt, không bao giờ chấp nhận yêu một người tàn tật.

Anh ấy sững người van xin tôi: “ Mạt Mạt, đừng đùa như vậy...”

Tôi cười lạnh: “ Tôi không đùa. Muốn trách thì trách anh quá vô dụng.”

Tuyết rơi đầy trời.

Tôi lên xe, nhìn gương chiếu hậu.

Anh tập tễnh rời đi. Như ông lão ở tuổi xế chiều.

Tí tách.

Mỗi bước anh bước, trên tuyết lại có vài đóa hoa mai nở rộ.

Tuyết dày tới mắt cá chân anh.

Anh đột nhiên vấp ngã, trong ngực văng ra một củ khoai nướng.

Tôi thích ăn khoai nướng nhất.

Chờ anh đi rồi, tôi mới cho người vòng xe lại. Nhặt củ khoai nướng lên.

Tôi phủi tuyết bám trên củ khoai nướng.

Củ khoai không đẹp lắm. Vừa nhìn đã biết là anh tự nướng.

Tên ngốc này. Tiền mua khoai còn không có, tìm tôi làm gì chứ.

Tôi cho khoai nướng vào miệng. Thật lạnh.

Thực ra tôi không có khẩu vị. Ăn gì nôn ấy.

Triệu Dĩ Thành cầm ống tiêm, kéo tôi vào ngực, động viên tôi: “ Rất nhanh sẽ thoải mái. Mạt Mạt ngoan”

Ngoan, ngoan.

Hắn lúc nào cũng nói với tôi như vậy.

Mỗi lần tiêm ma tú.y cho tôi, hắn muốn tôi ngoan.

Lúc hắn đem tôi cho người khác, hắn muốn tôi ngoan.

Lúc hắn đưa tôi lên bàn mổ, hắn cũng muốn tôi ngoan.

May là hắn chế.t rồi, không còn ai nói vậy với tôi nữa.

14.

Tôi tỉnh lại lúc nửa đêm, lúc ấy mưa rơi lác đác.

Giang Úc Nhiễm nằm bên cạnh tôi, hơi thở ổn định.

Bây giờ tính khí anh ấy ngày càng kì lạ.

Luôn có vài lúc nóng tính, phải có người dỗ anh.

Qua vài năm, vị trí của chúng tôi cũng đảo ngược rồi.

Trước đây là anh dỗ tôi, bây giờ là tôi nhường nhịn anh.

Tôi thực sự thương anh.

Trên cằm anh có một vết sẹo nhỏ dài.

Thiếu chút nữa là cắt vào động mạch cổ.

Lúc chúng tôi ân ái, tôi từng mạnh dạn hôn lên vết xẹo ấy.

Anh nói tôi giả tạo.

Tôi cúi đầu, không nói lời nào.

Anh ấy hận dáng vẻ này của tôi nhất, nắm lấy hàm cằm tôi, hôn tôn.

Vừa mạnh bạo, vừa nhẹ nhàng. Rất giống một con sói đói muốn ăn thịt.

“ Ai cũng có thể thương hại tôi, chỉ có cô là không có tư cách. Thịnh Mạt, cô không có tư cách ấy”

Tôi thì thầm: “ Em đau lòng”

Anh ấy sững người, im lặng thật lâu.

Lúc trời sắp sáng, anh chủ động nói cho tôi biết, vết sẹo này có từ lúc anh vừa tới phương bắc. Lúc ấy, anh đắc tội người khác, bị người khác đâm một nhát.

Suýt nữa mất mạng.

Anh nói: “ Hắn chế.t rồi. Tôi tự mình bắn chế.t hắn. Cả nhà hắn có 7 người, một người tôi cũng không tha”

Đạo lý nhổ cỏ tận gốc, anh ấy học được rồi.

Anh cầm lấy bật lửa thưởng thức, châm chọc nói: “ Đừng bắt nạt người nghèo. Tại sao vẫn có người không chịu hiểu điều này nhỉ?”

“ Đừng bắt nạt người nghèo, đừng bắt nạt người nghèo”

Nhìn xem, lời tôi nói lúc tôi còn trẻ, anh ấy vẫn nhớ rõ.

15.

Cổ họng tôi ngứa quá.

Tôi không nhịn được, che miệng ho khan vài tiếng.

Mấy năm nay bị chơi đùa quá nhiều, thân thể của tôi ngày càng yếu ớt.

Rõ ràng đang ở độ tuổi trẻ nhất, nhưng mỗi lần tôi bị bệnh, cả đêm đều sẽ đau đớn không ngủ được.

Giang Úc Nhiễm tỉnh dậy.

Anh ngủ rất nông, bên tay trái lúc nào cũng có một khẩu súng.

Có quá nhiều người muốn giết anh. Có khi người bên gối cũng không ngoại lệ.

Cổ họng tôi bớt ngứa.

" Đánh thức anh rồi à ? Anh sang bên tiểu Ý ngủ đi " Tôi khàn giọng nói.

Anh cau mày, ôm lôi eo tôi, cắn môi tôi.

Tôi ho sặc sụa.

“ Thịnh Mạt, đừng giả vờ hào rộng lượng với tôi”

Có rất nhiều phụ nữ muốn ở bên anh. Trong sáng, đáng yêu, gợi cảm,... loại nào cũng có.

Thực ra tôi hiểu rõ. Anh leo tới vị trí hiện tại, có rất nhiều người muốn đẩy phụ nữ lên giường anh.

Đa phần là gặp dịp thì chơi.

Nhưng luôn có ngoại lệ.

Tiểu Ý chính là ngoại lệ của anh.

Cô ấy là một cô bé xinh xắn. Mới 18 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái.

Cô bé ấy bị lừa tới phương bắc, chỉ biết khóc ầm lên, đòi về nhà.

Lần đầu tiên cô bé trốn đi, trùng hợp gặp được Giang Úc Nhiễm.

Giang Úc Nhiễm không kiên nhẫn, lôi súng ra.

Nòng súng hướng vào trán cô bé, nhưng anh chậm chạp không bắn.

" Lão đại" Lúc ấy anh như bị quỷ nhập, ngớ người. Các anh em gọi mấy lần mới tỉnh lại.

Lúc ấy, đàn em của anh sôi nổi đoán, họ nghĩ anh yêu cô bé ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi cong cong khóe môi, cay đắng cười.

Sau đó, tiểu Ý đi theo Giang Úc Nhiễm, không về nhà nữa.

Tôi may mắn thấy một lần Giang Úc Nhiễm dung túng cô ấy.

Lúc ấy tôi và Giang Úc Nhiễm vừa làm hòa, anh để tôi ở sân sau tĩnh dưỡng.

Trùng hợp, tiểu Ý ở phòng đối diện.

Buổi chiều hôm đó, lúc tôi vừa mở cửa, tôi nhìn thấy Giang Úc Nhiễm ở sân đối diện, trong ngực ôm một cô bé mặc váy trắng.

Cô bé bĩu môi, chắc đang làm nũng.

Anh ấy cúi đầu, thầm thì với cô bé ấy.

Sau đó hát cho cô bé ấy nghe. 

Anh hát vẫn như vậy, không hay. Mà cô bé ấy nằm trong ngực anh, giống hệt tôi của năm ấy. Cười vui vẻ, thậm chí còn muốn giơ tay bịt miệng anh.

Anh từng nói anh sẽ chỉ hát cho tôi nghe.

Nhưng bây giờ sự dịu dàng này không còn là của tôi nữa rồi.

Tiểu Ý nhìn thấy tôi: “ Chị Thẩm”

Tim tôi đau quá, cứ như ai đó cầm dao khoét lấy trái tim tôi vậy.

Tôi thừa nhận, tôi ghen tị.

Tôi ghen tị vì cô ấy còn trẻ, cô ấy gặp được anh vào độ tuổi đẹp nhất. 

Tôi ghen tị vì cô ấy có được sự dịu dàng của anh.

Tôi mỉm cười, giơ tay chào Giang Úc Nhiễm.

Sau khi đóng cửa phòng, tôi bật khóc. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi.

Hình như tôi già rồi.

Quãng thời gian không có anh, một ngày đối với tôi như một năm đằng đẵng.

Tôi đếm thử, hóa ra đã nhiều năm trôi qua rồi.

Sau đó tiểu Ý tới tìm tôi. Cô ấy vẫn là một đứa bé ngây thơ, hồn nhiên.

Có vẻ Giang Úc Nhiễm bảo vệ cô ấy rất cẩn thận.

Ở phương bắc này, tự mình tạo cho cô ấy một thiên đường.

Cô bé ấy chưa từng thấy máu tươi, chưa từng thấy những thứ dơ bẩn.

Cô bé ấy được sống trong giấc mơ đẹp mà anh vì cô mà tạo ra.

Anh bảo vệ cô bé ấy tới mức, cô bé ấy thực sự không hợp với nơi bẩn thỉu, xấu xa như phương bắc này.

Tôi rất ghen tị. Nhưng lại chẳng thể làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play